Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)
Edit: An Ju
Ngủ tầm 2 tiếng đồng hồ, Tô Tấn tỉnh lại trước, vừa động liền cảm thấy rất rõ sự khác thường bên dưới, nhìn nhìn, Tần Ngọc Đào còn chưa tỉnh, hai tay chống trên ghế sofa muốn tự nhấc người rồi rút côn thịt người kia ra. Nhưng vách huyệt vừa bị quy đầu ma sát, eo mềm nhũn, thân trụ lại trượt vào một ít, vội vã liếc mắt nhìn người kia, may mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bên trong mình lại ngứa không chịu được, vội vã tách ra, từ từ đi đến phòng tắm.
Tô Tấn cẩn thận đóng cửa cho kỹ, mở vòi hoa sen, tay phải cầm dục vọng của mình, muốn tẩy rửa tử tế. Nhưng phía trước cứ muốn bắn, phía sau lại chưa thỏa mãn, bên trong như có lông chim mơn trớn trên vách huyệt. Duỗi một ngón tay đi vào đã bị cúc huyệt chặt chẽ bọc lại.
Thế nhưng, mặc cho ngón tay làm gì bên trong cũng không khiến bản thân lên đỉnh, Tô Tấn nôn nóng đến sắp khóc.
Lại nói đến Tần Ngọc Đào bên này, lúc Tô Tấn mở vòi hoa sen hắn đã tỉnh rồi. Hắn lau chùi người qua loa một chút, dựa theo sách nấu ăn nấu cháo rau. Thật ra thì hắn cũng chỉ chuẩn bị nguyên liệu, còn đâu giao cho nồi cơm điện thôi…
Thấy Tô Tấn vào phòng tắm cũng lâu rồi, có hơi lo, liền gõ nhẹ cử một cái, không thấy bên trong trả lời, Tần Ngọc Đào vội đẩy cửa đi vào. Tô Tấn mặt đỏ lừ, mắt nhắm, hiển nhiên là không biết hắn tiến vào, tầm mắt nhìn xuống dưới, nhìn thấy một tay Tô Tấn đang thò ra đằng sau, đang làm gì thì không nói cũng biết.
Tần Ngọc Đào cởi quần áo, đi tới trước mặt Tô Tấn, đưa tay cầm lấy tay Tô Tấn đang đặt sau người. Tô Tấn bị dọa sợ, nước mắt trực tiếp tuôn trào. Tần Ngọc Đào thấy hắn khóc, vội vàng ôm lấy hắn, hôn lên nước mắt của hắn, “Bảo bối… đừng khóc, em không phải vì thấy anh khó chịu mới tới giúp anh đây sao…nào, nói cho em biết…chỗ nào khó chịu?”
“Anh…hức…anh…em biết rõ mà…hức…” Tô Tấn bị dọa đến khóc nấc không ngừng được.
“Được rồi…anh sớm gọi em thì có phải không bị khó chịu không…” Tần Ngọc Đào lau lau nước mắt cho hắn.
“Em ngủ sâu như vậy làm gì chứ…Trước đây anh có như vậy đâu, anh sao biết được sẽ có chuyện như vậy xảy ra chứ, đều tại em cả…” Tô Tấn đẩy Tần Ngọc Đào một cái, lại không đẩy được, để kệ hắn ôm, tay lại một đường thẳng tiến mục đích, cầm côn thịt người kia, “Em nhanh tiến vào đi…” (đù…sai sai =.,= sao đứa nhỏ lại bị tha hóa thế nài)
“Được…cho anh đây.” Nói rồi tắt vòi sen, chợt ôm lấy Tô Tấn, dọa hắn sợ đến chân cuốn lấy eo người kia. Côn thịt người kia mới cắm vào khe đùi, Tô Tấn đã nhịn không được mà cọ cọ, tiểu cúc huyệt vì vừa mới tự an ủi đã rất mềm mại rồi, rất dễ đã tiến vào được cái đầu.
“A…Tiến vào hết đi…” Tô Tấn thực sự không hiểu, vì sao người này có thể làm mình thoải mái trong khi tự mình cố gắng thế nào cũng không thấy thoải mái.
