Trong lúc dùng bữa, Tề Hiểu Nhã tuy rằng bị hành động gắp rau cho Cốc Nhược Vũ của Mai Hiển Diệu làm nổi lên
lòng ghen tỵ, nhưng mỗi khi thanh âm nói chuyện của nam tử ngồi phía sau truyền đến tai, cảm thấy âm thanh của hắn thật dễ nghe, nhịn không được liền rời đi lực chú ý
Cốc Nhược Vũ ở bên cạnh phát hiện biểu tỷ luôn nghiêng tai, nghiêng người lui về
phía sau, nàng tò mò nhìn Phượng Hiên ở phía sau một chút, nhưng không
nhìn thấy mặt, không thể chứng minh hắn đẹp như thế nào, Cốc Nhược Vũ
nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tề Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, thực sự xinh đẹp đến như vậy sao?” Có thể làm cho tỷ trở nên như vậy!
“Muội không tin lời của ta à! Ta nói đẹp chính là đẹp, hơn nữa không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp
đó! Ta thấy gia thế của hắn chắc chắn cũng rất tốt, ôi chao, nếu có thể
gả cho người như thế, ta chết mà không uổng!” Biểu ca Hiển Diệu cũng có
thể miễn cưỡng tặng cho kẻ ngu ngốc như ngươi! Tề Hiểu Nhã hạ giọng bất
mãn nói.
Gả cho? Cốc Nhược Vũ lo lắng Tề Hiểu Nhã có thể thật sự nghĩ muốn gả cho một tên nam nhân chỉ mới gặp một lần
trên đường đi hay không, vội vàng khuyên bảo: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, mẹ muội
nói nam nhân không nên có bộ dáng xinh đẹp, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa nếu gia thế không tồi, vậy càng không thể một vợ, nhất định là sẽ
có thêm thiếp, lưu luyến nơi thanh lâu, người như thế không nên gả! Tỷ
xem bên cạnh hắn đi theo bốn nữ tử, tuy rằng dựa vào ăn mặc có thể nhận
ra họ chưa lập gia đình, nhưng trong nhà hắn khẳng định đã có không biết bao nhiêu vị phu nhân. Người từng có nhiều nữ nhân như vậy chỉ có thể
là đồ háo sắc, phải càng tránh xa mới đúng !” tuy rằng vẫn luôn dạy dỗ
nữ nhi của mình rất tốt, nhưng Mai Bình bởi vì sợ Cốc Nhược Vũ quá mức
thiện lương, tương lai sẽ chủ động giúp đỡ con rể đem thiếp nghênh vào
cửa, ủy khuất chính mình, vì thế, từ nhỏ đã dạy nàng rất nhiều thứ tương tự như nam nhân lấy thiếp chẳng khác nào đồ háo sắc, nam nhân xinh đẹp
cũng tương đương đồ háo sắc, tuyệt đối không thể tìm loại đồ háo sắc
này.
Từ trước đến nay đem lời nói của mẫu
thân là tôn chỉ, Cốc Nhược Vũ đương nhiên nhớ rất kỹ, sợ biểu tỷ đi lầm
đường, nàng trừ bỏ tiếng kêu “Hiểu Nhã tỷ tỷ” nhỏ kia, thì các thứ khác
không cẩn thận càng nói càng lớn tiếng, chắc hẳn Phượng hiên phía sau đã nghe được rõ ràng!
“Hơn nữa, diện mạo một đại nam nhân lại
có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, vậy khẳng định bộ dạng rất giống
nữ nhân, chỉ cần tiếp xúc với hắn sẽ nghĩ đến ngay hắn là một tên ẻo
lả!” Vì muốn đưa biểu tỷ quay về chính đạo, Cốc Nhược Vũ vắt hết óc miêu tả những thiếu sót đằng sau dung mạo của nam tử kia.
“Loại này vừa không đứng đắn vừa không
có khí khái nam tử, không chừng còn bị bệnh hoa liễu . . . . . .” Bỗng
nhiên nhìn biểu tình của Tề Hiểu Nhã mở to hai mắt mới hậu tri hậu giác
phát hiện thanh âm mình nói chuyện quá lớn, Cốc Nhược Vũ ngừng nói, vẻ
mặt xấu hổ, trong lòng hối hận không thôi, người nọ ở phía sau khẳng
định nghe thấy được, trời ạ, nương đã nói qua đi ra ngoài chơi chớ xen
vào chuyện khác, ô, nàng làm sai rồi! Nàng thế nhưng lại nói lung tung,
tùy tiện bình luận người khác!
Từ trước đến nay Phương Hiên vốn ghét bị người khác đem dung mạo của mình làm đề tài bình luận nên sau khi nghe
Cốc Nhược Vũ nói, tâm tình liền trở nên tồi tệ, tay gắp thức ăn khựng
lại, nhưng bởi vì đối phương là nữ nhân, hắn cố gắng trấn an không cho
tiểu ác ma trong lòng chạy loạn.
Nhưng, khi hắn từ trong miệng Cốc Nhược
Vũ từ nhiều thiếp, háo sắc đến biến thành ẻo lả, rồi cuối cùng dứt khoác cho hắn bị bệnh hoa liễu, gân xanh của tiểu ác ma kia đã gần như nổ
tung tóe.
Phát điên.
Không cần biết đó là nữ nhân hay là nam
nhân, hắn cũng muốn nhìn xem là tên oát con nào có đủ can đảm nói Phượng Hiên hắn như vậy, vẻ mặt tươi cười có phần khủng bố, ánh mắt có chút
sắc bén, Phượng Hiên từ trước đến nay vốn có cừu tất báo, quay về phía
Cốc Nhược Vũ, muốn phản kích, đúng lúc Cốc Nhược Vũ ngừng nói vì cảm
giác mình nói quá lớn.
