Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 8: Tâm sự thiếu niên của Trịnh Phi



Edit: An Ju

Trịnh Phi nhìn tin nhắn trong WeChat, ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, bị bạn cùng phòng ném sách đập vào người cũng không tức giận. “A…A…A… Tao muốn xuống sân chạy vòng vòng quá điiii…”

“Mày lại phát điên gì thế? Mặt trời bên ngoài lúc này độc lắm!” Bạn cùng phòng phản bác.

Trịnh Phi vừa xem xét lại thì đúng thật, mình tại sao lại không bình tĩnh như vậy. Rõ ràng đã hết hi vọng rồi mà sao người kia vừa liên lạc một cái hắn liền không kìm được mà vui sướng, dù sao thì ba năm học trung học không một phút giây nào mình không hi vọng người kia có thể nhìn thấy được tâm ý của mình.

Sau khi tốt nghiệp trung học liền về nước với cha mẹ, hắn ngày nào cũng làm phiền người kia. Trước đó, nghe nói hắn sắp đính hôn, liền kiềm nén tâm ý không làm phiền hắn nữa, trong lòng vẫn luôn mong, người kia không thấy hắn sẽ chủ động liên lạc với hắn, sự thực đã chứng minh đó chỉ là mộng tưởng.

Thế nhưng hiện tại, khi người kia về nước liền chủ động liên lạc với hắn, có phải hắn cuối cùng cũng đợi được hồi âm rồi không?

“Hi hi hi…”

Trịnh Phi bỗng nhiên phát ra âm thanh như vậy, khiến bạn cùng phòng cả người nổi đầy da gà. Lại một quyển sách bay tới, “Chắc lại lên cơn mê gái rồi hả! Viết cho xong báo cáo đi, ngày mai là tiết của lão yêu bà rồi, phải nộp đấy!”

“A!!! Không được…” Buổi tối tao còn có hẹn phải đi, đương nhiên câu nói sau cùng hắn chỉ dám nói trong lòng, chưa nói đến hắn không nắm rõ được tâm ý người kia lắm, chỉ cần nghĩ đến oán niệm của một lũ cẩu độc thân hắn cũng không dám nói ra.

Oán hận cất điện thoại đi, lấy máy tính ra bắt đầu viết báo cáo. Nửa tiếng sau, Trịnh Phi một chữ cũng viết không ra, dứt khoát tắt máy vi tính, “Quên đi, buổi tối về viết tiếp vậy.” Sau đó xuống giường bắt đầu lục tung đồ lên tìm quần áo, cái này không được, cái kia cũng không được, bực bội tới bới đầu bứt tóc. “Không được, tao muốn ra ngoài mua quần áo, xong làm tóc nữa.” Sau đó cầm ví tiền đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn đóng cửa cái RẦM.

“Haizz! Tao thấy…Thằng này lên cơn thần kinh hả?”

“Ai mà biết! Phát xuân* chăng… Ha ha…” Hai đứa bạn cùng phòng nói những gì Trịnh Phi đã không nghe được rồi. Lúc này, hắn đã ở cửa hàng quần áo nam, nhìn đủ loại đa dạng quần áo, đầu váng mắt hoa mua xong một bộ quần áo. Lúc làm tóc xong thì thời gian đã gần 6 giờ. Choáng váng chạy như bay tới quán rượu, lúc nhìn thấy người kia đang ngồi ở chỗ kia qua cửa sổ, trái tim như bị một cái tay nào đó nắm lại.

*Phát xuân: cách gọi bóng gió của ‘phát tình, động tình,…’ =))

“Phù…” Thở ra một hơi dài, chậm rãi đẩy cửa quán rượu ra, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hắn đi tới trước mặt người kia. Người kia đang hết sức chăm chú nghiên cứu tư liệu trên tay, không chú ý là hắn đã tới. Hắn gật đầu biểu thị cảm ơn với phục vụ, chờ phục vụ rời đi rồi, hắn nhẹ giọng nói: “Anh Dương, anh xem cái gì mà chăm chú như vậy?”

“Ơ…Tiểu Phi Phi, em đến rồi, đến sớm thật, mau ngồi đi, muốn ăn cái gì?” Nói rồi gọi phục vụ tới, Trịnh Phi trước đây thường xuyên tới đây liên hoan, trực tiếp gọi bò bít tết như bình thường, lại thấy Bành Dương chỉ gọi một cốc cà phê, “Anh Dương, anh không ăn à?”

“Ừm, anh chưa đói, em sau khi về nước vẫn ổn chứ, sao gần đây không liên lạc với anh?” Bành Dương nói xong, Trịnh Phi liền nhớ tới Bành Dương là người có vị hôn thê rồi, vậy mà còn hồi hộp cả một buồi chiều như một thằng ngốc. Cứ vậy, nuốt cũng không trôi nữa, nhìn điệu bộ của Bành Dương hiển nhiên là có việc muốn hỏi hắn.

Trịnh Phi đặt dao nĩa xuống, “Anh Dương, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Hai anh em ta cũng không cần vòng vèo làm gì.” Nói xong còn cười cười với hắn, chỉ là trong mắt không có ý cười.

Suy nghĩ của Bành Dương toàn bộ đặt lên người em trai mình, không chú ý tới sự khác thường của Trịnh Phi, trực tiếp hỏi luôn: “Buổi sáng, lúc trò chuyện, em nói em biết Tô Tấn em trai anh đúng không?”

“Đúng, lúc họp mặt hội đồng hương, có ăn chung một lần.”

“Vậy… Em có biết đàn em của em ấy…”

“Tần Ngọc Đào?”

“Đúng! Cậu ta…”

“Anh Dương, Tần Ngọc Đào là anh em của em…”

“Cậu ta có mối quan hệ gì đó không đúng với em trai anh phải không?” Nói xong, chớp chớp mắt, ra điều em hiểu mà đúng không.

“Anh Dương, anh có cái nhìn thế nào về tình yêu đồng tính?” Trịnh Phi chần chờ hỏi.

“Không thế nào, đó là lựa chọn của một người.”

Trịnh Phi nghe xong, thoáng yên tâm. “Anh Dương, theo em biết thì hình như Tần Ngọc Đài đang theo đuổi Tô Tấn…”

“Cái gì! Chỉ mới đang theo đuổi thôi á?” Tên nhóc thối kia rõ ràng đã ăn sạch không sót thứ gì rồi, Bành Dương tức giận nghĩ.

“Vậy…Cái tên Tần Ngọc Đào kia là người như thế nào?”

“Cậu ấy là chủ tịch hội học sinh, là nam thần trong trường, vẫn luôn đứng đầu lớp, sinh viên nam nữ đều thích cậu ấy, có điều, em quen biết cậu ấy 2 năm nhưng chưa từng thấy cậu ấy có bạn gái.”

Vậy đi!

“Không nói hai đứa nó nữa, tên nhóc kia, có bạn gái chưa? Khi đó, lúc ở bên kia, luôn bám anh, khiến anh mày chẳng còn cơ hội tìm bạn gái.” Bành Dương nói đùa.

“Gì chứ? Không phải anh đính hôn rồi à?” Trịnh Phi túm chặt khăn trải bàn nói.

“Ha ha…” Bành Dương cũng không muốn nói đến chuyện này. “Em chưa ăn no đúng không? Gần đây có chợ ăn vặt không, anh dẫn đi ăn ~”

“Được.” Ít khi mới gặp được nhau, Trịnh Phi cũng không muốn hai người tạm biệt trong không vui, liền đồng ý lời đề xuất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.