Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 93: Kết thúc



Vừa mở cửa ra…

Người đón tiếp ta là…

“Xấu nữ!!!”

Công Tôn Hiệp, Long công tử, Đông Phương Bất Bại, còn có cả đại phương trượng ở Lan Nhược Tự…

“Ầm!” Cửa bị đóng sập lại, sao bọn họ lại ở cả bên ngoài……..

“Sao vậy? Thấy ai mà lại hoảng hốt như thế?” Hoàng thượng cũng tỉnh lại, đi xuống giường, từng bước từng bước tiến đến, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ta.

Làm sao bây giờ???

Rốt cuộc có nên mở cửa không??

Thật đúng là đằng trước có sói, đằng sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan!!!

“Nàng ghét trẫm như vậy sao? Nàng không có chút tình cảm gì với trẫm ư?” Hoàng thượng hỏi.

“Tôi…tôi…” Ta nên trả lời thế nào đây, ta thật sự không biết!!!

“A!” Cửa bị người ta phá ra, ta bị cả cái cánh cửa đè lên người ngã xuống đất, là kẻ ngốc nào thế không biết!

“Bịch bịch bịch bịch….” Vài người đi qua cửa, không, là giẫm lên người ta để vào mới đúng.

“Xấu nữ đâu rồi?” Mấy người mở miệng cùng một lúc, không cần nhìn cũng biết là ai, ta nhắm mắt lại, giả chết cho xong.

“Cô ta đâu?” Đông Phương Bất Bại u ám nghiêm mặt hỏi, còn vẻ mặt Long công tử thì lo lắng đi tìm loạn khắp nơi.

“Mẹ…” Tiểu bại hoại vui vẻ chỉ vào dưới bậc cửa.

Lại là mi!

“Sao lại bị cửa đè thế kia, nhất định là rất đau!” Đại phương trượng lập tức tới giúp ta, còn phủi phủi bụi trên người ta nữa.

Lập tức làm cho hoàng thượng và Long công nổi giận.

“Bị thương ở đâu, để ta chữa cho nào!” Công Tôn Hiệp gạt tay đại phương trượng ra, bắt đầu ra tay kiểm tra cho ta.

“Y thuật của ngươi đâu có so được với ngự y của trẫm…” Hoàng thượng cũng tiến đến chen vào, cố gắng trừng mắt với đối phương, tốt, thừa cơ có sơ hở, ta phải chuồn đi trước thôi.

Nhưng lại lập tức bị Đông Phương Bất Bại ngăn cản, “Cô để ta tìm mãi, muốn gặp cô đúng là khó quá…” Còn nhìn lướt qua Công Tôn Hiệp và hoàng thượng đang tranh giành người tình “Cô được chào đón quá nhỉ? hứ” Nụ cười của hắn lộ ra vẻ khinh miệt.

Gì chứ! Cái quái gì hả, có người thích ta thì đắc tội với anh sao, cần gì phải tức giận như vậy chứ!!!

Ta dùng ánh mắt trả lời hắn.

“Thả nàng ra!” Hoàng thượng, Công Tôn Hiệp, đại phương trượng, Long công tử đồng thanh nói.

Uy lực kinh người…

Ta cũng thấy hơi sợ rồi….

Nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không sợ, vẻ mặt bình tĩnh hôn lên mặt ta một cái.

Lập tức mắt tất cả đều đỏ lên, đặc biệt là Công Tôn Hiệp và Hoàng thượng ra tay trước, tấn công về phía Đông Phương Bất Bại, sau đó mới tới Long công tử và đại phương trượng gia nhập theo.

Nhân cơ hội bọn họ đang đánh nhau túi bụi, ta chuồn đi….

“Ha ha…Có chết mình cũng phải thoát được ra ngoài” Ta cười sung sướng.

“Ơ…………” Chỉ thấy đằng sau đang có một đám người đi về phía ta, càng ngày càng tới gần.

Hai chân ta dùng toàn lực chạy nhưng khoảng cách của ta với bọn chúng lại càng lúc càng gần.

