Ở trong sơn động nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày hôm sau, thân thể Phượng Hiên tuy nói không thể khôi phục đến mức
độ khoẻ mạnh, nhưng thuốc hắn uống đều được mang từ chỗ Hồng Hi Nghiêu
tới, hơn nữa chân hắn cũng không bị thương, vì thế mọi người bắt đầu
khởi hành đi bộ, bởi vì không có ngựa xe ….chỉ có thể khiêng, không đi
nhanh được, cho nên, đến buổi chiều ngày thứ tư bọn họ mới xuống Kỳ Sơn, thời gian chạng vạng mới đến thôn gần Kỳ Sơn nhất, đồng thời cũng là
thôn trấn lớn nhất biên cảnh phía tây – Tây Lỗ trấn.
Lúc này sau khi đến thôn trấn, mọi người tiến vào khách sạn rửa mặt chải đầu một phen, tiếp theo ăn cơm chiều.
“Kế tiếp, hai vị đại ca có tính toán gì
không?” Cốc Nhược Vũ hỏi Cung Hoàng cùng Cung Vu, nghĩ đến toàn bộ hàng
hoá của thương đội bọn họ mang theo đều bị hủy hoại trong phút chốc, may mắn bọn họ giống nàng có thói quen mang theo túi tiền ở trên người, thế này mới miễn cho thảm cảnh làm tên khuất cái lưu lạc ở trên đường.
“Chuyện này. . . . . . , không dối gạt
ngài, hai huynh đệ chúng ta đã đem tất cả tài sản ném vào hàng hoá lần
này, hơn nữa mấy ngày hôm trước, tên biến mất kia đã trộm toàn bộ số
tiền trên hai người chúng ta, cho nên sau bữa cơm này, trên người chúng
ta không còn đồng nào, trở thành hai bàn tay trắng!” Cung Hoàng bắt đầu
kể lể những điều mà đoàn người đã bàn bạc để có thể vào được Cốc gia,
hơn nữa còn giải thích hợp lý chuyện Phượng Địch biến mất.
“Tại sao có thể như vậy?” Phượng Hiên giả vờ kinh ngạc, “Vậy các ngươi phải làm thế nào ?”
“Không biết!” Cung Hoàng lắc đầu, cùng chủ tử của hắn kẻ xướng người hoạ, “Chín người chúng ta không có nơi để đi..ai!”
Thật thê thảm! Cốc Nhược Vũ vui mừng vì
tiền của mình không có bị người nọ trộm đi, sau đó âm thầm tính toán nếu để cho bọn họ cùng một nhà mình đồng hành mà nói…, tiền có thể dùng bao lâu. Tính qua tính lại cảm thấy nếu để mọi người tìm việc làm thì có
thể chống đỡ được, Cốc Nhược Vũ liền muốn trưng cầu sự đống ý của Phượng Hiên, giúp bọn họ một chút, dù sao dọc theo đường đi bọn họ đã đối đãi
với nhà mình tốt vô cùng.
Phượng Hiên đang đợi nàng nói mang theo
đám người Cung Hoàng, sau đó gặp vợ chồng Cốc thị ngay tại Tây Lỗ trấn
này, đến lúc đó nương tử thân ái nhìn thấy cha mẹ nhà mình vẫn sống một
cuộc sống giàu có như hồi ở Nam Lăng, chỗ ở lớn, phòng ốc nhiều, có nô
bộc hầu hạ, tất nhiên, nhất định sẽ thu lưu đám người Cung Hoàng.
Nghĩ xong, khi Cốc Nhược Vũ còn chưa kịp nói, thì người xa lạ ngồi ở bàn bên cạnh liền chõ mồm vào: “Không có
nơi đi à…, vậy đến Cốc gia ở Tây Lỗ đi, không những có thể được ăn được
uống, mà còn giúp ngươi tìm việc kiếm sống!”
Ơ?! Đây không phải làm đang làm loạn kế
hoạch của bọn hắn sao? Mười đôi mắt trừng về hướng người nói chuyện, làm cho hắn phải câm miệng!
Hắn, hắn không có nói sai a! Làm sao lại trừng mắt hắn? Có lòng tốt lại nhận lấy một trận kinh hãi.
Cốc Nhược Vũ nghe thấy Cốc gia, tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được liên tưởng tới
cha mẹ nhà mình, vội vàng hỏi nói : “Cốc trong chữ nào?”