Vì thế, Phượng Hiên nhìn thấy sườn mặt
của Cốc Nhược Vũ, cái sống mũi nhỏ rất khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơi
nhếch lên chính là tên đầu sỏ đã lải nhải phỉ báng bậy tội của mình, hai má trắng nõn bởi vì xấu hổ mà đỏ rực.
Thanh tú! Hai chữ này trong nháy mắt
hiện lên trong đầu của Phượng Hiên, nhưng bởi vì bức họa cùng người thật có khác nhau, nên mới nhìn sườn mặt Phượng Hiên tất nhiên không có nhận ra nàng là nguyên nhân lần này hắn đến Nam lăng, càng không nhận ra
nàng là tiểu oa nhi ba tuổi năm đó.
Thoạt nhìn chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, quên đi, hắn không chấp nhặt với nàng, lửa giận của Phượng
Hiên hơi tắt, quay người lại tiếp tục ăn.
Cảm thấy có người ở nhìn mình Cốc Nhược
Vũ vội vàng ngồi thẳng, chột dạ đợi trong chốc lát, phát hiện đối phương không có truy cứu, trái tim lúc này mới yên lòng hạ xuống, nàng lè
lưỡi.
Bị nàng dằn vặt như vậy, Phượng Hiên
bỗng nhiên mất khẩu vị, không có tâm tình gì ăn cơm, cho nên chưa ăn
được vài miếng, hắn liền đặt chiếc đũa xuống, từ đầu tới đuôi mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của các nàng, thấy như vậy họ cũng đều nói mình ăn
no, cứ như vậy, tuy nói là đoàn người Cốc Nhược Vũ tới trước, nhưng bọn
người Phượng Hiên lại chuẩn bị rời đi trước.
Năm người đứng dậy, hộ vệ cũng theo hầu
hạ bên cạnh, thời điểm Phượng Hiên đi qua Cốc Nhược Vũ, thấy nàng có thể vì nhận ra người đứng phía sau đứng dậy mà chột dạ co đầu nhỏ lại.
Phượng Hiên dừng bước chân lại, nhìn
chằm chằm vào đầu nhỏ này, tâm ngứa khó chịu, vô ý thức chìa tay ra,
lòng bàn tay hướng đến cái ót của Cốc Nhược Vũ ấn một cái, dùng sức đè
nó xuống, thành công đem mặt Cốc Nhược Vũ ụp vào món món Tạc Tương
Diện*. Phượng Hiên thực hiện động tác một mạch lưu loát. Mà bất kể bốn
nữ nhân cùng bọn thị vệ phía sau hắn, hay là đám người đang ngồi cùng
bàn với Cốc Nhược Vũ, toàn bộ đều vì động tác của hắn mà giật mình, lặng ngắt như tờ
(Bột: Đây là món Tạc Tương Diện -炸酱面)
Mọi người ngây ngốc nhìn Phượng Hiên trẻ con vỗ đầu Cốc Nhược Vũ hai cái, sau khi hoàn toàn khiến nàng cùng mặt
bàn kia tiếp xúc thân mật, mới buông tay ra, thảnh thơi mở cây quạt,
quạt hai cái, ừm, tâm tình của hắn bỗng nhiên đặc biệt vui vẻ, vẻ buồn
bực vừa rồi không cánh mà bay, tốt! Thật tốt quá!
Đột nhiên bị người làm như vậy, cho dù
tính tình của Cốc Nhược Vũ không bướng bỉnh, cũng rất khó có thể không
giận ngút trời, nàng ngẩn đầu, hai tròng mắt bốc hoả nhìn Phượng Hiên.
Vì thế, mười bốn năm sau, một đôi mắt to thâm thúy tiếp tục trừng một đôi mắt tròn trắng đen rõ ràng
Trong mắt Phượng Hiên có chút khiêu
khích, nhìn khuông mặt dính đầy tương của Cốc Nhược Vũ giống như khuông
mặt nhỏ bé của mèo tam thể, càng nhịn không được cười to lên tiếng.
Phát hiện dung mạo của nam tử trước mắt
không thể chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, đó là một loại tuấn dật lộ ra
tiêu sái, trưởng thành mà liều lĩnh, không một chút ẻo lả như nàng nói,
tiếng cười của hắn vang dội mạnh mẽ, dáng người cao thẳng, khí chất cao
quý, nếu hắn mà không có khí phách nam tử, thì tất cả mọi nam tử trên
đời e rằng đều là ẻo lả .
Phượng Hiên thấy Cốc Nhược Vũ bởi vì dung mạo của mình mà ngẩn người, liền khom người xuống.
Đem khuông mặt sát ngay trước mặt của
Cốc Nhược Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, không nghỉ ngợi
duỗi tay ra đem ngón tay trỏ phếch một chút nước tương trên chóp mũi của nàng, lại bỏ vào miệng của mình, sau khi nhấm nháp một chút, bảy vẻ
mặt của tay ăn chơi nói: “Uh, ăn ngon thật!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi người này làm
sao có thể như vậy!” Khuông mặt quá mức tuấn mỹ kia đột nhiên phóng đại
trước mặt, dọa Cốc Nhược Vũ nhảy dựng, còn chưa kịp phản ứng, cái mũi đã bị hắn sờ một cái, càng quá đáng hơn chính là hắn lại còn thử nếm nước
tương dính trên chóp mũi của nàng, Cốc Nhược Vũ từ trước đến nay vốn
không mắng người rốt cục cũng bất mãn lên tiếng!