Ta không phục!!

“Bịch…bịch…”

Tiếng bước chân từ mấy người đó vang lên.

Ta nhìn một cái, không cẩn thận để rơi mất túi đựng long châu ra.

Ta không hề nghĩ ngợi lập tức chạy theo để nhặt, lúc cúi người thì mới phát hiện hóa ra dưới chân ta là một cái hồ, vì vậy với tư thế này khá đẹp mắt, ùm………

“Tiểu hồ đồ!!!”

Khụ…khụ…khụ….

Là ai đang gọi ta, nhưng ta đã không phân biệt được gì nữa, cuối cùng ta chỉ nhìn thấy mọi người đều nhảy xuống, còn ta…vẫn chìm dần theo dòng nước.

=================

“Diêm Vương à, ha ha, bạn cũ…đã lâu không gặp nha…Ông vẫn đẹp trai như thế nhỉ…….”

“Xin ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ngươi chết cũng không phải là ta sắp xếp đâu, hì hì….” Tròng mắt Diêm Vương đã hoàn toàn trắng dã, miệng cũng sùi bọt mép, ngất xỉu.

“Tiểu hồ đồ à, cháu cũng đừng trách ông ấy”. Bạch gia gia mỉm cười nhìn ta.

“Bạch gia gia…” Cuối cùng ta vẫn gọi ông ấy như thế, nhưng người khác đều phải gọi ông ấy là….Nguyệt lão!

“Cũng phải trách cháu đầu thai nhầm. Lúc này đây, rốt cuộc cũng có thể làm cho cháu đầu thai lại một lần nữa, để cháu trở về địa điểm chính xác, tìm ra long châu và quay về thiên đình”.

“Nhưng…còn bọn họ thì làm sao bây giờ ạ?” Thấy mấy người họ liên tục gọi tên ta, trong tim ta cảm thấy hơi nhói đau.

“Cháu yên tâm, duyên phận giữa cháu và họ còn chưa dứt, sẽ có dịp hội ngộ thôi, có điều hình dạng của bọn họ sẽ có chút thay đổi, đến lúc rồi, cháu mau đi đi”.

Bạch gia gia kéo ta tới nơi khởi đầu một sinh mạng mới.

“Tiểu hồ đồ nàng tỉnh lại đi, trẫm không nên làm thế nữa, cho dù khắp thiên hạ này hay phải xuống dưới hoàng tuyền, trẫm cũng sẽ tìm được nàng, trẫm sẽ chặt đứt đôi cánh của nàng đi, để nàng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của trẫm nữa” Hoàng thượng oán hận chỉ tay lên trời mà thề.

“Vì nàng ta cam nguyện chờ, cho dù sông cạn đá mòn, trời đất giao hợp…” Long công tử nhìn lên trời, xúc động nói.

“Đây…đây chẳng phải là sông nghịch sinh mà lúc ban đầu tôi bị rơi vào đó sao??” Ta há miệng thật to nhìn dòng nước đang chảy.

“Đúng thế, bởi thời gian cấp bách, cho nên không có cách nào để ngươi từ từ trưởng thành cả”. Nói thật thì…nếu để cho ngươi sinh ra như những người bình thường khác, chỉ sợ ngươi đi tới đâu cũng sẽ gây họa tới đó, làm chết người đó nha! “Cách nhanh nhất là ngươi đi theo dòng chảy của con sông này, ha ha…”

“Khoan đã! A………..” Ta còn chưa nói hết đã bị người ta đá xuống dưới, ta nhìn lên!

“Lão Diêm Vương!!!!!!!”

“Bảo trọng nhé…….Xấu nữ…” Diêm Vương cười nham hiểm, vui tới mức nước mắt nước mũi chảy cả ra, đợi lâu lắm rồi mới có thể đá xấu nữ này đi, sau khi về phải sửa lại sổ sinh tử mới được, để cô ta sống nghìn năm dưới nhân gian, ha ha ha…..sau này để cho Diêm Đế tự cao tự đại kia đối mặt với xấu nữ đó đi!

