Xấu Xí Lạnh Lùng

Chương 32: Nó biến mất



-What ? Cái thằng này, buổi hẹn quan trọng thế mà mày có thể quên thật à, mày để Bang chủ bên đó chờ 2,3 tiếng lận đó, ngay ngày mà cô hôn thê của mày bị ngộ độc , họ khó chịu lắm, vẻ không hài lòng với cách ứng xử của mày, tao phải ra mặt xin lỗi nhưng họ chưa chịu, họ nói mày sẽ phải ra mặt xin lỗi bang chủ họ thì may ra, mày nên ra mặt đi, dù sao mày là người có lỗi, thất hẹn trước mà._cậu nói.

-Sao? 2,3 tiếng, cô ta có kiên nhẫn như vậy sao, lý do gì mà lại chờ như thế chứ. Được rồi, khi nào Nga khỏi hẳn, tao sẽ ra mặt xin lỗi bang chủ Black Rose, thôi giờ tao mệt lắm rồi, tao vô trong đây, mày cũng vô đi, ngoài này lạnh lắm._hắn nói rồi quàng tay lên cổ cậu kéo vô, cậu chỉ biết cười khì với thằng bạn, giận nó thì giận thật nhưng tình bạn nói bỏ một câu liền không thể.

Sáng hôm sau, cả phòng bệnh của nó và ả vang lên tiếng la của nhỏ.

-Băng...Băng đâu, Băng đâu rồi Khải?_nhỏ lay lay thân hình mệt mỏi của cậu dậy.

-Oáp, cậu sao vậy, Băng không phải kia sao?_cậu chỉ tay lên chiếc giường trống trơn.

-Đâu rồi,_cậu nhìn chiếc giường trống vắng mà tỉnh táo lại. Hôm qua nhỏ thay phiên cậu canh nó, cậu liền chợt mắt một cái, mở mắt ra lại không thấy như thế này sao.

-Ồn ào quá, lải nhãi điếc cả tai, cô ta đi đâu thì mặc xác cô ta, làm phiền người khác như thế à?_ả ngồi trên giường, tay bịt hai tai lại tỏ vẻ khó chịu, cậu nhìn chằm chằm vô ả vẻ nghi ngờ, ả thấy thế liền gắt lên bực bội:

-Nhìn tôi với ánh mắt đó là ý gì hả, cô ta đi đâu, có liên quan tới tôi sao?_cậu thấy ả đúng là nói thật liền quay sang an ủi nhỏ đang khóc, sau đó huy động lực lượng mà mình có đi tìm nó. Nó có thể đi đâu được chứ? Vết thương còn chưa khép miệng mà lại đi đâu cơ chứ? Phải tìm ra nó, ngay nếu không nguy hiểm mất thôi.

-Nhi à, bây giờ cậu bình tĩnh, tớ đã cho người đi tìm Băng rồi, chắc chắn sẽ tìm ra Băng thôi, cậu đừng lo nữa_cậu trấn an nhỏ, nhỏ gật đầu nhẹ nhưng vẫn rơi nước mắt.

Tới với nó nào. Nó đang ở trong phòng riêng của mình, khu vực của bang, nằm gục trên ghế cao nhất của mình, nó mệt mỏi, thở ra nặng nề, máu ở vết thương cũng bắt đầu rỉ máu, gọi cho bác sĩ riêng của bang ( nữ ạ) đến để điều trị cho mình, bác sĩ ấy là người thân cận mà nó có thể tin tưởng nhất trong bang, coi nhau như chị em nên mọi chuyện buồn bực, quan trọng đều có thể nói với cổ, vết thương này cũng như vậy. Nghe tin nó bị thương, chị (tư nay gọi cổ =chị nha) tức tốc đến bang, mồ hôi nhễ nhại, chạy vội tới bên nó, nhìn máu chảy mà ướt đẫm cả áo của nó, chị đau xót, âm thầm băng bó lại vết thương cho nó, trong lúc vừa thu dọn, chị hỏi nó, giọng điệu pha chút lo lắng cho nó.

-Em, rốt cuộc là làm sao mà bị thương đến nông nỗi này, thật là làm chị lo lắng đến chết mất thôi_chị nói vẻ trách móc, lo lắng hiện rõ trên mặt chị.

-Em không sao, đừng lo cũng đừng nói cho ai biết hết_nó thì thào nói trong mệt mỏi, không đủ sức để lạnh lùng nữa, nó bây giờ kiệt sức rồi.

-Thôi, để chị nấu ít cháo cho em ăn khỏe lại, nghỉ đi nha, lát chị kiểm tra lại cho em một làm nữa_chị nói rồi đi ra nha bếp rong phòng nó đang nằm. (giàu mà, bự mà, có gian bếp trong phòng luôn).

-Vâng_nó nói rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu.

P/s: mọi người cho Dưa nhận xét nha, sao Dưa thấy chương này tệ tệ sao đó, làm ơn!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.