Xấu Hổ

Chương 17




“——”
 
Sự việc đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Sở Khê trực tiếp phun ra.
 
Cô ôm tâm trạng phấn khởi quan sát, cho nên không giải thích giúp hai người, nào ngờ, anh họ cô lại nói như vậy?! 

 
Không phủ nhận thì thôi đi, còn mua hoa giúp người ta? 
 
Vì sao? 
 
Con gái nhà người ta xinh đẹp? 
 
Khuôn mặt cứng đờ nghĩ ngợi lung tung, cô vô thức liếc nhìn Tô Mạt, bất ngờ phát hiện, cô gái nhỏ này tuy cùng tuổi nhưng xem ra sâu sắc hơn cô rất nhiều, lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đỏ rực như trái táo tháng 10.
 

“Haha, 38 tệ.”
 
Chủ cửa hàng không để ý nhiều như vậy, chuẩn bị đóng cửa, có thể bán một chậu là một chậu, có thể kiếm một đồng là một đồng, nghe thấy Sở Hà đáp lời liền vô cùng nhanh chóng báo giá tiền. 
 
Sở Hà gật gật đầu, “thanh toán qua wechat.”
 

Vừa nói xong, anh liền đi đến phía trước cái giá có treo tấm biển, hơi cúi người xuống, dùng điện thoại quét mã wechat. 
 
Anh vóc dáng cao, trước đây Tô Mạt cảm thấy ít nhất cũng phải một mét tám, nhưng hôm nay thấy anh và Hứa Thiếu Huy đứng cùng nhau, ước chừng anh cao cũng xấp xỉ 1.85 mét. Cao nhưng ốm, lúc cúi người xuống quét mã thanh toán,  động tác khiến người khác cảm thấy tủi thân, nhưng không thể phủ nhận rằng, tư thế kỳ cục này đều không thể làm giảm đi khí chất xuất chúng của anh, nhìn thế nào cũng là một người cực kỳ nổi bật. 
 
Vì sự việc đan xen này, mấy người một đường quay về, Tô Mạt cảm thấy quẫn bách.
 
Loại quẫn bách này, vì Sở Hà không nói lời nào lại làm cho bầu không khí trở nên mơ hồ thêm mấy phần, đồng thời khiến cô lúng túng, còn có hơi ngột ngạt.  
 
6 giờ 30, bốn người về đến tiểu khu.
 
Đi thang máy lên tầng 33, mọi người lần lượt đi ra ngoài.
 
“Tô Mạt.”
 
Thấy cô gái nhỏ ra khỏi thang máy thì không dừng bước, Sở Hà chủ động lên tiếng gọi, thấy cô cúi đầu xuống, anh từ trong túi nilon lấy ra một chậu hoa nhài, đưa về phía cô. 
 
Chậu hoa nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay anh,  bông hoa trắng tinh mà sạch sẽ, từng nhóm từng nhóm, rất nhiều cánh, nhìn vào vừa non nớt vừa mỏng manh, không thể chịu đựng được mưa gió. Rất thơm, hương thơm thoang thoảng, xộc vào khoang mũi của Tô Mạt, khiến cô ngẩn ra trong chốc lát, không hiểu sao lại cảm động. 
 
Cho dù như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên có người tặng hoa cho cô, còn là hoa đẹp mà thanh khiết như thế, khiến cô không thể nói ra lời từ chối. 
 
“Cám ơn.”
 
Li3m đôi môi có hơi khô khốc, cô đưa mắt lên nhìn, nhẹ nhàng nói. 

 
Sở Hà cười nhạt, “không có gì.” 
 
“Vâng.”
 
Không biết nói gì. Tô Mạt chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu. Sở Hà đứng ở trước mặt cô, rủ mắt nhìn xuống, có thể thấy trên má cô đã nhuộm lên một từng hồng.
 
Cô duỗi đôi tay ra, nhận lấy chậu hoa từ trong tay anh, ngón tay mảnh khảnh, xương thịt yếu ớt, động tác vô cùng cẩn thận, vô cùng ngoan ngoãn.
 
Sở Hà lại cười, dặn dò cô: “Buổi tối phải tưới nước.”
 
“Biết rồi.”
 
