“Wow, thật thoải mái!” Bé là người đầu tiên bước lên xe ngựa, ngồi ở trên ghế ngồi êm ái, khiến bé mừng rỡ nhảy hai cái.
“Thả, thả ta xuống!” Bị Phượng Hiên ôm vào bên trong buồng xe, Cốc Nhược Vũ vươn nắm tay đấm nhẹ hắn hai cái.
Không đau
không ngứa, ha ha, nương tử không nỡ đánh hắn! “Được, nương tử!” Phượng
Hiên híp mắt lại, nở nụ cười gian tà như kẻ trộm, ngồi xuống bên cạnh
bé, làm theo yêu cầu của Cốc Nhược mà đặt nàng ngồi xuống, đặt xuống
ngồi trên đùi hắn.
Ơ? Tại sao nàng còn ngồi trong lòng hắn?
“Nương tử, không gian chật hẹp, nàng cứ
ngồi trên đùi vi phu là được rồi.” Hắc hắc! Phượng Hiên ôm Cốc Nhược Vũ
vào trong lòng, bắt đầu suy nghĩ nên trộ hương từ chỗ nào.
Không gian chật hẹp? Cốc Nhược Vũ nhìn
hơn phân nửa xe đang không có người ngồi, nhi tử bởi vì còn nhỏ, cho nên đang lăn qua lăn lại chơi đùa. Nàng nghĩ chốc nữa trong xe sẽ có rất
nhiều người tiền vào, đến lúc đó sẽ không có chỗ ngồi, bởi vậy không thể làm gì khác hơn ngồi yên trong lòng hắn, không động đậy, chỉ là, hắn ở
gần nàng như vậy, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng đến gần cổ nàng,
cảm nhận được hơi nóng mà hắn thở ra, chiếc cổ cùng khuôn mặt dưới chiếc khăn của Cốc Nhược Vũ càng đỏ lên, nàng ngượng ngùng không dám nhìn
Phượng Hiên.
Bỗng nhiên, xe ngựa khẽ rung chuyển, Cốc Nhược Vũ cảm giác xe ngựa đang chuyển động, nàng vội vàng nhìn ra bên
ngoài qua khung cửa, kinh ngạc khi phát hiện bọn họ đang khởi hành .
Ơ? Không có ai tiến vào sao? Vậy chẳng
phải chỉ có ba người bọn họ ngồi trong xe ngựa này sao? Cốc Nhược Vũ
trong lòng nghi vấn ngổn ngang, cho mãi một lúc sau mới phát hiện đầu
của Phượng Hiên đã nằm ổ trong cổ mình, còn hôn ở đó hai cái.
Người này đang làm gì đây?! Con còn đang ở chỗ này! Cốc Nhược Vũ nhanh chóng đẩy người nào đó đang vội vàng thực hiện nghiệp lớn trộm hương ra.
“Xe ngựa chạy rồi!”
Um, chuyện này hắn biết, không chạy mới
là có vấn đề! Phượng Hiên duỗi tay ra, đem nương tử thân yêu vào trong
lòng, nhân cơ hội này hôn vào mặt.
“Sao lại chỉ có chúng ta trên xe?!” Tay
nhỏ bé đẩy mặt Phượng Hiên qua một bên, không cho hắn tiếp cận mình,
giải đáp vấn đề trong lòng nàng mới là chính sự.
“Có thể người ta đúng lúc có một xe ngựa trống, chúng ta đi theo thương đội của người khác, bọn họ an bài như
thế nào, chúng ta cứ làm như thế đó.” Đây là việc nhỏ, cùng với nương tử thân ái của mình ôm hôn mới là chính sự, hắc hắc! Phượng Hiên bắt đầu
hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Đúng vậy, người khác an bài như thế nào
thì cứ làm như thế đó, a, ngứa ngứa, cái tên vô lại này! Cốc Nhược Vũ
rút tay lại, sau đó giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, ngồi xuống
bên kia.
“Nương tử, nàng cách xa vi phu quá!”
Phượng Hiên ai oán, muốn ngồi bên cạnh Cốc Nhược Vũ, lại bị nàng cự
tuyệt, chết sống không cho hắn tới gần nàng.