==========================

Đáng ghét! Đồ Diêm Vương này đúng là không có đầu óc!

Nếu như ta trở về thì chẳng phải những người đó sẽ gây chiến tranh thế giới sao, đám đó cũng không dễ chọc vào đâu.

Diêm Vương chết tiệt! Ta hận ông, ta nguyền rủa ông sẽ lấy một người đàn bà xấu như ta làm vợ!

Hừ….Không ai cứu ta sao?

“Khụ…Khụ…” Cho dù ta có cầu trời khấn phật thế nào thì có chết ta vẫn phải chửi rửa Diêm Vương đã hại ta xuyên tới cổ đại kia.

Bây giờ ta đang ở đâu?

Mắt nhẹ nhàng mở hé ra, căn nhà mang phong cách cổ xưa, một chiếc giường cổ bằng gỗ, má ơi! Đã về thật rồi!

“Nàng vẫn chưa tỉnh lại à?”

Long Phụng Hoàng! Má ơi, một trong những người mà ta không muốn gặp nhất! Diêm Vương chết tiệt kia ông đùa thì cũng có mức độ thôi chứ, lại đi ném ta tới người mà ta sợ nhất! Làm sao bây giờ! Hay là không tỉnh nữa! Nếu phải bất tỉnh thì lẽ nào là bắt ta nằm trên giường cả đời? Hic số khổ quá!

“Ha ha…nhân sinh đúng là kỳ diệu, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy nàng trẫm đã sợ tới mức ngất đi, thế nhưng hiện giờ lại có thể nhìn nàng mãi, dù tròng mắt có rớt ra cũng không sao…”

Hoàng…hoàng thượng? Đáng ghét! Nhìn ta tới mức tròng mắt rớt ra kia đấy, ta còn nhìn ngài tới mức mắt không muốn mở ra nữa kia! Giờ ta đúng là mong sống không được mà muốn chết cũng không thể! Haizz, trời ạ, ta van xin ông, mau mau giáng một tia sét xuống, không, hai tia đi, tiện thể giúp ta giải quyết cái tên tròng mắt rớt ra ngoài luôn, tên hoàng thượng đáng ghét, không dưng đi nhìn ta! Còn nhìn nữa ta móc mắt mi ra.

“Còn chưa tỉnh, có cần ta tặng một chưởng không?”

Ớ!

Đang nghĩ tới việc ra tay thì nghe thấy giọng nói của Đông Phương Bất Bại, lập tức ta trở lại bộ dạng như xác chết, ta chết rồi, đã chết, đã chết, ta là người chết ta sợ ai…

“Ta thấy ngươi đúng là đang luyến tiếc, rõ ràng là thích người ta, sao cứ phải làm bộ như thế làm gì?” Hoàng thượng nhướn mày, ra bộ ta là con giun trong bụng ngươi, tiểu tử ngươi nghĩ gì ta lại không biết chắc!

Đông Phương Bất Bại trừng mắt, xoay người, nhưng hai tai lại ửng đỏ.

“Sao vẫn chưa tỉnh nhỉ?” Long Phụng Hoàng liên tục nhìn sắc mặt ta với vẻ quan tâm, tới mức sắp sửa xuyên thành một cái lỗ trên mặt ta rồi, “Rõ ràng đại phu nói nàng không sao nữa”.

“Hà hà…” Tiếng cười cáo già của hoàng thượng lại bắt đầu vang lên, khiến toàn thân ta nổi da gà, có dự cảm không tốt, lẽ nào thật sự ta phải chết mới xong, chết ta không sợ, dù sao cũng tới địa phủ hai lần rồi, lại còn được đi tìm lão Diêm Vương để tính sổ, chỉ sợ sống không bằng chết thôi……phải đi tìm một cái cột to để đập đầu….cột ở đâu? Ta mở mắt ra he hé để quan sát xung quanh một cách nhanh chóng.

