Xấu Hổ

Chương 7




Lần đầu tiên tiếp xúc với sách điện tử, Tô Mạt hiển nhiên không có khái niệm sách chính, sách lậu, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, thậm chí là bản thân gặp phải trò lừa bịp. Mấy năm nay thường nghe người ta nói lừa đảo trên mạng, các loại điện thoại, tin nhắn, yêu cầu nộp tiền, chuyển tiền đều không thể tin tưởng!
 
Nhưng mà, ý nghĩ này cũng chỉ lướt qua, cô bỗng nhiên nghĩ đến bạn cùng phòng  trước đây từng truy đuổi tác giả mạng, nói đến gì mà vào v, thưởng thức gì đó, cô không hiểu lắm, cũng không hỏi rõ. Nhưng lúc này xuất hiện tình huống, cô cũng rất nhanh liền nghĩ thông suốt.
 
Điện thoại di động tương đương với một phương tiện truyền đạt, app tương đương với một ứng dụng, tất cả những tiểu thuyết bên trong tương đương với hàng hóa, những chương miễn phí ở phía trước dùng để bán thử thu hút người khác, những chương thu phí phía sau là nguồn gốc thu nhập của tác giả. Cơ duyên gặp được một cuốn tiểu thuyết khiến con người bị thu hút, nếu cuộc sống của cô dư giả cũng sẽ mua cuốn tiểu thuyết này để ủng hộ hàng xóm, nhưng trên thực tế, trên người cô tổng cộng có 467 tệ.

 
Trước khi đến An Thành, cậu cô ở trước mặt mợ cô cho cô 200 tệ, sau đó lại lén nhét cho cô thêm 200 tệ, tổng cộng 500 tệ. Từ nhỏ đến năm 18 tuổi, trên người cô lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy, cho đến ngày cô đến, cẩn thận sờ túi vô số lần, chính là sợ không cẩn thận làm rơi mất tiền. Sau đó, tiền đương nhiên không mất, mà cô vì để mua áo ngủ và chậu rửa mặt đã tiêu hơn 30 tệ, số còn lại này, là tiền tiêu vặt trong 2 tháng tới của cô. 
 
Lặng lẽ thở ra một hơi, cô muốn thoát ra ngoài, ngón tay vô thức trượt lên trên màn hình, tiếp theo, đã mua thành công, đi vào chương mới.
 
Tô Dương có?
 
Trong tài khoản có tiền?
 
Một nửa mù mờ một nửa bất ngờ, cô vô thức đọc xong một chương, trong lòng lại không có chút cảm giác kinh ngjac, ngược lại lo sợ bất an.

 
Chưa được sự đồng ý của người khác đã sử dụng tiền trong tài khoản, cho dù là vô ý, kiểu hành vi chưa hỏi đã rút này cũng rất không thiết thực. Tuy nói là hàng xóm, nhưng Tô Dương lại không  nợ cô, dành cho cô một cơ hội kiếm tiền đã là giúp đỡ lớn đối với cô, cô không thể được voi đòi tiên.
 
Nghĩ ngợi lung tung, trong lòng Tô Mạt nảy sinh một loại tâm trạng như là lo lắng.
 

Trước đây luôn học, hoàn cảnh trong nhà cậu bình thường nhưng lại chưa từng đối xử tệ với cô, vận mệnh của cô phải đối mặt với bần hàn và tàn khốc. Nhưng kì nghỉ hè này, khi tất cả những biểu tượng của sự yên ổn bị xé nát, cô không thể không đối mặt với các chấn động của cuộc sống.
 
Muốn tiếp tục học hành, không muốn bị xem như là hàng hóa bị gả đi ... ...
 
Phải dựa vào bản thân, kiếm tiền.
 
Không hiểu sao lại xuất hiện những ưu tư khiến cô không thể an giấc, bắt đầu lăn qua lăn lại ở trên giường. Ngủ không được. Cô trằn trọc một lúc lâu, lại mở điện thoại lên, mở “thành phố văn học Cửu Giang” lên.
 
Vẫn là muốn đọc tiểu thuyết ... ...
 
Có lẽ là vì từ nhỏ thú vui tiểu khiển quá ít, đọc tiểu thuyết đối với cô mà nói là một kiểu hưởng thụ đặc biệt xa xỉ, quên mình, vui vẻ. Nhưng dần dần, khi sở thích này từng bước đi đến tiền bạc, cô không thể thuyết phục bản thân mình chi tiêu. Ngón tay chạm lui chạm tới nghiên cứu một hồi, cũng không biết tại sao, cô bỗng nhiên chọn vào “kệ sách của tôi”, xem lại lần nữa, số lượng sách đã đọc trước đây không hề ít. 
 
“Thành phố văn học Cửu Giang” nghiêng về phái nữ, nhưng độc giả nam và tác giả cũng chiếm một tỉ lệ nhất định, Tô Dương trước đây lúc nhàn rỗi cũng truy đuổi tiểu thuyết, về cơ bản đều là tác phẩm trong sáng dưới góc nhìn của nam chính, trong đó có huyền huyễn, cũng có đô thị, thậm chí còn có một số đề tài với các yếu tố hồi hộp ... ...
 
Đây thật sự là sở thích đặc biệt.
 
Tô Mạt xem lướt qua từng cuốn từng cuốn, càng bất ngờ phát hiện, trong đó có mọt cuốn chính là của Sở Tam viết, tên là “Võ tăng”. Phần giới thiệu còn đơn giản hơn cả phần giới thiệu cuốn tiểu thuyết hiện tại của anh, 9 chữ mà thôi: “Tác phẩm vô cùng trong sáng, không tình cảm.”
 
