Xấu Hổ

Chương 15




Thôi vậy?
 
Một câu nói rơi xuống bên tai, cả người Tô Mạt ngẩn ra một lúc. 
 
Thôi vậy là ý gì? Sao có thể thôi vậy? Đây chính là không cần cô tiếp tục dọn dẹp, ý muốn đuổi cô đi sao? Nhất định không được! 

 
Thu lại tâm tư, cô vội vàng đứng dậy nói: “Không sao, tôi có thể làm.”
 
Sở Hà nhấc bước muốn rời đi:  “……”
 
Anh vẫn chưa nghĩ ra lí do thích hợp để khuyên người khác, Tô Mạt đã nhanh như chớp đi đến ban công ngoài phòng ăn, lấy chổi đi vào. 
 
Sau đó, cô bèn trở về phòng sách trong ánh nhìn chăm chú của Sở Hà.
 
Nghe thâý tiếng dọn dẹp từ trong phòng truyền đến, cảm giác bất lực trong lòng Sở Hà lại lần nữa xuất hiện, muốn nói để người khác khỏi miễn cưỡng lại thay đổi ý nghĩ: Cô như vậy cũng là vì thu nhập 30 tệ mỗi giờ, nếu mình không để cô dọn dẹp, chút tiền này hiển nhiên không thể đưa cô.
 
Sau cùng, anh không tiếp tục khuyên nữa ... ...
 
Sau khi Tô Mạt quét xong thì mang một đôi găng tay vào, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh. Lúc cô đang thu dọn phòng sách, Sở Hà cầm một cuốn sách đi đến ban công đọc, đợi cô dọn dẹp phòng sách xong, anh đợi một lúc rồi mới đi vào, tiếp tục lộc cộc đánh chữ.
 


Hai giờ tiếp theo, Tô Mạt đi đến trong tiếng gõ bàn phím của anh. Sở Hà dùng chính là bàn phím cơ, tiếng đánh chữ rất rõ ràng ăn khớp, rất ít khi ngừng lại, khiến người ta không kìm nổi mà đến thăm dò, đầu của anh chứa đựng thứ gì, viết văn suôn như thế?
 
“Thầy Sở ... ...”
 
Vào lúc anh lần nữa ngừng lại uống nước, Tô Mạt mở lời.
 
Trong vô thức, Sở Hà nhìn thời gian ở góc phải của máy tính, đứng dậy hỏi cô: “Xong rồi?”
 
“Vâng, anh xem thử, cảm thấy chỗ nào không sạch, tôi sẽ làm lại.”
 
“……”
 
“Còn làm?”
 
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Sở Hà thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác tội lỗi. Anh cảm thấy 3 tiếng đồng hồ này rất dài, sự siêng năng của cô khiến anh có hơi xấu hổ. Nhấc bước liền tùy ý đi đi lại lại trong mấy phòng ngủ, lúc anh đi ra tùy ý mỉm cười nói: “Rất tốt, 3 tiếng đúng không?”
 
“3 tiếng.”
 
Tô Mạt có hơi ngẩn ra, lắc đầu, sau đó lại nhắc nhở: “Tôi làm vỡ chậu xương rồng, vậy nên sẽ làm chậm trễ thời gian, không lâu như vậy. Hơn nữa ... ...”
 
Cô nhìn cây xương rồng đang nằm trên nửa mảnh sứ, mím môi rồi nói: “Chậu hoa này bao nhiêu tiền, anh trừ đi, thật sự rất xin lỗi.”
 
“Không có tiền mặt, gửi hồng bao wechat cho cô được không?”
 
Sở Hà không để ý đến việc cô đề cập đến cây xương rồng, lại hỏi một câu.
 
Tô Mạt chỉ có thể xem là anh mặc nhận cách nói của mình, vội đáp: “Được.”
 
Lời vừa nói xong, thấy Sở Hà cầm điện thoại loay hoay, cô bèn thu dọn đồ đạc của mình, đồng thời thở dài một hơi, được tiễn ra khỏi cửa nhà.
 