Nhận lấy hoa, cô như là nhẹ nhõm hẳn. Sau khi đáp ứng xong liền ngẩng mặt lên, lông mày mỏng mà thon dài, đôi mắt cong cong, khóe môi hơi vểnh lên nở một nụ cười ấm áp, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, khiến cả người cô lúc nhìn vào đều đặc biệt lương thiện vô hại. 
 
…… Giống một chú thỏ con.
 
Thu lại tâm tư, Sở Hà xách túi nilon trong tay, cất bước đi về phía cửa nhà mình. 
 
Sở Khê theo anh mình đi vào, thấy sau khi anh về đến nhà liền xách hai chậu lục la đặt vào trong phòng sách, sau đó mở điều hòa, lại rất phấn khởi lấy chậu hoa mới mua đi trồng lại cây xương rồng, đôi mắt trừng lớn chứa đựng sự bất ngờ, nghiêm túc quan sát anh. 
 
Sở Hà đứng bên kệ sách, vừa trồng lại xương rồng, vừa từ tốn hỏi: “Nhìn gì?” 
 
“Anh trúng tà rồi?”
 
Không phải trúng tà sao? 
 
Người anh họ này của mình, nói thế nào gia đình cũng là hai đời làm quan. Nhà họ Sở từ cổ chí kim chính là một gia đình giàu có, dòng dõi nho học, gia phong thanh liêm. Bác hai đến tuổi trung niên đã ngồi trên vị trí quan trọng cấp thành phố, tuy không thể so sánh với quan chức cấp cao của thành phố, nhưng trong tay cũng quản lí kinh tế dân sinh của hơn 600.000 người. Người anh họ này của cô, từ nhỏ đã nổi bật hơn bạn bè cùng trang lứa, từ góc độ của cô mà thấy thì chính xác là người tốt, lòng dạ không xấu, nhưng đối với đám oanh oanh yến yến theo đuổi anh ấy mà nói, đó là một loài hoa trên núi cao lạnh đến tận xương cốt. 
 
Mua hoa cho nữ sinh, quả thật là khiến người khác sụp đổ! 

 
“Buối tối muốn ăn gì?”
 
Người vẫn chưa hiểu là cô rất ngạc nhiên, trồng xong cây xương rồng, Sở Hà nghiêng mặt qua hỏi một câu. 
 
Khóe miệng Sở Khê giật giật, “anh sẽ không vì con gái nhà người ta xinh đẹp, nảy sinh xu@n tình muốn yêu đương rồi chứ?” 
 
Sở Hà: “... ... Con nít đừng có lắm chuyện như vậy.”
 
“Ách!”
 
Sở Khê không kiên nhẫn khi người khác dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô, nghe vậy liền nhảy lên, tức giận nói: “Ai là con nít chứ, em thành niên rồi có được không? Hơn nữa, Tô Mạt và em cùng tuổi đấy, anh nói em trẻ con, vậy cô ấy là gì?” 
 
Lời nói của cô chân thật đến mức khiến Sở Hà nhất thời nghẹn họng.
 
Chẳng muốn nói chuyện với cô, anh lấy chiếc cốc thủy tinh ở trên bàn, đi đến máy nước ở bên ngoài lấy nước uống. Dáng vẻ này rơi vào trong mắt của Sở Khê không phải đồng nghĩa với ngầm thừa nhận sao. Cô ngẩn ra 1 giây rồi lại đuổi theo, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không nhìn trúng cô ấy chứ? Đừng nhé. Anh là người 28 tuổi, bác hai lần trước đến nhà chúng ta, đều nhắc đến việc giới thiệu bạn gái cho anh. Con gái nhà người ta chỉ mới 18 tuổi, vẫn chưa học xong đại học, hai người muốn ở bên nhau, việc này không khác gì trâu già muốn gặm cỏ non sao?”
 
“Khụ——khụ khụ.”
 
Sở Hà vừa uống một ngụm nước, bị sặc không hề nhẹ, ho liên tiếp mấy tiếng, đang muốn nói chuyện, lại thấy nét mặt Sở Khê khó coi, chau mày tiếp tục, “hơn nữa em cảm thấy cô gái đó rất đơn thuần, nếu thích một người thì sẽ rất nghiêm túc. Giữa hai người còn có khoảng cách về gia đình, bắt đầu cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, vẫn là bỏ đi. Thật đấy, anh, anh không thể làm hại con gái người ta.”
 
Sở Hà đang bưng nửa cốc nước: “... ...”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.