Xấu Hổ

Chương 29




Nhận lấy ánh mắt của cô, Sở Hà ngược lại vẫn ra vẻ như không có chuyện gì. 
 
Tô Mạt cũng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cảm thấy hơi có lỗi nói với Sở Khê: “Ngại quá, lúc gần đến giờ mình lại tìm được một công việc, về đến nơi thì đã muộn.”
 
“……Lại tìm thấy một việc?”

 
Nghe vậy, Sở Khê trong chốc lát bị thu hút sự chú ý, ngỏi một cách ngạc nhiên. 
 
Tô Mạt gật gật đầu, vì tâm trạng vui vẻ mà mỉm cười, “ừ. Lúc vừa đi về, nhìn thấy trong nhóm của tiểu khu đang bàn về việc phụ đạo cho học sinh, mình liền hỏi thăm một giáo viên ủy thác lớp phụ đạo, lúc nãy cũng đã qua đó gặp mặt giáo viên, chỗ cô ấy đúng lúc còn muốn tìm một người giúp đỡ, nên đã đồng ý cho mình kiêm chức.” 
 
“Không phải cậu đã xin làm kiêm chức ở cửa hàng KFC sao? Còn tìm việc này, có bận lắm không?”
 
Sở Khê trừng lớn mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy không thể tin tưởng được.
 
Người này, nhìn vào vẫn thấy ốm hơn cô một chút, vừa làm việc này lại còn làm việc kia, nhắc đến dáng vẻ còn vui vẻ như vậy, quá cần mẫn rồi!

 
“Thời gian vừa hay có thể sắp xếp được.” 
 
Tô Mạt nghiêm túc giải thích với cô: “Cửa hàng KFC có ba ca, ca sáng kết thúc vào lúc 4 giờ, ca trưa 12 giờ mới bắt đầu, ca tối 4 giờ chiều mới bắt đầu, mình trong tuần mỗi buổi trưa hoặc buổi chiều qua đó 3 tiếng, một ngày 100 tệ.”
 

“Một trăm?!” 
 
Sở Khê vô cùng kinh ngạc.
 
Kỳ nghỉ hè học sinh không đi học, bài tập chất thành núi chính xác là một vấn đề, cho nên các lớp học phụ đạo đúng dịp mở ra. Các bậc phụ huynh cuối tuần có thể đưa con mình đi chơi một chút, trong tuần nhiều phụ huynh phải đi làm, cho nên lựa chọn đưa con mình đến lớp phụ đạo trong tiểu khu để ôn luyện không phải là một con số ít. Vấn đề là, theo hiểu biết của cô, lớp phụ đạo ôn luyện này 3 tiếng 100 tệ, có hơi thấp? 
 
Sở Khê hiển nhiên hiểu được ý của cô, mặt hơi đỏ, có chút ngại ngừng nói: “Mình vừa mới tốt nghiệp cao trung, cũng không có kinh nghiệm gì, người khác cần mình thật không dễ dàng.
 
“Cậu đấy……”
Thở dài một hơi, Sở Khê không biết nên nói gì.
 
Cô và Tô Mạt tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cô ngay cả những việc rửa bát chùi nhà đều rất ít khi làm, càng không cần nhắc đến làm thêm kiêm chức. Còn Tô Mạt thì sao? Đối mặt với hai công việc, không chỉ không thể hiện sự phàn nàn oán trách, ngược lại khuôn mặt vui vẻ, mỉm cười híp mắt. 
 
Cô sinh ra vốn có một đôi mắt hồ li, híp mắt cười, trong dáng vẻ hồn nhiên mang theo cảm dáng phong lưu đa tình xinh đẹp, có một loại mĩ lệ khiến người khác khó mà hình dung được. 
 
“Buổi trưa ăn gì?”
 
Sở Khê đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của anh họ mình.
 
Lúc nãy khi hai cô gái nói chuyện, Sở Hà không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi. Đôi mắt anh rất thâm sâu, Tô Mạt thực sự cảm nhận được, lúc mình nói chuyện, người này lịch sự mà chuyên chú ngắm nhìn ánh mắt cô. Lúc này nghe thấy anh hỏi, hai má có hơi nóng, mím môi nhẹ nhàng trả lời: “Ồ, vẫn không kịp để ăn.”
 
Sở Hà hơi do dự, “vậy hay là ăn cơm trước? Sau đó cùng ra ngoài đi dạo mua thêm một số vật dụng hằng ngày, sau khi quay về rồi lại dọn đồ.”
 
“Vâng.”
 
Việc đã như vậy, Tô Mạt hiển nhiên không thể nói là không dọn, chỉ có thể thuận theo, trong lòng còn có hơi cảm động, đến mức vừa nói xong liền không kiềm chế được mà ngẩng đầu, cảm kích nhìn qua.

 
Ý cười trên khuôn mặt cô gái vẫn chưa thu lại hết, đầu mày dãn ra, con ngươi trong veo, nhẹ liếc nhìn, dáng vẻ khôn kheó e thẹn, rất giống chú thỏ con được nuôi trong nhà. 
 
Rât đơn thuần ... ... 
 
Không biết vì sao, một đánh giá như vậy lướt qua trong đầu. 
 