Ngày đầu tiên kiêm chức gia chánh, tuy nói là gây ra sai lầm nhỏ khiến người khác không vui, nhưng vừa nghĩ đến bản thân kiếm được hơn 100 tệ, Tô Mạt rất nhanh liền phấn khởi trở lại. Ở trong thành phố thật sự quá dễ để kiếm tiền, dọn dẹp vệ sinh cũng có thể kiếm tiền khiến cô cảm thấy có hơi hoang đường. 
 
Mỉm cười dùng chìa khóa mở cửa, cô nhìn thấy Hứa Thiếu Huy ngồi nghịch điện thoại ở phòng khách, thậm chí tâm trạng tốt đến mức gọi một tiếng, “anh Thiếu Huy.”
 
Hứa Thiếu Huy vừa chơi thua một ván, tâm trạng vốn không tốt, tai nghe thấy tiếng hỏi thăm này lại không kìm nén được mà mỉm cười, còn hỏi: “Nhặt được tiền sao? Tâm trạng rất tốt.” 
 
“Đúng vậy.”
 
Dọn dẹp vệ sinh 2 lần kiếm được hơn 100 tệ, nhưng lại không đồng nghĩa với việc nhặt được tiền sao?
 
Tô Mạt gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên di vào phòng.
 
Thấy vậy, Hứa Thiếu Huy càng hứng thú, đặt điện thoại ở một bên, nói một cách hứng thú: “Thật hay giả vậy, nhặt được bao nhiêu? Nếu nhiều thì phải mời cơm.” 
 

“Sao có thể?” 
 
Tô Mạt đem đồ đạc trên tay đặt vào trong phòng, lúc đi ra vẫn còn mỉm cười, nhưng thu lại một chút so với lúc nãy, giải thích một cách nghiêm túc: “Em kiêm chức làm việc nhà ở trong tiểu khu, hôm nay là ngày đầu tiên, kiếm được hơn 100 tệ, cảm giác rất tốt.
 
“Ồ, đây là phát triển ngành nghề thứ hai.”
 
“Vâng.”
 
Cúi đầu suy nghĩ, lúc cô nhìn qua lần nữa, ngữ khí nghiêm túc hơn một chút, “nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu, kiếm được cũng không nhiều. Mời mọi người ăn một bữa hôm nay thì hết sạch. Đợi lúc em rời đi rồi lại mời mọi người ăn.”
 
“Phù——”
 
Hứa Thiếu Huy hứng thú, đưa tay lên xoa đầu cô, “anh nói đùa mà em vẫn xem là thật à, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
 
Sự thân mật bất ngờ khiến Tô Mạt ngẩn ra một lát.
 
Nhưng mà, không đợi cô phản ứng lại, Hứa Thiếu Huy đã đi trước một bước, đi đến tủ lạnh lấy ra một chai Sprice ướp lạnh, mở ra ngẩng đầu lên uống. 
 
Thần sắc của anh tự nhiên, Tô Mạt bèn lắc đầu, đem chút cảm giác không đúng đó giữ lại trong lòng, ngồi trên sô pha, cúi đầu xem điện thoại. 
 
Ở trang wechat, một hồng bao nằm trong khung trò chuyện của cô và Sở Tam.
 
Đưa tay chạm vào hồng bao, số tiền hiện ra là 120 tệ.
 
Tô Mạt bị bất ngờ này làm cho không kịp đề phòng, bình tĩnh lại vội trả lời một câu: “Thầy Sở gửi sai số tiền rồi, 3 tiếng đồng hồ 90 tệ, còn phải trừ đi tiền chậu hoa.”
 
“Dọn dẹp nhà ở đây đều trên 40 tệ.”
 
Rất nhanh, đầu bên kia trả lời một câu.
 
Tô Mạt gặp khó.
 
Cô biết tiền lương theo giờ đều là trên 40 tệ, nhưng cô muốn công việc của mình nhiều hơn một ít, cho nên đặc biệt lấy rẻ, người này ngược lại rất tốt, không chỉ đưa nhiều hơn, còn không tính toán chuyện chậu hoa. 
 
