Tuy nói tiểu ác ma ở nơi nào đó trong
lòng hối hận dậm chân, nhưng, Phượng Hiên là ai, làm sao có thể để
chuyện này làm khó hắn, cho nên hắn lo lắng không được bao lâu liền trấn tĩnh lại, cất bước quay về khách sạn.
Tuy rằng hắn chỉ muốn bịa ra một chút chuyện, nhưng thành thật mà nói, Phượng Hiên
hắn lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có quan hệ không rõ ràng với
bắt cứ nữ tử nào, đừng nói đến thị thiếp, mà ngay cả tỳ nữ bên cạnh hắn
cũng không có, ngay cả ven đường của thanh lâu kĩ viện cũng chưa từng đi qua, bởi vậy không có gì phải lo lắng, hơn nữa, Phượng Hiên hắn muốn
tài có tài, muốn mạo có mạo, sinh ra lại tài trí hơn người, ngay cả tính cách đều hoàn mỹ, nói như vậy nếu hắn muốn cưới nương tử về nhà, hẳn
không phải là việc khó, lúc này, tiểu ác ma không chỉ có không còn lo
lắng, ngược lại còn bắt đầu tự kỷ.
Phương Tư Liên đi ở phía sau, ban đầu vì giác quan thứ sáu trời sinh của nữ nhi mà không thích gặp Cốc Nhược Vũ ở tửu lầu, nhưng vừa rồi Phượng Hiên thể hiện thái độ như vậy với Cốc
Nhược Vũ , càng làm cho nàng cảm thấy nàng ta tuyệt đối chính là nỗi đe
dọa của nàng, cho nên Phương Tư Liên vốn định từ từ tìm cơ hội xuống
tay, sau khi trải qua chuyện này, quyết tâm nhanh chóng động thủ, miễn
cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa trạch nhật bất như chàng nhật (*), hôm nay ngược lại là một cơ hội tốt, nàng có thể tìm được lý do khiến Phượng
Hiên ăn bất cứ món ăn mà các nàng bày ra.
(*) “trạch nhật bất như chàng nhật”:
“trạch nhật” tức là tùy ý, thuận theo ý trời, “chàng nhật” nghĩa là liều lĩnh, đâm đầu vào một chuyện gì đó. Ý câu này bảo thay vì chờ mọi
chuyện thuận theo ý trời không bằng thử liều lĩnh một phen.
Trong lòng đã quyết, nàng cân nhắc lại
từng bước của kế hoạch, cảm thấy không có sơ hở nào, liền ở trên đường
trở về khách sạn, mở miệng mời Phượng Hiên đến đến Hạ Vũ viện chỗ các
nàng.
“Biểu ca, đến chỗ bọn muội ngồi một chút đi, đã lâu không gặp, chúng ta cùng tán gẫu một chút, hơn nữa bọn muội
còn định biểu diễn một ít phương pháp thêu thùa đã học được ở đây trong
những ngày qua, thuận tiện mời biểu ca huynh làm trọng tài cho bọn muội, xem thử trong chúng ta ai có kỹ thuật thêu tốt nhất!” Nghe nàng nói như vậy, ba nữ tử khác từ trước đến nay vốn rất thông minh, lập tức hiểu
được ý của nàng, vội vàng phụ họa theo nàng, mời Phượng Hiên đến Hạ Vũ
viện.
Các biểu muội đã mời như vậy, Phượng
Hiên nghĩ rằng dù sao buổi tối cũng không có việc gì làm, dù sao cũng là người thân, nên có mối quan hệ tình cảm tốt một chút, hơn nữa từ trước
đến nay hắn cùng Cung gia vốn thân thiết nên hắn cũng không lo lắng gì,
lập tức đáp ứng: “À, được! Quả thật cũng đã lâu không gặp các muội, hơn
nữa ngày mai ta còn phải rời khỏi Ti Đô, cũng chỉ có đêm nay để tán gẫu
.”
“Nhưng mà biểu ca, huynh mới vừa rồi lúc ăn cơm không phải nói muốn ở Ti Đô thêm một thời gian nữa, chờ bọn
người Phượng Tiêu trở về đây sao?” Cung Thiên Uyển lập tức hỏi ra tiếng
lòng của chúng nữ, hỏng bét, vừa rồi các nàng vì có thể được đi theo bên cạnh huynh ấy, đều nói ở Ti Đô du ngoạn mấy ngày, lúc này biết tìm lý
do gì để đi theo huynh ấy đây?