“Không gian lớn như vậy, sao ta phải
ngồi chen chúc với chàng!” Cách hắn xa một chút, trái tim của nàng mới
an toàn, khóe mắt Cốc Nhược Vũ loé sáng khi thấy nhi tử đang cầm điểm
tâm trên bàn ăn, vội vàng ngăn cản, “Lượng nhi, đừng đụng đến các đồ vậy trên xe, đây là của người khác.”
“Dạ.” Bé ngoan ngoãn thu hồi tay, có phần tiếc nuối, điểm tâm trên bàn nhìn thật ngon.
“Nếu họ đã để chỗ này thì chắc là muốn
đưa chúng ta ăn.” Phượng Hiên cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa tới bên
miệng tiểu oa nhi, để cho bé ăn.
Tiểu Cốc Lượng nhìn cha, rồi lại nhìn nương, không biết nên nghe ai .
“Để ta đi hỏi lại xa phu.” Thấy Tiểu Cốc Lượng do dự, Cốc Nhược Vũ lại lắc đầu không cho bé ăn, bất đắc dĩ
Phượng Hiên đành phải buông điểm tâm, vén rèm xe lên, hỏi Phượng Tiêu
đang ngồi điều khiển xe, đành phại như vậy, Phượng Tiêu trả lời những
thứ trong xe này đều cho bọn họ dùng, mời bọn họ cứ tự nhiên.
Cốc Nhược Vũ cẩn thận đánh giá bên trong xe, tuy nói không phải rất hoa lệ, nhưng đều là đồ vật xa xỉ, quan
trọng là rất thoải mái, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, cảm thấy hai huynh đệ lúc nãy hẳn phải là chủ nhân mới đúng, liền nói ra nghi vấn
của mình, Phượng Tiêu đành phải nói dối thêm, “nghe nói” vị đại bá kia
là ân nhân chủ tử của bọn hắn, cho nên, khi đại bá nhờ dọc đường đi
chiếu cố cả nhà bọn họ, hai vị chủ tử kia tất nhiên sẽ xem bọn họ là
khách quý mà nhiệt tình đối đãi, để bọn họ ở trên xe ngựa được thoải mái như ở nhà mình
Tuy rằng Cốc Nhược Vũ vẫn cảm thấy gượng ép, nhưng Phượng Hiên đã tự cầm lấy đồ ăn trên bàn đút cho tiểu oa nhi, bé con được ăn nên vô cùng vui vẻ, thấy thế, Cốc Nhược Vũ không nói
thêm nữa.
Một nửa đồ ăn trên bàn nhỏ đã vào bụng
Tiểu Cốc Lượng, nửa còn lại đều do Phượng Hiên kiên quyết đút cho Cốc
Nhược Vũ một ít, Cốc Nhược Vũ có lòng tốt mời hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đang đánh xe ăn một chút.
Thời gian gần hai tháng, dọc theo con
đường này, bọn họ không chỉ có ăn ngon, mà còn ko gặp chuyện phiền phức, lại còn không cần phải xài tiền, mọi chi phí trong ngày thường đều do
thương đội bỏ ra, Cốc Nhược Vũ muốn bỏ tiền, nhưng lại bị cự tuyệt, nàng cảm thấy như vậy rất không tốt, nhưng nàng cũng chỉ có thể đến trong
thành mua ít đồ dùng cho đoàn.
Ấn tượng của Cốc Nhược Vũ đối với người
trong thương đội này là bọn họ rất khách khi và cung kính, cảm thấy
không thích hợp, nhưng lại không tìm ra được lý do nào, khuyết điểm duy
nhất khiến đường đi không thoải mái chính là rất nhiều việc làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng, tỷ như, ăn không phải trả tiền, khăn che mặt của nàng thường xuyên bị phu quân đại nhân cướp đi còn không nói, hắn còn
có thể ở trước mặt mọi người tìm cách trộm hương, làm cho nàng thường
xuyên xấu hổ muốn chết không thôi, tức giận quơ tay quơ chân, quên mất
vết sẹo trên mặt. Nói đến phu quân kia của nàng, dường như hắn trời sinh không biết cái gì gọi là khiêm tốn hoặc ngượng ngùng, hết theo ăn đến
theo ngủ, còn theo cả vui chơi, đã vậy còn ra vẻ giống đại gia, cái gì
cũng không làm, không giống như nàng, vẫn tìm cơ hội giúp mọi người
thương đội làm việc, tuy rằng cuối cùng vẫn bị người trong thương đội
dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, đầu lắc giống như đánh trống mà cự
tuyệt, không cho nàng giúp đỡ việc gì.