Người chủ trước đây cũng trả tiền nhiều hơn, nhưng lúc đó người ta cho cô tiền típ với tâm trạng rất tốt. Đến lượt Sở Hà, có lẽ là vì bản thân phạm phải sai lầm, hoặc vì vốn là hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, khiến cô không tiện chiếm tiện nghi. Cuối cùng cô gửi một hồng bao 40 tệ qua, đồng thời đánh một dòng chữ: “Trước đó đã nói rõ là 30 tệ, hơn nữa tôi còn làm vỡ của anh một chậu hoa.”
 
“Chậu hoa đó không tính tiền.” 
 
Lại một tin nhắn gửi đến, Sở Hà cũng không nhận hồng bao.
 
Tô Mạt không tiện nhắc người khác nhận hồng bao, cầm điện thoại ngồi trên sô pha, đôi mày thanh tú chau lại.
 
Uống xong nửa lon sprite, Hứa Thiếu Huy thu dáng vẻ của cô vào tầm mắt, hiếu kỳ hỏi một câu: “Sao lại như vậy rồi? Kỳ lạ?”

 
“…… Ở gần đấy có phải có chợ hoa không?”
 
Tô Mạt không trả lời mà hỏi ngược lại.
 
Cô cũng là lúc trước nghe Trương Vũ Vi nói. Ở cách đây không xa có một chợ hoa, ngày mai cô phải cùng Hứa Thiếu Huy đến đó mua mấy chậu lục la, đặt ở phía trước cửa tiệm. Trước mắt nhàn rỗi không có việc gì, Sở Hà lại không trừ số tiền đó, cô có thể qua đó mua một cái chậu bồi thường lại cho người ta, không thì cây xương rồng đó không có chỗ để không phải sao? 
 
Nghĩ như vậy, cô liền nghe thấy Hứa Thiếu Huy hỏi: “Sao vậy, em muốn mua hoa?” 
 
“……Vâng,muốn mua một chậu xương rồng.”
 
Suy nghĩ một lát, Tô Mạt liền trả lời.
 
Cô không nói chuyện mình làm vỡ chậu xương rồng của Sở Hà. Suy cho cùng, lúc trước ngữ khí của Hứa Thiếu Huy khi nhắc đến người đó thực sự không tốt lắm, khiến cô cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều,  để tránh anh khó chịu. 
 
Cô không nói, Hứa Thiếu Huy hiển nhiên cũng có thể nghĩ đến, rất nhanh liền cười nói: “Đúng lúc anh bây giờ cũng không có việc gì, lái xe đưa em qua đó thì được rồi. Trong cửa hàng vừa hay cũng phải mua mấy chậu lục la, việc thuận tiện.”
 
Ăn nhịp với nhau, hai người rất nhanh liền ra ngoài.
Nào có nghĩ rằng, vừa vào thang máy, phía sau có 2 người đi theo vào. Sở Khê vừa đưa mắt lên nhìn liền cười hỏi Tô Mạt: “Hai người cũng ra ngoài sao?”
 
“Ừ.”
 
Tô Mạt gật gật đầu, “anh Thiếu Huy muốn mua mấy chậu lục la, mình đi theo dạo phố.”
 
Cô nghĩ rất kĩ, bản thân nói đi đến chợ hoa, đến lúc đó trả lại chậu hoa cho Sở Hà cũng không quá kỳ lạ, cứ nói là luôn tiện mua về bồi thường lại cho anh ấy. Nào ngờ, lời này của cô vừa nói ra, Sở Hà bất ngờ cười lên, vội nói: “A, vậy trùng hợp quá rồi, chúng mình cũng đi đến chợ hoa.”
 
Tô Mạt: “... ...”
 
Cô vô thức đưa mắt lên, nhìn Sở Hà sau khi vào thang máy chưa từng nói lời nào.
 
Người phía sau vẻ mặt lạnh nhạt, tự nhiên, tai nghe thấy Sở Khê ở phía bên kia nói: “Dì làm việc nhà hôm nay đến quá hấp tấp, làm vỡ chậu xương rồng mình mua cho anh ấy, cũng tốt, thứ 6 mình về sớm, tranh thủ trước lúc tan làm mua một cái chậu về trồng lại.
 
------Ngoài lề------
Các bạn đáng yêu, cuối tuần vui vẻ!!!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.