Trong lòng Cung Thiên Ly lại càng đau
xót, vốn nghe nói vài ngày nữa Phượng Tiêu sẽ đến Ti Đô nên ôm hy vọng,
nhưng lúc này biểu ca Phượng Hiên lại không đợi hắn đến mà đi trước, vậy chẳng phải mình sẽ không gặp được Phượng Tiêu sao?
“Uhm, hiện tại nhớ đến có chút chuyện
cần phải xử lý!” Phượng Hiên cười có chút đáng yêu, hai mắt lấp lánh
thật to, tiểu ác ma ở nơi nào đó đang tính toán, hắc, thừa lúc tên hôn
phu kia còn đang ở Ti Đô, hắn đến Nam Lăng nghĩ biện pháp dụ dỗ, khiến
nhạc phụ nhạc mẫu tương lai choáng váng, đầu óc không thể hoạt động bình thường, sau đó đem vị hôn phu hiện tại biến thành vị hôn phu trước (
nguyên văn tiếng Hán là “tiền vị hôn phu”, ý cả câu là biến hôn phu hiện tại thành vị hôn phu cũ) còn mình thì đem người trong lòng cùng trở về
Kiền Đô.
“Vậy biểu ca huynh đến nơi nào làm
việc?” Cung Thiên Ly trong đầu bắt đầu chuyển, làm thế nào mới có thể đi theo, để có thể gặp Phượng Tiêu của nàng
“À, ta làm xong việc sẽ trở về Kiền Đô!”
Đáp phi sở vấn (**), cho dù là người
Cung gia, nhưng Phượng Hiên cũng không có thói quen để cho người khác
biết mục đích riêng tư của mình.
(**)”Đáp phi sở vấn”: trả lời lạc đề, không đúng với nội dung của câu hỏi
Thấy rõ Phượng Hiên không muốn tiếp tục
đề tài này, Khang Vịnh Nhàn chuyển đề tài, đề nghị đến đình nghỉ mát
trong Hạ Vũ viện tán gẫu. Phượng Hiên gật đầu đáp ứng, nhưng lúc trước
khi Cốc Nhược Vũ cắn hắn, nước tương dính vào tay áo của hắn, cho nên
Phượng Hiên trở về phòng của mình thay bộ quần áo trước, rồi mới đến Hạ
Vũ viện.
Trong lúc hắn thay quần áo, Phương Tư
Liên đem những gì mình tính toán nói cho các biểu muội, ba người đều
nhất trí thông qua và chuẩn bị kĩ càng. Trong lúc chờ Phượng Hiên đến,
các nàng cho người chuẩn bị dụng cụ thêu, bày điểm tâm trên bàn đá trong đình, ngoài đình đèn đuốc sáng trưng
Trong bốn người trừ bỏ Cung Thiên Ly vẫn líu ríu theo Phượng Hiên nói không ngừng, ba người khác là đều ngồi
thêu, thỉnh thoảng, dừng lại mở miệng tán gẫu vào câu chuyện đang diễn
ra.
Lúc này Cung Thiên Ly trái thăm phải dò, mắt thấy không có cơ hội để đi theo Phượng Hiên để gặp Phượng Tiêu, tâm tình khó tránh khỏi suy sụp, cuối cùng nàng cảm thấy không có tí sức
lực nào, thấy ba người nọ tối nay sẽ được mãn nguyện, mà nguyện vọng của mình lại còn lâu mới thực hiện được, tâm tình trong nháy mắt hạ xuống
mức thấp nhất, không muốn ngốc nghếch ở đây hỗ trợ các nàng, nên quyết
định rời khỏi.
“Mọi người cứ từ từ tán gẫu, ta đi đây! Biểu ca, huynh ngồi chơi, muội muốn nghỉ ngơi!”
“Hả, Muội phải đi sao?!” Ba người nghe
thấy người duy nhất có thể làm các nàng trấn định – Cung Thượng Ly, muốn rồi khỏi, đều thấy rất căng thẳng, tất cả đều đông thanh hỏi.
