Ngay lúc Phượng hiên tra tấn Tề Hiểu
Dũng cùng Thôi Nhân Quý đồng thời, tại Cốc phủ Cốc Nhược Vũ đã thay quần áo nghỉ ngơi. Chẳng qua sau khi nằm trên giường, nàng lăn qua lộn lại,
nhưng cũng không ngủ được. Nàng lúc này mới phát hiện, bên người thiếu
Phượng hiên, lại khó đi vào giấc ngủ như vậy. Trong ngày thường, bên tai luôn vang tên tiếng tim đập của hắn, cảm thụ được hô hấp của hắn, được
hắn ôn nhu bao bọc, luôn có một loại cảm giác an tâm ấm áp vây quanh
nàng như vậy, bất tri bất giác, chuyện đó đã sớm ngấm sâu vào bên trong
cơ thể của nàng, giống như nghiện rời không được. Nghĩ tới nghĩ lui,
nàng vẫn ngồi dậy, một lần nữa mặc quần áo, không có đánh thức vợ chồng
Cốc thị, sai người lên kiệu hồi phủ .
Đợi Cốc
Nhược Vũ quay về trong phủ, lại phát hiện Phượng hiên không ở đây, quản
gia Phượng Tường bẩm báo nói là đến Hình bộ có việc.
“A.” Cốc Nhược Vũ không hỏi nhiều, nhưng nghe thấy Hình bộ, lại không chịu được liên tưởng đến biểu ca Tề Hiểu
Dũng chạng vạng bị người bắt đi, Hiên đi giúp hắn? Không có khả năng đi! Về mấy nhà thân thích kia của mình, trừ bỏ lần gặp lại cha mẹ, kể lại
cuộc sống mấy năm nay thì huynh ấy không chen vào một câu lắng nghe từ
đầu tới cuối. Nhưng sau đó, phàm là nhắc tới bọn họ, huynh ấy sẽ ngắt
lời nói sang chuyện khác, tuy nói huynh ấy chưa bao giờ phát biểu hay
bình luận một câu gì về bọn họ, nhưng bản thân lại cảm thấy Hiên rất
chán ghét mấy nhà Tề ,Thôi, thậm chí nàng còn thấy trong mắt của huynh
ấy từng hiện lên sự tức giận. May mắn lúc trước trở lại Cốc phủ, cha
cùng mẹ không tính để cho huynh ấy hỗ trợ, nếu không mình thật đúng là
không biết nên nói với huynh ấy việc này như thế nào. Chuyện thân thích
này như thế nào, nói thật, với nàng không có vấn đề gì, nàng cũng không
muốn báo thù gì, cũng không muốn quan tâm tới bọn họ đã làm ra chuyện
gì, thầm nghĩ từ từ mà sống cuộc sống của mình, coi bọn họ trở thành
người xa lạ mà đối đãi là được rồi.
Tiếp theo lời của Phượng Tường …, Phượng tiêu ở một bên còn bẩm báo với nàng Tiểu Cốc Lượng đã đi vào giấc ngủ,
Cốc Nhược Vũ gật gật đầu, không muốn đánh thức nhi tử, liền trực tiếp
trở lại phòng ngủ của mình. Tuy nói Phượng hiên không ở đây, làm nàng có hơi thất vọng, nhưng được đắp chăn có hơi thở của huynh ấy, nghĩ một
ngày không được gặp phu quân đáng yêu, Cốc Nhược Vũ thỏa mãn cọ cọ chăn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Về phần Phượng hiên, sau khi từ nhà tù
đi ra, tâm tình của hắn cực kỳ thư sướng ( thư thái và sung sướng), rốt
cục được một người! Hừ, phía sau còn có trò hay, hắn sẽ từ từ hành hạ
chết người mấy nhà kia, một người cũng sẽ không buông tha! Hắn sửa sang
lại quần áo một chút, mở quạt ra, lại nghĩ tới Cốc Nhược Vũ, trong lòng
gào thét nói : cô đơn gối đầu một mình thật khó ngủ a! Không được! Hắn
vẫn nên tiến đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân gia là tốt nhất! Phỏng
chừng nương tử mang bầu, sẽ ngủ một mình, mà một ngày không thấy được
nương tử thân ái của hắn, quả thực là bị tra tấn giống như Tề Hiểu Dũng
vừa rồi, tối nay hắn phải ôm nương tử thân ái mới có thể ngủ được!