“Muốn nàng tỉnh lại thì cũng đơn giản thôi”. Hoàng thượng cười như cơn gió xuân tràn về kéo theo hoa đào nở rộ…

Gió lạnh….báo động trên người ta vang lên liên tục, mau mau tìm cây cột, cột, cột!!!!!!!!!

“Hoàng thượng có cách gì mau nói đi!” Long Phụng Hoàng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Thảm rồi, thảm rồi, cây cột gần nhất với ta, đầu tiên là Long Phụng Hoàng đứng ở đằng trước, lại còn Hoàng thượng ở phía trên, hơn nữa tên Đông Phương Bất Bại kia lại ngồi bên giường ta, ta phải làm sao để lao tới cây cột đây, khả năng là đầu tiên phải đẩy ngã Đông Phương Bất Bại, sau đó đá hắn một cái, đi tới chỗ Long Phụng Hoàng, ẩn hắn ra, cuối cùng…đánh vào đầu hoàng thượng, giải quyết đống phiền phức này xong thật đúng là hả lòng hả dạ ghê!

Hoàng thượng nhìn người trên giường thì cười như không cười, “Trẫm nghĩ trước khi nàng tỉnh lại chúng ta phải thảo luận một vấn đề, nàng sẽ thuộc về ai? Chỉ có mỗi một mình nàng sao chia thành ba được?”

Sắc mặt Long Phụng Hoàng lập tức trở nên khó coi, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra vẻ tà ác “Ta là người cứu nàng từ dưới nước lên, phải thuộc về ta!”

“Ngươi cứu? Ngươi cũng không nghĩ kĩ lại đi, là trẫm không tiếc tiền bạc, thông báo với toàn dân, bất cứ ai chỉ cần có tin tức của nàng thì sẽ thưởng một vạn lượng vàng, phong quan nhất phẩm, còn tặng cả hậu cung của trẫm cho người đó! Mới làm cho mọi người dù đêm hay ngày đều cố gắng tìm nàng, ngươi chỉ có leo lên mái nhà nghe trộm tin tức từ ngự thư phòng của trẫm, cộng thêm khinh công tương đối khá, so với trẫm thì cũng thế thôi, nếu vậy thì ngươi nghĩ ai mới là người xứng đáng có được nàng?”

“Thần nghĩ Đông Phương Bất Bại có công cứu được nhiều hơn so với Hoàng thượng”. Long Phụng Hoàng vẫn im lặng rốt cuộc cũng đã lên tiếng, nếu như để hoàng thượng cứu thì khẳng định sẽ giấu vào hậu cung, không ai tìm được, may mà người khác đoạt được trước, nếu không ta cũng sẽ không có tin tức gì, chạy tới đây gặp nàng, tha thiết nhìn người trên giường, sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? Hơn nữa khóe miệng còn co giật liên tục?

Cái gì? Hoàng thượng đã tặng tập hợp ‘phi tần khủng long’ cho người đó, vậy chẳng phải là muốn dọa chết người ta đó sao! Cáo già đúng là cáo già……quả nhiên xảo quyệt vô cùng! Nếu kẻ nào rơi vào trong tay hắn thì khẳng định là không chết toàn thây! Nhưng tại sao người đó cứ nhất định phải là…ta! A di đà phật, có ai cứu mạng ta với!

Ánh mắt lạnh lùng bắn sang phía Long Phụng Hoàng, Long Phụng Hoàng nghiêng đầu tránh né “Thần thấy không nên chia nàng ra cho ai, cả ba người cùng sở hữu đi, nếu chỉ dựa vào một người thì khẳng định là nàng sẽ tìm được cách để chạy thoát, tới lúc đó muốn đi tìm cũng chỉ phí công, chúng ta nên cùng nhau chú ý tới nàng, để nàng đi đến đâu cũng không thoát được, thế nào?” Nêu ý kiến mang theo đầy thiện ý, dù sao chỉ cần nàng đừng biến mất thì ta tuyệt đối sẽ không để ý tới việc bên cạnh nàng có những ai, bởi ta nhất định phải là một trong số những người đó!