“Nghĩ cái gì thế bảo bối?” Tần Ngọc Đào dùng sức đẩy vào, ai bảo bảo bối nhà mình thất thần chứ!
“Em lại mạnh hơn chút đi…Ngứa quá…” Tô Tấn nắm chặt cái tay đang ôm lấy gáy mình.
“A…A…Anh sắp không được, muốn bắn…” Không biết qua bao lâu, Tô Tấn thở hổn hển nói.
“Cùng nhau…” Cùng lúc Tô Tấn bắn ra, Tần Ngọc Đào bắn tinh dịch nóng hổi vào trong hắn.
Tần Ngọc Đào giúp hai người tắm sạch sẽ, bọc khăn tắm đi ra, cháu rau đã sớm nấu xong, “Bảo bối, anh ngồi xuống trước, em đi múc cháo.”
Tô Tấn ngoan ngoãn ngồi đợi trước bàn ăn, nhìn người kia đang bận rộn trong phòng bếp, ngực ấm áp, cảm thấy có lẽ đây mùi vị của hạnh phúc đi!
Tần Ngọc Đào đi ra liền thấy Tô Tấn ôn nhu cười nhìn theo hắn, đặt cháo xuống, dùng ngón tay bị nóng sờ vào vành tai Tô Tấn, Tô Tấn bị người kia làm vậy, ngay cả mặt cũng biến đỏ bừng.
“Tần Ngọc Đào…Em…không thấy chúng ta tiến triển nhanh quá sao? Nào có ai…vừa xác định mối quan hệ liền quan hệ luôn như vậy…”Tô Tấn vẫn ngại xưng hô thân mật với Tần Ngọc Đào, nên gọi thẳng tên đầy đủ luôn. Tần Ngọc Đào nhưng lại nghĩ rằng lúc thân mật gọi tên đầy đủ là một loại tình thú, còn lúc bình thường thì muốn bảo bối gọi thân mật hơn một chút…
“Nhanh á? Em lại thấy mình đợi quá lâu rồi, hình như đã bắt đầu đợi từ kiếp trước rồi…” Lúc nói lời này lại nhìn chăm chăm vào Tô Tấn. “Hơn nữa, bảo bối không cảm thấy chúng ta rất khớp sao?” Tô Tấn lập tức đỏ mặt, không dám nhìn hắn nữa, cúi đầu húp cháo, “A…Nóng…” Kết quả bị bỏng môi, Tần Ngọc Đào vội đưa hắn một chén nước đá. Nhìn hắn đặt ly xuống, mới đi tới liếm liếm chỗ bị bỏng, “Đừng vội…Ăn từ từ thôi.”
Đợi khi hai người ăn xong cơm trưa, Tô Tấn đi ngủ trước, Tần Ngọc Đào đang dọn phòng khách và phòng bếp. Bỗng nhiên, điện thoại Tô Tấn vang lên, tên hiển thị là “anh trai”.
Tần Ngọc Đào trước có xem qua tư liệu của Tô Tấn, cũng biết hắn còn có một người anh, nhìn Tô Tấn ngủ đã sâu, liền nghe điện giúp hắn. “Alo, xin chào. Tôi là đàn em của Tô Tấn, anh ấy hiện đang ngủ, anh có chuyện gì, tôi sẽ chuyển lời giúp anh sau, có lẽ khi anh ấy tỉnh lại sẽ gọi lại cho anh.”
“Ừm…Được rồi. Phiền cậu chờ em ấy tỉnh lại rồi nói với em ấy rằng ngày mai tôi về nước, khi đó sẽ đến tìm em ấy.” Đầu dây bên kia chần chờ một chút rồi nói.
“Được. Tạm biệt.”
Bành Dương thấy không phải em trai mình nghe điện cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tô Tấn chưa bao giờ ngủ khi có người ngoài, chắc hắn người này rất đặc biệt đối với hắn, “Tiểu tử thối…Xem anh đây trở về trừng trị em ra sao!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.