Chủ ý đã quyết, Phượng hiên sai Phượng
địch quay về Phượng phủ, để cho hắn sáng mai đem triều phục đưa đến Cốc
phủ, sau đó Phượng hiên liền giống như bay đi đến Cốc phủ, đang nghĩ đến được ôm nương tử bảo bối của hắn.
“Cái gì! ?” Phượng hiên hung hãn nụ cười có phần dại ra, bộ dáng khờ ngốc kia chợt lóe lên.
“Phu nhân quay về Phượng phủ.” Cung sanh nhìn mình bị người cầm lấy áo, vội vàng nhắc lại một lần nữa.
“Nhược Vũ quay về Phượng phủ rồi!” Thật
là, nữ nhi đi khi nào? Có lẽ, là sợ đánh thức bọn họ, cho nên không muốn nói cho bọn họ biết, chỉ là còn rể này lại làm ầm ĩ khiến tất cả mọi
người đêù tỉnh.
“Ah.” Phượng hiên rốt cục cũng buông
Cung sanh ra. Sở dĩ có thể như vậy, là vì đi vào Cốc phủ Phượng hiên đi
thẳng đến viện chủ nhân đang ở, nghĩ tới Cốc Nhược Vũ sẽ ngủ ở đây nào
biết ngay cả nửa người cũng không có, làm cho hắn kinh hãi một trận, sợ
hãi nương tử đã xảy ra chuyện gì, nhất thời, vọt tới phòng của vợ chồng
Cốc thị ầm ĩ làm cho hai người tỉnh dậy. Nghe hỏi như thế, Nhị lão cũng
không biết Cốc Nhược Vũ quay về, lúc này, nương tử của hắn không thấy!
Lo lắng sợ hãi hắn lập tức đem tất cả mọi người tỉnh dậy. tìm nương tử
thân ái của hắn, hắn lại kéo quần áo Cung sanh chất vấn phu nhân làm sao có thể không thấy.
“Ngài không phát hiện ra tiểu thư Thiên
Li cùng tiểu thư Thi San cũng không có ở đây sao? Hơn nữa thị vệ trông
coi cũng có thể biết.” Giọng Cung sanh rất nhỏ, kỳ thật hắn rất muốn nói làm sao lại phát hoả với mình a, rõ ràng tùy tiện hỏi một người sẽ
biết, hơn nữa Cung Thiên Li hai người kia không ở đây, thì nhất định đã
đi theo phu nhân rồi, có hai người kia, phu nhân làm sao có thể gặp nguy hiểm! Hơn nữa, phu nhân còn có thể đi đâu? Không ở đây, thì là về
Phượng phủ rồi, hắn còn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt khẩn trương như thế này của chúa thượng.
Vừa gặp phải vấn đề của nương tử, đầu óc liền dễ dàng thắt lại Phượng hiên trừng mắt nhìn Cung sanh, làm cho hắn sợ tới mức không dám nói nữa.
“Cha, mẹ, vậy hai người nhanh chóng đi
nghỉ đi! Không còn sớm! Tiểu tế đi trở về!” Tiếng nói vừa dứt, vợ chồng
Cốc thị còn chưa nói được, lúc này tâm ý đều trên người Cốc Nhược Vũ,
không rõ nàng tại sao lại chạy về Phượng hiên lòng nóng như lửa đốt,
thân ảnh nhoáng lên một cái, người đã không thấy tăm hơi.
Lưu lại một nhóm người không biết nói gì thưởng thức bóng đêm yên tĩnh này, a! Không còn buồn ngủ, người đã
thanh tỉnh, còn đầu sỏ gây nên, hắn, chạy!
Xông về phủ Phượng hiên nhìn thấy đám
người Phượng địch đã biết hắn nhất định sẽ trở về, hỏi câu “Phu nhân
đâu”, sau khi nghe được đáp án nàng đã đi ngủ rồi, hắn liền bớt buồn đi
rửa mặt, sau đó rón ra rón rén đi đến bên giường, cởi quần áo, bò lên
giường.
Tuy rằng động tác của hắn rất nhẹ, nhưng gần đây Cốc Nhược Vũ ngủ rất dễ tỉnh, mơ hồ cảm giác có người lên
giường, thần kinh căng thẳng, nhưng lập tức lại buông lỏng xuống dưới,
thỏa mãn xoay người tiến vào trong lòng Phượng Hiên, ở trong lòng hắn cọ cọ, vặn người thì thầm nói : “Hiên. . . . . . Chàng đã trở lại?”
