Xấu Hổ

Chương 13




Cửa sổ mở ra, hơi nước trong nhà vệ sinh dần dần bốc hơi.
 
Chiếc gương trước mặt cũng trở nên rõ ràng mà sạch sẽ hơn. Tô Mạt dùng giẻ chùi ướt rồi lại vắt khô, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của mình.
 
Tính cô hướng nội, từ nhỏ đến lớn rất ít khi tiếp xúc với nam sinh, nhưng mà, cũng không phải kiểu con gái dễ đỏ mặt.
 
Cuối cùng vẫn là, trong lòng có chút sùng bái Sở Hà ... ...
 
Cô thực sự chưa từng gặp qua người thanh niên ưu tú như thế, dùng một câu nói đã nghe được từ miệng bạn cô: “Anh có một khuôn mặt của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.” Lời này của bạn cô, vốn là hình dung một nam sinh nổi tiếng trong trường cấp 3 của họ. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, cô lại cảm thấy, dung mạo của nam sinh đó, vĩnh viễn không thể vượt qua Sở Hà.
 
Tâm tư bỗng nhiên bay xa, đợi đến khi Tô Mạt bình tĩnh trở lại, cả người có hơi phiền muộn, đưa hai tay lên véo  vào hai má đang có hơi nóng của mình, nhấc bước đi vào phòng ngủ chính.
 
Lúc trước cô nghe Tô Dương và Hứa Thiếu Huy nói qua, ở sát vách là một căn hộ bốn phòng lớn. Bây giờ tự mình đi vào mới có cảm thụ trực quan: Sự khác biệt của căn nhà 160 mét vuông.

 
Phòng ngủ chínhcó nhà vệ sinh, diện tích rất lớn, nhìn thoáng qua, không khó để thấy được anh sống một mình; phòng ngủ thứ hai diện tích cũng không nhỏ, trên giường là chăn điều hòa nhét lại một đống, dưới chân giường còn có một chiếc váy ngủ của nữ, cũng rất dễ đoán được, đại khái là chỗ của Sở Khê. 
 
Hai người này, cô đã đoán được là quan hệ anh em.
 
Nhưng mà còn về vì sao trong căn nhà này chỉ có hai anh em họ sống thì cô không hiểu. Đợi đến khi cô dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ thứ hai này, ánh mắt đảo qua phòng sách và phòng khách, nhẹ mím môi, sau đó, mở miệng hỏi một câu: “Thầy Sở, nếu dọn phòng sách thì có ảnh hưởng đến thầy không?”
 
Lúc cô dọn hai căn phòng đó, Sở Hà đã ăn cơm xong bắt đầu viết truyện, nghe vậy, ngòn tay rơi trên bàn phím quả anh ngừng lại một lát, không nén được vuốt lông mày, quay người lại ôn hòa nói: “Không cần khách sáo như vậy, cô cứ tự nhiên.”
 
Tô Mạt dọn dẹp vệ sinh rất có trật tự, nghe vậy bèn đi vào phòng sách.
 
Diện tích phòng sách không được xem là lớn, bốn hướng bốn góc, ánh sáng rất tốt. Bàn sách lớn của Sở Hà đặt ở một bên, giá sách được đặt ở một bên. Tô Mạt dùng vải mềm sạch để chùi giá sách, để đề phòng làm phiền đến Sở Hà, động tĩnh rất nhỏ. Từ trái sang phải, từ cao xuống thấp, từng chút từng chút lau chùi, động tác của cô dần chậm lại.
 
Một dãy sách ở trước mắt, tác giả đều là Sở Tam.
 
Sở Hà viết truyện mấy năm, sách xuất bản cũng mấy bộ, có bộ gồm hai quyển thượng và hạ, cũng có bộ số lượng nhiều hơn, sắp xếp một cách ngay ngắn, vẫn chưa bóc ra, đoán chừng chủ nhân vẫn chưa xem qua. Đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt qua bìa sách, Tô Mạt trong lòng thầm nói: Anh ấy cũng chỉ lớn hơn mình mấy tuổi mà thôi, thật sự quá có tài. Trên giá sách bày ra một dãy sách của bản thân, có lẽ rất có cảm giác thành tựu.
 
Ma xui quỷ khiến liền quay đầu lại nhìn.
 
Lưng người thanh niên quay về phía cô, ngồi ở trên ghế. Không lâu sau khi tắm, tóc ngắn nhưng sạch sẽ, đen nhánh chưa từng nhuộm qua. Thời tiết nóng, trong phòng sách không có điều hòa, nhưng vì máy điều hòa lớn ở phòng khách đã mở được một lúc, trong phòng ngược lại rất thoải mái. Trước đây cô đã thấy qua vẻ bề ngoài, cô biết chiếc áo cổ V ngắn tay màu đên rộng rãi trên người anh, có thể tôn lên nước da trắng của anh, xương quai xanh hiện lên rõ ràng … … 
 
Khoảng cách không tính là xa, Sở Hà nhận ra được ánh mắt ở sau lưng, đồng thời ngừng lại động tác tay, cầm cốc nước ở trên mặt bàn lên. 
 