Bản thân Sở Hà vì vậy mà có hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền thu lại tâm trạng, gật gật đầu, từ tốn nói: “Vậy đi thôi.” 
 
Nói xong, anh hất cằm về phía thang máy.
 
Sở Khê kéo tay Tô Mạt về phía trước, Sở Hà đi ở phía sau một chút, ba người vừa đi vào thang máy, nghe thấy phía sau truyền lại một tiếng, “ấy, đợi chút!” 
 
Cùng với tiếng đóng cửa “phịch”, Hứa Thiếu Huy kéo Trương Vũ Vi đi vào thang máy. 
Quay người nhìn thang máy đi xuống, anh đang định nói cám ơn với Sở Hà đứng ở bên cạnh, vừa đưa mắt lên mới phát hiện Tô Mạt đứng gần bên cạnh. 
 
Tô Mạt từ tối qua đến hôm nay vẫn chưa về nhà, từ chỗ Tô Dương, họ cũng biết Tô Mạt được hai anh em nhà bên cạnh thu nạp, còn biết Tô Mạt gặp được Sở Hà ở bệnh viện, sau đó là việc cho cô mượn 3000 tệ. Có thể nói, cả ngày hôm nay đều đang suy nghĩ về việc này. 
 
Hứa Thiếu Huy có hơi khó chịu, cảm thấy Trương Vũ Vi không có chứng cứ lại hoài nghi người khác, bây giờ sự việc lại bị hai người ở sát vách biết được, có hơi mất mặt. Trương Vũ Vi buồn bực sầu não, không hiểu đại thần sát vách này vì sao lại đột nhiên hút gió, thích giúp đỡ người khác vậy sao? 
 
Lẽ nào, anh ta nhìn trúng Tô Mạt? 
 
Con trai đều thích kiểu này?
 
Nói thật, lúc trước khi Tô Dương nhắc đến Tô Mạt, cô cũng không ngờ người này lại xinh đẹp như vậy. Lại còn là kiểu nhìn vào không hề có sự công kích, dịu dàng thuần khiết, giống như kiểu mà trong ngôn tình nhắc đến, xinh đẹp mọi mặt. 
 
Gặp mặt, cô không tránh khỏi có chút đố kị, cho nên liền tặng cô mấy bộ áo quần, còn là áo quần mua trong cửa hàng có thương hiệu nhưng vì không thích nên cô chỉ mặc qua mấy lần. Được Tô Mạt ba lần bốn lượt cám ơn, lại thấy Tô Mạt rất nhanh liền mặc những áo quần đó lên người, sự khó chịu của cô không hiểu sao lại giảm đi. 
 
Xinh đẹp thì có thể làm gì? 
 
Hoàn cảnh gia đình như vậy, đành phải lấy áo quần cũ của cô để mặc. 
 

Nhưng bây giờ nhìn lại, xinh đẹp vẫn thật có ích, mới đến có mấy ngày, lại có thể khiến cho đại thần lạnh lùng nhà bên ra tay giúp đỡ. 
 
Trong lòng nghĩ vậy, biểu cảm của Trương Vũ Vi cũng không thu lại, ánh mắt bất ngờ từ trên người Tô Mạt đánh giá một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, khóe môi khẽ động mỉm cười. Cô ta không nói, nhưng trong nụ cười có ý tứ thâm sâu, bất cứ ai cũng có thể nhận ra được. 
 
Cả người Tô Mạt cứng đờ, vẫn chưa nghĩ ra có nên nói gì đó, liền nghe thấy Hứa Thiếu Huy cười hỏi cô, “sao lại không đến cửa hàng chuyển phát nhanh?” 
 
Tô Mạt không muốn sống ở đó nữa đồng thời còn muốn đổi việc, Tô Dương vẫn chưa nói với hai người. Hứa Thiếu Huy hỏi như vậy, hoàn toàn là cảm thấy hành vi của họ từ tối qua cho đến hôm nay có hơi quá, suy cho cùng Trương Vũ Vi cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh người khác lấy dây chuyền, bây giờ còn ở đây cười, nhìn vào rất không hay. Anh chủ động hỏi, ít nhiều cũng có ý giảng hòa, không muốn mọi người làm ra việc khó xử, vẫn tiếp tục sống chung. 
 
Nào có ngờ, Tô Mạt vẫn chưa trả lời, Trương Vũ Vi đã không khách khí trừng mắt nhìn anh. 
 
Hứa Thiếu Huy:“……”
 
Bản thân vốn có hơi chột dạ, dứt khoát ngậm miệng.
 
Anh không lên tiếng nữa, những người khác càng im lặng.
 
Rất nhanh, thang máy dừng ở tầng 1, anh và Trương Vũ Vi đi ra trước một bước, vẫn chưa đi xa, đã nghe thấy một giọng nam ôn hòa mà tùy ý truyền đến từ phía sau, “giường của phòng ngủ thứ một mét hai, cô có cần mua ra giường?” 
 
Câu hỏi của Sở Hà đến không kịp đề phòng, Tô Mạt bất ngờ à một tiếng, trả lời anh, “không cần. Tôi lấy ra giường và đệm từ nhà, cũng to như vậy.”


 
------Ngoài lề------
 
Thứ bảy rồi, mọi người nghỉ ngơi vui vẻ(^。^)
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.