“ Cốc trong hạt thóc.” Cảm thấy cô gái
này phần hoà ái, người ở bàn bên cạnh bắt đầu um sùm nói không ngừng,
nói vợ chồng Cốc thị kia tâm địa thật tốt, liệt kê bao nhiêu việc thiện
bọn họ đã làm, sau đó tổng kết một câu, “Chỉ cần có khó khăn, bọn họ
tuyệt đối sẽ giúp, cho nên các ngươi cứ đến nhà bọn họ thì tuyệt đối
không có vấn đề!”
“Tên vợ chồng Cốc thị?” Cốc Nhược Vũ có chút kích động, càng nghe càng giống chuyện cha mẹ hay làm.
“Là, là. . . . . . , ” nghĩ không ra,
cuối cùng nói một câu, “A, bọn họ là người Vân Châu Nam Lăng, gọi là gì
ta không nhớ ra, mọi người ở Tây Lỗ trấn gọi bọn họ là Cốc đại gia cùng
Cốc đại thẩm!”
Vân Châu Nam lăng, tâm tình Cốc Nhược Vũ nhất thời trào dâng, quay đầu lại nói: “Hiên, hình như là cha cùng mẹ
thiếp! Chúng ta đi nhìn xem!”
A! Nói cả nửa ngày hoá ra là nhạc phụ
nhạc mẫu, nguyên lai người này còn giúp bọn họ giải quyết vấn đề đơn
giản. Thu hồi cái nhìn chằm chằm hung ác, Phượng Hiên đối với nương tử
thân yêu của hắn hòa ái vô cùng, gật đầu nói được, sau đó Cốc Nhược Vũ
lên tiếng hỏi người bàn bên cạnh chỗ ở của Cốc gia, kích động đến mức
cơm cũng không ăn, đoàn người chưa ăn xong cơm đã lập tức đến nơi.
Dọc theo đường đi, Cốc Nhược Vũ hưng
phấn chờ mong, nắm chặt ống tay áo của Phượng Hiên, cứ lặp đi lặp lại
với với hắn rằng vợ chồng Cốc thị kia chắc chắn là cha mẹ của nàng,
không ngờ nhanh như vậy đã có thể tìm được cha mẹ! Hơn nữa, nghe nói nói cuộc sống của cha mẹ cũng không tồi, Cốc Nhược Vũ vừa vui vẻ lại vừa an tâm.
Nhìn bộ dạng nương tử thân ái kích động
vui sướng, cây quạt trong tay Phượng Hiên “xoạt” mở ra, phẩy một cái,
tiểu ác ma trong lòng ngẩng đầu lên, rất là đắc ý, vui vẻ! Hắn biết ngay nương tử bảo bối của hắn sẽ cao hứng mà, chờ một lát nương tử đại nhân
nhìn thấy chỗ ở của cha mẹ mình, sau khi biết mấy năm nay bọn họ sống
hạnh phúc, thì không biết sẽ cảm ơn ân nhân thầm giúp đỡ kia như thế
nào! Mà ân nhân kia, cũng chính là hắn, sau khi nói ra thân phận của bản thân, hắc, tiểu ác ma cười trộm, ảo tưởng nương tử thân ái dùng ánh mắt sùng bái cảm kích nhìn mình, thậm chí còn sẽ ôm hôn hắn mãnh liệt, nói
không chừng còn nhiệt tình yêu thương ôm ấp!
Thật đắc ý! Um? Động tác phẩy quạt trong tay Phượng Hiên dừng lại, đến cửa Cốc gia hắn thấy cửa lớn được mở
rộng, trong ngoài đều có người đi qua đi lại, ầm ỹ không thôi, nhốn nháo lộn xộn, không biết đang làm gì, không giống với sự thanh tĩnh u nhã mà hắn nghĩ, trong lòng buồn bực, Cốc Nhược Vũ bên cạnh cũng đã buông tay
ra, chạy bước nhỏ đi vào.
Được rồi, ầm ỹ thì ầm ỹ, nhưng mà Phượng Địch chọn chỗ này cũng không tệ lắm, Phượng Hiên xoá bỏ cảnh tượng
giống như phố xá sầm uất kia trước mặt đi, bước nhanh theo Cốc Nhược Vũ
đi vào.
Chuyện này. . . . . . ? Sau khi tiến vào đại môn, bước chân của Phượng Hiên liền dừng lại, nhìn chung quanh một
vòng, trên trán rơi đầy hắc tuyến. Đây là thái thị (chợ bán đồ ăn)? Hay
là tập thị (chợ phiên)?
Trong tiền viện rộng lớn đang được bày
đầy ấp những quầy hàng buôn bán những mặt hàng hết sức bình thường. Vì
trời đã gần tối, cho nên những quầy hàng kia không còn thừa bao nhiêu
hàng, quán chủ ra sức quát to, tìm cách nhanh chóng bán những thứ còn
lại trên quầy hàng, để có thể nhanh chóng dọn dẹp về nhà!