Nào ngờ rằng, bất ngờ xảy ra trong nháy mắt.
 
Ngay khi dừng động tác gõ bàn phím, Tô Mạt bèn ý thức được sự thất lễ của bản thân. Cho dù không bị người khác quay lại nhìn, trong lòng cũng nảy sinh một loại tự trách và xấu hổ, vội quay người tiếp tục lau chùi giá sách. Kết quả, do tâm trạng bất định, tay phải chạm phải chậu xương rồng đặt ở tầng trên giá sách.

 
“A!”
 
Tiếng ngấm ngầm chịu đựng cơn đau vang lên.
 
Lúc Sở Hà đứng dậy, chậu xương rồng ở trên giá sách đã “ầm” một tiếng và rơi xuống đất, chậu nhỏ làm bằng sứ đã vỡ ra, đất rơi ra đầy trên nền.  
 
“Xin lỗi xin lỗi!”
 
Bất ngờ xảy ra khiến Tô Mạt sợ đến tái mặt. Trong lúc nói chuyện liền vội vàng ngồi xuống thu dọn cây xương rồng và chậu bị vỡ, Sở Hà bình tĩnh trở lại muốn ngăn cản, khóe miệng liền cứng lại. 
 
Cô gái này, ngốc sao?
 
Anh ngạc nhiên lại không biết làm thế nào suy nghĩ một lúc, thấy Tô Mạt lại bị đâm, ra sức thu tay lại, có hơi hoảng nhốt nhìn vào cái chậu bị cô làm vỡ. 
 
Sở Hà là một người đàn ông, thực sự không thích trồng thực vật. Là Sở Khê đến đây lớp bồi dưỡngchuyên ngành, thấy phòng anh trồng không liền không hài lòng, xung phong chạy đến chợ hoa gần nhất, giúp anh mua mấy chậu xương rồng và lục la về, nói là làm sạch không khí và phòng tia bức xạ, thậm chí bày biện mấy chậu thực vật này cũng đều do cô làm.
 
Tâm tư tán loạn, anh nhất thời như đi vào cõi tiên, bèn không nói gì.
 
Tô Mạt ngồi xổm trên nền dọn dẹp, không màng đến tay đau, chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều tâm trạng, căng thẳng, quẫn bách, tự trách khiến cô vô cùng khó chịu. Sự khó chịu nhiều hơn vì Sở Hà im lặng mấy giây, lúc cô đưa mắt nhìn qua, hốc mắt có hơi đỏ, chỉ nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi lập tức dọn sạch chỗ này, cũng sẽ bồi thường chậu hoa.”
 
Lời vừa nói xong, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài lấy chổi. 
 
“Này——”
 
Sở Hà tiến lên trước một bước, đưa tay lên ngăn cô lại.

 
Lúc bàn tay giữ chặt lấy đầu vai cô, anh hơi ngẩn ngơ một lúc, chỉ cảm thấy thân hình của cô gái này mỏng manh. Mang theo một chút cảm xúc phức tạp.
 
Cô gái trước mặt và Sở Khê cùng tuổi, lại trải qua hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Sở Khê từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp sống trong nhung lụa, nói chuyện tính cách trẻ con; Cô gái này lại không thể không ra ngoài kiếm sống, làm ở cửa hàng chuyển phát, rồi lại đến tận nhà người khác dọn dẹp vệ sinh, làm vỡ một chậu xương rồng cũng kinh ngạc lúng túng, sốt ruột đến mức dùng tay nhặt.
 
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hoàn cảnh lúc đầu gặp cô: Cô gái nhỏ ngồi xổm trên đất ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trăng nõn, cho dù thời tiết nóng nực khó chịu, khi mỉm cười vẫn là dáng vẻ sạch sẽ thuần khiết, mang theo mấy phần ngây thơ đáng yêu.
 
“Có phải tay bị thương rồi không?”
 
Thu lại tâm tư, anh lặng lẽ thở dài, mở miệng hỏi.
 
------Ngoài lề------
 
Viết đến đây, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một câu hát: “Bạn thật dịu dàng … …”
 
Vốn muốn phát triển một bài hát.
 
Ai ngờ được, sau khi hoàn thành ca từ phát hiện rất không thích hợp.
 
A Cẩm ngại ngùng mang giày da nhỏ quì trên sầu riêng suy ngẫm về nhân sinh. ┓(′`)┏
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.