Cái gì? Cái gì? Tên Long Phụng Hoàng chết tiệt kia đưa ý kiến gì mà ngu ngốc thế! Cả ba cùng nhau hưởng? Nếu thế chẳng phải muốn chết cũng không thể sao…Những ngày sau này nhất định sẽ là địa ngục của ta.

Đông Phương Bất Bại im lặng nhìn lên giường, “Ừm…ta nghĩ ý kiến đó không tệ, ha ha…”

“Trẫm cũng nghĩ thế…Ha ha…” Hai người đồng thời cười gian.

Không được, ta không thể nhịn được!

“Tôi phản đối, tôi kiên quyết phản đối! Cho tới nào khi hai tay hai chân tôi còn dùng được thì tôi còn phản đối!” Ta bật dậy, tấm màn che cũng bị ta hất sang bên cạnh, Long Phụng Hoàng nhìn ta giật mình, sau đó cười vui sướng, “Nàng tỉnh rồi à?”

“Trẫm biết là nàng đã tỉnh từ lâu rồi” Hoàng thượng vẫn cười gian như cũ, còn vẻ mặt Đông Phương Bất Bại biểu lộ kiểu ta biết rồi.

“Khụ…ha ha…tôi biết mỗi người các anh đều lợi hại, tôi nghĩ gì các người cũng biết hết, xem xem, một người là Hoàng thượng nắm giữ cả thiên hạ, một người là Đông Phương Bất Bại võ lâm chí tôn, còn một người là Phò mã lấy công chúa! Ai cũng có tiền đồ sáng lạn, việc gì phải…việc gì phải nhất định có được tôi chứ, bề ngoài tôi đã không nhìn nổi rồi, nói chính xác là vô cùng xấu, xấu tới mức bi thảm nhất trần gian. Cho nên tôi sẽ không ở chỗ này làm trở ngại tới các người đâu”. Nói xong chân vừa mới bước xuống giường thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của ba người bật ngược trở lại, ra vẻ nếu nàng dám đi thì hậu quả tuyệt đối còn bi thảm hơn so với cực kì bi thảm! Chân ta lập tức rút lên, biến thành một con sâu đo, còn lộ ra ánh mắt vô tội đáng thương.

“Những gì chúng ta vừa nói cũng không hẳn chỉ là muốn làm cho nàng tỉnh lại, trong thời gian đợi nàng trở về, chúng ta đều đã suy nghĩ kĩ cả rồi, chúng ta sẽ cùng nhau giữ nàng lại, để nàng không bao giờ biến mất một lần nữa!” Nét mặt ba người đều kiên định nói.

“Đừng mà, tôi đảm bảo sẽ không trốn nữa, các người cũng không cần phải chú ý tới tôi! Một người là đủ rồi!” Ta cật lực đấu tranh, chọn một người ta thấy còn có cách để trốn hơn.

“Nói cũng không ai tin nàng đâu, nàng xem ánh mắt của nàng kìa, lộ ra hết cả suy nghĩ của nàng rồi”. Công Tôn Hiệp xuất hiện trước cửa. “Đúng vậy, tình cảm của ba người họ đối với nàng là xuất phát từ tận đáy lòng, để tìm được nàng thì cách gì cũng đã dùng tới, nàng hãy ngoan ngoãn làm theo đi”. Đại phương trượng chắp hai tay trước ngực đi đến. “Nếu ta không phải người xuất gia, ta cũng muốn chen một chân vào đó”. Cười từ bi như bồ tát nhưng lời nói ra thì không khác nào tu la dưới địa ngục, ta lùi về phía sau vài phân.

Rồi quay sang nhìn nụ cười vô cùng thân thiết của Công Tôn Hiệp, “Ngươi sẽ không phải là tới giành một chỗ đấy chứ?” Tuy rằng ta đã từng có ý xấu với ngươi, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, giờ ta chỉ muốn thế gian này tất cả đều là hư vô thôi!