Dọc theo đường đi còn có một sự kiện nữa làm cho Cốc Nhược Vũ ngượng ngùng, cũng do Phượng Hiên gây ra, một nam
nhân xinh đẹp như tiên giáng trần xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhất
định sẽ làm người khác chú ý, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui,
đúng không? Điều này đáng lẽ phải làm cho những người bên cạnh hắn cảm
thấy được thơm lây, và được mọi người hâm mộ, nhưng nếu như vị mỹ nam có gương mặt tuyệt sắc như tiên giáng trần kia lại luôn ngốc nghếch nở nụ
cười si ngốc, còn thường thường phát âm thanh cười ha ha rất ngây ngô,
âm thanh ấy thực sự rất mất mặt! Cốc Nhược Vũ chịu không nổi mà nhớ lại
mỗi khi vào thành, ở ngã tư đường, ánh mắt mọi người nhìn nàng không
phải hâm mộ, mà là dùng ánh mắt quái dị để chỉ trỏ, tất cả đều là bởi vì tên ngốc hoạ thuỷ luôn theo nàng như hình với bóng, vì sao hắn lại có
thể lộ ra nụ cười ngây ngô không hợp với vẻ ngoài đến như vậy? Cốc Nhược Vũ rất khó hiểu.
Phượng Hiên đâu thèm để ý, chỉ cần nghĩ
tới nương tử thân yêu vẫn còn sống và đang ở bên cạnh mình, bọn họ cũng
đã thành thân, khiến hắn liền không nhịn được mà vui mừng. Hơn nữa,
những người đi theo hắn đều là thân tín, nên hắn coi chuyến đi này như
là du ngoạn, tâm tình của hắn là tiêu sái tự tại, vui vẻ thảnh thơi, mục tiêu chủ yếu trên đường là vỗ béo hai mẹ con và từ từ bồi dưỡng tình
cảm với nương tử thân yêu, mà thành quả của hắn cho đến tận bây giờ tuy
rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì hai mẹ con so với lúc hắn vừa
nhìn thấy cũng mập lên một chút, hắn cũng thành công dụ dỗ nương tử
thân yêu gọi mình là Hiên, ha ha, nghĩ vậy, Phượng Hiên không khỏi ngây ngốc lộ ra nụ cười ngây ngô, hơn nữa nương tử không còn cảm thấy khó
chịu khi đụng chạm hắn như trước kia nữa, dĩ nhiên, điều duy nhất không
được hoàn mỹ chính là nương tử bảo bối của Phượng Hiên hắn đối với người khác đều rất ôn nhu, nhưng khi đối với hắn, tại sao lại hung dữ như cọp mẹ?! Ô, người nào đó mang theo khuôn mặt cười ai oán nghĩ
Thị vệ đi theo đều rất ngạc nhiên đối
với phu nhân tông chủ, mà Phượng Tiêu lại càng muốn biết điểm đặc biệt
của vị tông chủ phu nhân này, vì trong ba mươi hai năm qua, chỉ có tiểu
thư cùng một bé gái có thể làm cho tông chủ cực phẩm nhà hắn lộ ra nụ
cười ngu dại, quan sát cả chặn đường dài, hắn rút ra một kết luận là phu nhân tuy rằng quần áo mộc mạc bần cùng, dung nhan lại càng không có gì
đặ biệt, nhưng trái tim của nàng rất đẹp, trên người luôn mang theo một
cảm giác dịu dàng ôn nhu, đặc biệt rất dễ mềm lòng, hiền lành, lương
thiện.