“Ừm! Đánh thức nàng?” Phượng hiên thật
cẩn thận ôm nàng, mừng rỡ nhìn nàng chủ động tiến đến trong ngực của
mình, vui mừng híp mắt lại.
“Không có, thiếp bây giờ vẫn còn ngủ,
chàng nghe thấy chỉ là nói mơ mà thôi.” Giấu ở trong lòng khuôn mặt nho
nhỏ của nàng len lén giơ lên nở nụ cười.
“Ha ha, Vậy nàng cứ tiếp tục ngủ dùng
lời nói mơ trả lời vấn đề của vi phu đi! Không phải nói tối nay không
trở về phủ sao? Như thế nào lại chạy về đây?” Cảm giác ngọt ngào nhộn
nhạo ở trong lòng, Phượng hiên nhịn không được hôn hôn vành tai nhỏ của
nàng.
“Nhớ chàng, ngủ không được.” giống như
tiếng muỗi kêu, những lời này Cốc Nhược Vũ thường ít khi nói, mặt đỏ
bừng, cho đến bên tai.
A, nương tử của hắn nhớ hắn, nghe xong
rõ ràng Phượng hiên vui mừng đến choáng váng chóng mặt lại hôn nàng một
chút, tươi cười ngốc nghếch!
Cốc Nhược Vũ bên này trôi qua cuộc sống
hạnh phúc mỹ mãn, vợ chồng ân ái, nhưng người Tề gia bên kia lại không
được như vậy. Buổi sáng tiếp theo, Phượng địch đưa tới phong hưu thư Tề
Hiểu Dũng viết, chính thức mở màn cho cuộc sống thê tham của người Tề
gia.
Mặc cho nữ nhi của Thôi Nhân Quý kêu
trời trách đất, thì bị hưu đã thành kết cục không thể tránh được, nhất
là sau khi nghe Phượng địch truyền đạt lại câu kia của Phượng hiên “Chỉ
có phủi sạch quan hệ với Thôi gia, thì Tề Hiểu Dũng mới có thể không
phải chịu liên lụy”, Mai phương lại dùng khuôn mặt mẹ kế không lưu tình
chút nào đem thê tử kết tóc của Tề Hiểu Dũng đuổi ra khỏi nhà, lại còn
có Tề Hiểu Nhã ở một bên hỗ trợ.
Trong ngày thường lúc nào cũng tẩu tử
dài, tẩu tử ngắn, nịnh bợ nàng, Tề Hiểu Nhã lúc này trở mặt, còn đạp
nàng vài cái sau đó, mới sai người đem cửa đóng lại.
Nghe nói buổi chiều Tề Hiểu Dũng cũng sẽ được phóng thích về nhà, người Tề gia vừa yên tâm, lại vừa đắc ý, dính
líu với một đại nhân vật như vậy, về sau hô phong hoán vũ không phải là
mộng tưởng, nào biết buổi chiều người đã trở lại, nhưng lúc đi bị dựng
thẳng nắm đi, khi về lại được nâng quay về! Nhìn Tề Hiểu Dũng nằm chỉ có cổ di chuyển được, lại không phát ra thanh âm nào, hai nhà Tề , Mai là
khiếp sợ nói không ra lời, giống như bị sét đánh bổ tới, tin dữ đánh
trúng.
Giống như hoạt tử nhân Tề Hiểu Dũng chỉ
có thể mở to mắt, miệng không ngừng mở rộng, muốn báo cho biết người nhà biết đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Phượng hiên rắp tâm ra sao, muốn cho bọn họ đề phòng hắn. Nhưng không ai có thể biết xem tiếng qua
môi của hắn, chỉ có thể làm cho hắn ở nơi nào lo lắng suông nhìn Phượng
hiên sau khi hạ triều mang chiều bài đến thăm tiến dần từng bước.
“Phượng đại nhân, ta, con ta làm sao có
thể biến thành như vậy!?” Tề Tăng Phú nhìn thấy đứa con thứ hai ưu tú
nhất biến thành như vậy, hết hồn không nói, tức giận bản thân, hận không thể lập tức làm thịt cái tên đầu sỏ gây nên kia. Một bên phụ họa với
ông ta còn có ba nhi tử Tề gia cùng đứa nhỏ Mai gia, về phần Mai Phương, đã sớm ngất đi, Tề Hiểu Nhã thì ở nơi đó không ngừng mà kêu bà ta.