“Phụt——”
 
Nằm ở trong chăn nhìn thấy hàng chữ này, Tô Mạt bỗng nhiên cười lên.
 
Nam chính là một hòa thượng?
 

Hòa thượng hiển nhiên không thể nói chuyện yêu đương, anh ấy còn cố tình chú thích? Tóm lại cho dù đọc thế nào, trong phần giới thiệu vẫn đầy kiêu ngạo, lại không khiến người đọc chán ghét. Loại cảm giác này, có hơi giống con người của anh ấy, nhìn vào lạnh lùng, dáng vẻ khó lại gần được, lại có một loại thong thái tự tin thận trọng, khiến người khác cảm thấy anh nên như vậy, không cần phải hùa theo ai cả, cũng không cần tốn tâm tư dựa dẫm vào ai.
 
Huống hồ, anh đẹp trai như vậy.
 
Hiện thực, có lẽ cũng được rất nhiều nữ sinh theo đuổi yêu thích, giống như là trong thế giới ngôn tình, đầy ắp trăng sao, fan hâm mộ nữ có thể mở ra một hậu cung.
 
Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Tô Mạt lại cảm thấy trên mặt có hơi nóng.
 
Cô vô thức đưa tay lên xoa mặt, loại bỏ những suy nghĩ phức tạp, bắt đầu đọc “Võ tăng”. Cũng là vô thức xem, cho đến khi cô bị động tĩnh đóng cửa ở bên ngoài làm giật mình, đột nhiên phát hiện: Trời đã sáng rồi! Hơn 8 giờ sáng, động tĩnh lúc nãy, là tiếng động của Trương Vũ Vi khi đi làm.
 
Cô vậy mà một đêm không ngủ?
 
Ý thức được vấn đề này, cả người cô đều có hơi không khỏe. Không dám tiếp tục nhìn điện thoại. Trở mình, ép buộc bản thân nhìn bức tường để ngủ.
 
Cửa hàng chuyển phát nhanh 9 giờ sáng mở cửa, cũng không ép buộc thời gian. Nhưng trong nhận thức của Tô Dương, Tô Mạt thật sự không phải là một cô gái thích ngủ nướng. Hơn 8 giờ sáng, anh phát hiện Tô Mạt vẫn chưa dậy quả thực bất ngờ một lúc, thấy đã đến 8h30, thức ăn nhanh anh gọi cũng đã đến, bèn đưa tay gõ cửa phòng Tô Mạt.
 
“Phịch phịch phịch——”
 
Tô Mạt bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, buồn chán đi đến nhà vệ sinh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, viền mắt thâm nhẹ, ngồi xuống bên bàn ăn.
 
Tô Dương nhìn cô mấy giây, do dự mỉm cười, “tối qua làm trộm sao?”
 
“Hả?”
 
Tô Mạt cắn một miếng bánh bao, quai hàm bạnh ra đưa mắt nhìn anh, nửa ngày mới y thức được bản thân bị đùa giỡn, suy nghĩ một lát, có hơi xấu hổ nói: “Không.”
 
“Vậy sao em lại như thế?”
 
Ánh mắt của Tô Dương lướt qua khuôn mặt cô.
 

Hậu quả của một đêm không ngủ không chỉ có thâm mắt, trong mắt cô còn có tơ máu. Vì có soi gương qua, Tô Mạt hiển nhiên cũng biết, đành phải thấp giọng thành thật khai báo: “Vô tình phát hiện trong điện thoại anh cho có một phần mềm đọc sách, em ... ... em đọc tiểu thuyết.”
 
“... ... Tiểu thuyết gì? Thu hút như vậy?”
 
Tiếng cửa kít két vang lên, Hứa Thiếu Huy mặc duy nhất một chiếc quần đùi đi ra ngoài, giọng nói lười biếng mang theo chút khàn, trong ngữ điệu, còn có sự hài hước trêu đùa.
 
Nghe vào giống như tâm trạng rất tốt.
 
Vô thức nghĩ đến sự việc xen giữa tối qua, Tô Mạt ngượng ngùng không thôi, cũng không nhìn anh ta, khó khăn trả lời một câu: “Không ... ... không có gì, xem bậy đấy.” 
 
“Trong tài khoản này của anh hình như còn không ít tiền, nếu em muốn xem thì cứ trực tiếp dùng. Dùng xong nói với anh, anh nạp thêm tiền giúp em.” Tô Dương lớn hơn cô 5 tuổi, trước mắt không có bạn gái , dư ăn dư để, cơ bản cũng xem cô như em gái để chăm sóc, vô cùng hào phóng.
 
Tô Mạt bị giọng điệu của anh ta làm cho ngạc nhiên, mơ hồ đáp một tiếng, rất nhanh liền ăn xong hai cái bánh bao, không ở lại lâu, cúi đầu cầm chìa khóa liền ra ngoài, nói mình đến cửa hàng trước.
 
“Ting!”
 
Thang máy reo lên một tiếng.
 
Sở Hà ăn xong bữa sáng vừa cất bước đi ra, bỗng bất ngờ ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, đợi sau khi anh bình tĩnh lại, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên cánh tay của cô gái liền phát hiện, cô gái nhỏ đã bị kinh ngạc lùi bước, lúc này đang ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý.”
 
  ------Ngoài lề------
Đáp án không cần nói rồi.
Sẽ không.
Đôi giày trẻ em chọn đúng ngày mau trước lúc cập nhật sẽ nhận được tiền từ A Cẩm.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.