Tuy rằng người nọ đã nói có thể nhờ vợ
chồng Cốc thị giúp đỡ tìm việc kiếm sống, họ có thể giúp người khác buôn bán kiếm sống nuôi gia đình, nhưng không hề nói là giúp theo phương
pháp như vậy, cây quạt trong tay Phượng Hiên hợp lại, quơ quơ, ý bảo
Phượng Tiêu ở phía sau tiến lên giải thích cho hắn.
Phượng Tiêu đang ôm thiếu tông chủ trong lòng, cũng bị này cảnh tượng ngoài ý muốn này làm cho bất ngờ, hắn cứng ngắt tiến lên, thấp giọng nói: “Thuộc hạ cũng không biết, người báo cáo cho tới bây giờ cũng không đề cập qua việc này.”
“Hừ!” Có tình huống mà mình không biết
sao, Phượng Hiên mất hứng, Phượng Tiêu rụt cổ lại, đôi mắt to tròn của
bé theo dõi hắn, thuộc hạ? Ý gì?
Trong lòng Cốc Nhược Vũ chỉ quan tâm đến cha mẹ, không quan tâm cảnh tượng này hợp lý hay không hợp lý, bắt lấy
một người liền hỏi chủ nhân nhà này ở nơi nào.
“Cốc đại gia sao? Bọn họ ở hậu viện, các ngươi muốn nhờ bọn họ giúp đỡ sao? Vậy thì tìm đúng nơi rồi đấy!” Tiếp
theo, ra sức ca tụng công sức vĩ đại của vợ chồng Cốc thị, Cốc Nhược Vũ
tuy rằng nóng vội, nhưng vẫn nhẫn nại nghe xong rồi mới bước nhanh chạy
chậm về phía hậu viện.
Phượng Hiên ở phía sau cũng nhanh chóng
đuổi theo, ai! Cảnh tượng ở tiền viện này quả thực vô cùng thảm hải, hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới đúng! Phượng Hiên nghĩ như vậy,
chờ mong hậu viện bình thường một chút, nhưng vào lúc hắn tiến vào hậu
viện, lúc này, đám khuất cái đang ngồi chồm hỗm dưới đất, một đám bưng
bát cháo loãng loẹt, cảnh tượng ăn uống phát ra âm thanh như hổ đói vồ
mồi khắc sâu vào trong mắt Phượng Hiên, tiểu ác ma lúc này cứng ngắt như nham thạch.
Quác quác, đồ ngốc! Quạ đen kêu lên một
tiếng cuồng vọng rồi bay đi, sau lưng Phượng Hiên giống như bị làn gió
lạnh giá của mùa đông thổi qua, lạnh buốt và thê lương, a ——! Ác mộng!
Chỗ này rõ ràng là hang ổ của khuất cái.
Cốc Nhược Vũ nghẹn ngào một tiếng”Cha
——! Mẹ——!” Kéo Phượng Hiên đang bị kích thích trở về hiện thật, nhìn
nương tử thân yêu chạy về phía hai vị lão nhân cao tuổi đang múc cháo
cho mọi người, lại nhìn thấy hai người bọn họ toàn thân đều có miếng vá, quần áo vải thô, vẻ mặt tang thương, nụ cười trên mặt Phượng Hiên biến
mất, khóe miệng hơi hơi run rẩy, tiểu ác ma trong lòng rơi nước mắt ào
ào, ngửa mặt lên trời ai oán nói: Ngân lượng hắn cấp hàng tháng đâu? Gấm vóc thượng đẳng mỗi tháng hắn đưa đến đâu? Nô bộc an bài sẵn đâu! ? Hắn cho rằng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đã được hắn chiếu cố tốt như vậy
thì phải có bộ dạng lão gia phu nhân phúc hậu chứ, làm sao có thể biến
thành cảnh tượng trước mắt này. . . . . . Oa! Ô ô! Hắn tuyệt đối không
nói cho nương tử biết hắn là người đem nhạc phụ nhạc mẫu an bài ở nơi
này đâu, nếu không nương tử lại ngộ nhận hắn ngược đãi nhạc phụ nhạc
mẫu, hắn dù cho có mười cái miệng, cũng khó mà rửa sạch! Nhất định sẽ
lại bị nương tử chán ghét !
Vì thế, tiểu ác ma nào đó đã từng muốn
tranh công liền choáng váng muốn hôn mê, đầu óc quay cuồng quay cuồng,
đành đáng thương mà giấu diếm thân phận hiển hách của hắn, mà cuộc sống
gà bay chó sủa của con rể kém chất lượng cũng chính thức được trình
diễn!