“Lúc đó có muốn nhưng không có khả năng, ta đúng là rất thích nàng, nhưng hình dáng xinh đẹp của nàng, con người thật của nàng, ta cũng không thể…nhưng họ khác ta, họ thích nàng thật sự, bằng lòng chấp nhận tất cả những gì thuộc về nàng, cho dù có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn sẽ che chở cho nàng, có thể nói là có tình có nghĩa tất có tâm, đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm được phu quân nào giống bọn họ đâu!”

“Ồ…tôi hiểu mà, hai người có thể nói là…hòa thượng không giống hòa thượng, lại giống bà mối, đại hiệp không giống đại hiệp, lại giống như Nguyệt lão, làm mối cho người khác!”

“Vậy bây giờ có một bà mối, một nguyệt lão ở đây, nàng có muốn chạy cũng không thoát đâu!” Hoàng thượng, Đông Phương Bất Bại, Long Phụng Hoàng đồng loạt tới gần chỗ ta, càng ngày càng gần…

Ta mở miệng thật to, nắm chặt lấy quần áo, mới phát hiện ra mình đang mặt hỉ phục màu đỏ của tân nương, là ai thay cho ta thế này???

“Anh…các anh đừng có…đừng có tới đây…muốn làm gì đó??” Ba người cùng nhau, má ơi!!!

“Nàng nói xem, trong căn phòng này, có giường, còn có cả người…”

“Đúng vậy, hơn nữa người đó lại là người chúng ta đã nhớ thương từ rất lâu rồi, căn phòng này cũng là chuẩn bị từ trước, là phòng…”

“A!A!A….Công Tôn Hiệp, đại hiệp ơi, đừng có đi như thế chứ! Đại phương trượng! Đại phương trượng! Người từ bi cứu nhân độ thế, đừng có ngoảnh mặt làm ngơ……..”

“Đừng kêu nữa, có kêu khản cổ cũng không có ai tới đâu”.

“Tôi không muốn ba người! Tôi không muốn, không muốn…đừng…”

“Im miệng!” Ba người cùng nhau nói, đè ta xuống.

==========================

Bên ngoài.

“Nếu như cho thí chủ thêm thời gian thì ta nghĩ nhất định thí chủ sẽ hoàn toàn thích nàng, cho dù là nàng xinh đẹp như bây giờ…” Đại phương trượng nhìn Công Tôn Hiệp đang một mình ngắm nhìn hoa rơi, cả người vận y phục màu trắng, như một vị tiên nhân nổi bật dưới sắc hoa đào hồng nhạt.

“Ha ha, nói vậy không lẽ người cũng đã chấp nhận tất cả con người nàng từ trước rồi ư? Hơn nữa người cũng chưa từng ý kiến gì đối với vẻ ngoài của nàng, vẫn chỉ nhìn con người thật của nàng, vậy sao người còn từ bỏ?” Quay đầu lại nhìn ánh mắt có phần cô quạnh và mất mát của đại phương trượng.

“Đúng vậy, thí chủ và ta đều như nhau cả thôi, thật sự thích tất cả những gì thuộc về nàng, nhưng cũng không nhất thiết là phải ở bên cạnh nàng, chỉ hy vọng người khác có đủ năng lực để yêu thương nàng, thấy nàng hạnh phúc, thế là đủ rồi”.

“Ha ha…Đúng vậy, lúc người vừa thấy nàng phải gả cho ba người đó cũng rơi vào tình trạng như người mất hồn, nếu như chúng ta còn nghe nữa thì…tình cảnh còn đáng buồn hơn, nhất định sẽ ngất đi mất…Thôi quên đi, đừng nói về việc này nữa, chúng ta đi uống rượu thôi!”

“A di đà phật, lão nạp là người xuất gia, không thể uống rượu, chỉ uống trà được thôi!”

“Uống trà? Sao có thể chữa được bệnh thất tình chứ! Uống rượu mới có tác dụng, nhất túy giải thiên sầu!”

“Thật không?”

“Đương nhiên rồi, người thử xem rồi sẽ biết ngay, đi thôi nào…”

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.