“Ai, chuyện này đều do Phượng mỗ, không
nghĩ tới Hoắc Uy Thâm kia lại đem mọi oán hận chất chứa bao lâu nay cùng Phượng mỗ phát tiết lên người Hiểu dũng! Phượng mỗ chậm một bước a!”
Phượng hiên làm cho người ta cảm giác giống như thật áy náy.
Trong nháy mắt nghe thấy, cừu hận của
mọi người đã có đối tượng, chỉ có Tề Hiểu Dũng hận ý nồng đậm dùng sức
trừng mắt nhìn đầu sỏ chân chính – Phượng hiên.
“Hiểu dũng, ngươi yên tâm, ta sớm hay
muộn cũng báo thù Hoắc uy thâm kia, để giải mối hận trong lòng ngươi!”
Phượng hiên đem ánh mắt oán hận của Tề Hiểu Dũng kia giải thích với
người nhà Tề, Mai đang ngồi vì hận Hoắc uy thâm.
Vì thế, những tiếng lên án phụ hoạ liên
tiếp vang lên, đều nói sẽ thay hắn báo thù, hơn nữa còn không ngừng phó
thác Phượng hiên nhất định phải giúp đỡ việc này, chỉ thấy Phượng hiên
gật đầu đáp ứng cực nhanh.
Gấp đến độ miệng Tề Hiểu Dũng hết đóng
lại mở, muốn nói: trăm ngàn đừng tin lời hắn, hắn mới là đầu sỏ gây nên, hắn không phải có lòng tốt! Hắn là vì nhà dì nhỏ mà đến báo thù!
Tiếc rằng Tề Hiểu Dũng có miệng nói cũng không ra, hắn thấy nụ cười của Phượng hiên mà cảm thấy sợ hãi vô cùng,
biểu hiện sợ hãi lại bị Phượng hiên giải thích là vì Tề Hiểu Dũng ở
trong phòng giam đã bị kích thích, đến bây giờ vẫn sợ hãi, đang sợ, thậm chí nói không ra lời cũng là nguyên nhân này, kinh hách quá độ rồi!
Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thưởng
thức xong biểu tình của hai nhà Tề , Mai, Phượng hiên sau khi trấn an
vài câu, mới nói ra mục đích thật sự hắn đi vào Tề phủ, cho một quả bom
để châm ngòi ly gián: “Hiểu dũng bây giờ không thể làm quan được rồi, vị trí Lễ bộ lang trung kia đương nhiên không thể để người ngoài được, cho nên ta sẽ lựa chọn giữa Hiểu hổ cùng Hiển Diệu một người để lên ngồi
chức vị kia .”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tề Hiểu
Hổ cùng Mai Hiển Diệu đều nóng lòng muốn thử, rất muốn lên chức. Am hiểu tham lam cùng ghen tị của lòng người, khiến cho hai người tự tranh đấu
lẫn nhau, Phượng hiên vui vẻ nhận lấy danh hiệu ân nhân của Tề gia rồi
đi.
Ra khỏi Tề phủ, ngồi vào trong kiệu, đi
không bao xa, chợt nghe Phượng hiên trong kiệu nói với Phượng địch:
“Địch, đi nói cho người đổ phường (sòng bạc) cùng thanh lâu là bọn họ có thể bắt đầu hành động. Nhớ kỹ, ta muốn nhìn thấy thành quả, ngày mai
canh thanh lâu, ngày kia xem đổ phường, làm cho bọn họ xử lý mọi chuyện
hoàn mỹ một chút!”
“Dạ!” Phượng địch hiểu được chuyện
Phượng hiên nói là chuyện vì, lập tức khom người nhận lệnh mà đi. Trong
kiệu Phượng hiên vừa “Xoát” một cái đem cây quạt mở ra, khóe miệng nhếch lên, trong mắt chứa đựng thâm ý, a, trước khi hoàng thượng hạ chỉ phạt
Phượng Thiếu Vân, lưu đày đám người Thôi Nhân Quý, mỗi ngày nên làm cho
Tề gia náo nhiệt náo nhiệt một chút! Như vậy mới không uổng phí đã chuẩn bị mấy tháng nay, Tề Hiểu Giang, Tề Hiểu An, nếu như ngay cả hai người
này cũng xảy ra chuyện mà nói…, không biết Mai phương cùng Tề Tăng Phú
kia trên mặt sẽ lộ ra biểu tình gì? Ừm, hắn mỗi ngày sẽ tới thăm bọn họ. Thành quả lao động, chỉ dùng để thưởng thức là không đúng? Ha ha!