“Ừ, muội mệt mỏi!” Cung Thiên Ly làm bộ như không phát hiện ánh mắt ra hiệu bảo nàng ở lại của ba người.
“Muội còn chưa thêu gì đó cho biểu ca
xem mà đã muốn đi sao?!” Phượng Hiên có chút kinh ngạc, Cung Thiên Ly
ngày thường rất có tinh thần thế nhưng lúc này lại mệt mỏi sớm hơn ba
người còn lại.
“Ha ha, biểu ca, huynh cũng biết, những
thứ muội thêu đều không thể trông vừa mắt được, không có cách nào khác,
người có võ công cao thì không thể thêu gì tốt được!” Nói đến thêu, Cung Thiên Ly liền cười xấu hổ.
“Ai nói, võ công của Vũ nhi không biết
còn cao hơn muội bao nhiêu, nhưng kỹ thuật thêu của nó so với Cung Thiên Uyển các nàng còn tốt hơn, muội đây là muốn lấy cớ lung tung.” Nhắc đến muội muội, cảm giác tự hào sâu sắc, tuy nói đám biểu muội không tồi,
nhưng sao có thể vượt qua bảo bối muội tử được, Phượng Hiên vốn sủng
muội tử điên cuồng nên lúc nói chuyện phiếm rất khó có thể không đem
trọng tâm câu chuyện dời về người muội tử
Hắn vừa nói ra những lời này, ba người
đang cầm kim chỉ nhất thời đều đâm vào tay mình, mà Cung Thiên Ly càng
cứng ngắt, trên trán bốn nàng đồng thời hiện ra hắc tuyến, mặc dù các
nàng chỉ biết một chút về biểu tỷ Phượng Vũ của mình, không mấy thân
thiết, trước đây Phượng Hiên vốn đã từng khoe nàng ấy thêu gì đó, so với Cung Thiên Uyển đều là người tám lạng kẻ nửa cân.
Cảm giác rõ rằng khả năng thưởng thức
của Phượng Hiên có vấn đề nên Cung Thiên Ly quyết định không phát biểu ý kiến, nàng bày ra biểu tình mệt mỏi, kiên định đòi rời khỏi, cuối cùng
ai cũng không thể lưu nàng lại.
Nàng đi rồi, ba người còn lại đành phải tự dựa vào chính mình, bắt đầu thực thi kế hoạch.
“Đúng rồi, biểu ca, bọn muội có mang
theo đặc sản của Cung châu – Cửu Lộ Sái (không tìm ra thông tin về rượu
này), huynh có muốn uống một chút không?” Người rút thăm thứ nhất – Cung Thiên Uyên, nói.
“Ừ, đã lâu không được uống.” Phượng Hiên lập tức gật đầu, nói thật, cùng các nàng xem thêu thùa cùng nói chuyện
phiếm, thật là nhàm chán!
“Để muội sai người xuống phòng bếp chuyên dụng trong viện làm một ít đồ nhắm rượu được không?”
“Được, được!” Phượng Hiên gật đầu, cho mang đồ nhắm rượu lên, hắn cũng có cảm giác hơi đói .
“Biểu ca, vừa rồi huynh chưa ăn được bao nhiêu, hiện tại uống chút rượu, ăn chút đồ ăn, sau đó lại ăn cái khác
nữa, lúc muôi trở về, có sai người hầm chút canh thịt, làm đồ ăn khuya
vào ban đêm, làm theo phương pháp của mẹ muội đó nha.” Người rút thăm
ngẫu nhiên thứ hai Khan Vịnh Nhàn cũng chuẩn bị thật tốt nếu Cung Thiên
Uyển thất bại, tuy rằng nàng cho rằng khả năng thất bại kia là không
Phượng Hiên nhất thời rất vui vẻ, đồ ăn
có thể làm cho hắn vừa lòng từ trước đến nay không nhiều lắm, canh thịt
làm theo phương pháp của biểu di được xem là một trong số đó.
Thấy sự tình so với tưởng tượng còn
thuận lợi hơn, Cung Thiên Uyển trong lòng vô cùng vui sướng, mà hai
người khác tất nhiên cũng thả lỏng trong lòng, chỉ chờ Phượng Hiên đem
rượu đã được hạ thuốc uống vào trong bụng...