Nhớ lại, trên đường đi, Thiếu tông chủ
muốn đi nhà xí, sau khi tông chủ cùng tông chủ phu nhân dắt bé con về,
liền bắt gặp một đám sơn tặc muốn đánh nhau cướp thương đội, bọn sơn tặc từ trong rừng xuất hiện, kêu bọn họ ngoan ngoãn đem tài vật giao ra,
mình và đại ca từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm ba người tông chủ, chú ý an toàn của bọn họ, bỗng nghe thấy tiếng phu nhân khóc lên, lại nghe
nàng nói chuyện, nguyên lai không phải nàng bị hù doạ, mà là khóc thương cho những sơn tặc này, hắn dám khẳng định, lời này vừa nói ra, hắn đã
nhìn thấy lông mi của tông chủ chau lại, khóe miệng tuyệt đối là vì chịu không nổi mà run rẩy.
Cũng bởi vì lần đó, mà Phượng Hiên phát
hiện nương tử bảo bối của hắn quá thiện lương rồi, một đám sơn tặc hung
ác thì có gì mà đáng thương, nhưng Cốc Nhược Vũ cho rằng bọn họ đều do
cuộc sống bắt buộc, bất đắc dĩ mới lưu lạc thành sơn tặc, nàng còn vừa
nói vừa muốn bỏ tiền túi cho người ta, lúc này, tiểu ác ma nào đó tuyên
bố đủ rồi, ôm hai mẹ con lên xe ngựa, nhớ tới nương tử trước kia từng bị tổn thương, hơn phân nửa đều do nàng không hề ý đề phòng người khác,
hắn liền ảo não vì năm đó không thể giữ bé con ở bên cạnh mình, nếu
không có thể dạy nàng giống như muội tử thứ hai của Phượng Hiên hắn! Cho rằng bây giờ giáo dục cũng không muốn, Phượng Hiên quyết định bắt đầu
dạy nương tử không cần thiện lương như vậy, phải học chút gian trá, đáng tiếc Cốc Nhược Vũ trời sinh vốn không có loại tế bào này, hắn chỉ dạy
một lần, bé con chút liền thông, mà mẹ ruột của con hắn vì sao lại bất
mãn như vậy, nhất thời làm cho tiểu ác ma gian trá uống phải nước lạnh
thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi, đúng là gỗ mục không thể
khắc. Hắn không dạy nữa, đành phải để nương tử bảo bối nằm ở dưới cánh
của mình, chỉ cần dạy nhi tử thật tốt, sau đó cùng nhau bảo vệ nương tử
ngây ngốc của hắn là được rồi
Dĩ nhiên, nhìn bọn sơn tặc trêu chọc
không đúng người kia, lại nhìn đến chúa thượng âm thầm ra hiệu, đám
người Cung Hoàng hung hăng giáo huấn đám người không có mắt này.
Tóm lại, trên đường Tây tiến lần này
trên cơ bản đều là bình thản vui sướng, phu nhân tông chủ của bọn họ là
một người bình dị gần gũi, cho nên bọn thị vệ cũng rất thoải mái. Nhưng
điều duy nhất khiến cho Phượng Tiêu kinh hồn đảm táng, đó là Thiếu tông
chủ nhà hắn thường xuyên dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn, sau đó là hồ
nghi nhìn hắn, không quá xác định hỏi: “Thúc thúc, chúng ta không phải
đã gặp nhau ở nơi nào chứ?” Làm cho chân Phượng Tiêu mềm nhũng vì chột
dạ, hắn lo lắng cho đỉnh đầu của mình sẽ không còn một sợ tóc nên ra sức lắc đầu, mỗi ngày đều phải kiểm tra mười mấy lần xem mình dịch dung có
bị lỗi không
Ngày ngày trôi qua kỳ thật rất vui vẻ,
Cốc Nhược Vũ không hề biết rằng con đường đi không sống gió này đều là
do hộ vệ Cung thị cùng đội thị vệ mà Cung Như Tích dẫn dắt phía sau liều mạng đổi lấy, bọn họ đã giải quyết toàn bộ bóng dáng bọn sát thủ phát
hiện ra Phượng Hiên, nhưng vẫn không thể ngăn được tin tức của Phượng
Hiên truyền về Càn đô và đến tai Phượng Trọng Nam, âm mưu lại xuất hiện!