Khay thịt dê trên bàn ăn không có ai động vào nữa, dần dần nguội lạnh đi, mấy tiểu quý tộc miễn cưỡng cười gượng tán dóc mấy chuyện không chủ đích, ánh mắt chốc lại hướng về phía cửa.
Duy chỉ có tử tước Bác Á là bình tĩnh, tự nhiên cắt thịt dê, đưa vào miệng từng miếng một.
Quản gia đi trông cửa đi rồi lại quay trở lại:
"Đại nhân, chủ tế đại nhân đang ở ngoài cửa, đích thân tới ạ. Ngài xem...có nên để người vào cửa không?"
Tiểu quý tộc lén liếc nhìn hắn vài cái, muốn đưa ra lời cáo từ nhưng lại không dám, chỉ đành đứng ngồi không yên tại chỗ ngồi của mình mà nhổm mông.
Cho đến khi miếng thịt dê thứ ba được nhai nát, chầm chậm nuốt xuống bụng, tử tước Bác Á mới buông dao ăn xuống, chậm rãi lau miệng, nói:
"Nếu chủ tế đại nhân đã đích thân đến cửa thì không thể quá vô lễ được, mở cửa đi."
Quản gia gật gật đầu, đang muốn khom người lui ra ngoài thì đột nhiên lại bị đối phương gọi giật lại.
"Mở cửa bên hông ấy."
Quản gia cứng người, cơ mặt mất tự nhiên run rẩy, hỏi dò:
"Cửa bên hông? Đó dù sao cũng là chủ tế đại nhân, đến cửa chính cũng không mở, có thể sẽ..."
Đám người tiểu quý tộc bên cạnh cũng không nhịn được mà khuyên nhủ nói:
"Ngài đây là đang bôi nhọ lên mặt của chủ tế, nhỡ đâu khiến hắn thẹn quá hóa giận, thực sự ra lệnh cho mấy hộ vệ xông vào thì phải làm sao? Om sòm lên thì khó mà dọn dẹp được..."
"Hừ." tử tước Bác Á dằn mạnh chén rượu lên bàn, giọng nói trầm xuống khiến cho mấy người thót tim.
"Xông vào? Hắn dựa vào cái gì mà xông vào? Nếu hắn làm như thế thì chính là cưỡng chế xâm phạm vào nhà dân, lẽ nào thị vệ mà ta nuôi đều là đám ăn không ngồi rồi à? Nếu xảy ra xung đột thì ta đây là đang tự vệ, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì kẻ tổn hại thanh danh chỉ có bản thân hắn mà thôi."
Tử tước Bác Á nghĩ nghĩ, lại cẩn thận căn dặn quản gia một câu:
"Còn mấy kẻ ngoài đó, cứ nói là cửa lớn đang sửa mấy ngày nay, không mở được, phiền chủ tế đại nhân vào bằng cửa hông giùm."
Đám tiểu quý tộc cũng không hé răng nữa, chỉ cười cười a dua theo:
" Tử tước đại nhân nói đúng lắm, cũng không phải chúng ta khóa cửa không cho hắn vào, sau ngày hôm nay, cả thành Uyên Lưu sẽ biết rằng chủ tế đại nhân muốn bái kiến ngài thì chỉ có thể ngoan ngoãn mà vào bằng cửa hông."
Không biết là được lấy lòng bởi chỗ nào trong câu nói đó, tử tước Bác Á không nhịn được mà lộ ra một tia khoái trá, thân trên của hắn lại dựa vào trên lưng ghế, phất tay để quản gia đi truyền tin, tay còn lại thì lại cầm chén rượu lên để nữ hầu rót đầy rượu cho mình.
※ ※ ※
Ngoài cửa lớn phủ đệ tử tước.
Kim Đại vẫn còn đang hùng hổ gọi cửa, phiến cửa gỗ được chạm trổ hoa văn đáng thương rung lên bần bật, hứng chịu sự phá hoại của hắn, không ngừng phát ra âm thanh kèn kẹt khiến người ta ê cả răng.
Qua một lúc lâu, tay của Kim Đại cũng sắp mỏi đến nơi thì một cánh cửa thấp bé phía bên hông đột ngột được mở ra, một ông lão đang cố gắng trấn định đi ra từ cánh cửa đó, chính là quản gia phủ tử tước.
Ông cúi gập người về phía xe ngựa:
"Thành thật xin lỗi, để chủ tế đại nhân đợi lâu rồi. Tử tước đại nhân đang ở phòng trong, mời ngài đi theo tôi."
Kim Đại đảo trắng mắt, xoa xoa cái cổ tay đau nhức:
"Vậy còn không mau mở cửa ra."
Quản gia khó xử mà chần chừ trong giây lát, mở miệng lắp bắp:
"A, cửa lớn gần đây đang được tu sửa, không thể mở ra được, chủ tế đại nhân mời đi bên này..."
Kim Đại thuận theo ánh mắt của ông mà thò người nhìn sang phiến cửa phía bên hông đó, cơ hồ rất lâu rồi không được mở, vừa cũ vừa thấp, nhỏ đến mức chỉ vừa cho một người đi qua, lúc mở ra thậm chí còn có thể thấy được một ít sơn tróc ra.
Kim Đại lập tức đen cả mặt, chỉ vào mũi quản gia gào lên:
"Ý gì đây? Ngươi vậy mà dám bảo chủ tế đại nhân của bọn ta vào bằng cái cửa hông này? Đây là chỗ cho người đi đấy à? Chó còn không thèm đi nữa là!"
Quản gia hơi hơi nghiêng đầu, né khỏi mớ nước bọt mà đối phương phun ra, nhanh chóng chạy đến chỗ xe ngựa, thấp thỏm rụt đầu:
"Chủ tế đại nhân, thật sự là không đúng lúc, ngài xem..."
Cửa xe ngựa sơn vàng mở ra từ bên trong, trong tầm mắt rũ xuống của quản gia có thêm một vạt áo trắng thuần, hắn hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng của Trầm Khinh Trạch đập vào mắt hắn.
Bị đôi con ngươi hắc bạch phân minh của đối phương từ trên nhìn xuống, sau lưng quản gia không ngừng đổ mồ hôi, Trầm Khinh Trạch không nói gì, hắn động cũng không dám động, chỉ có thể cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên mặt đá dưới chân.
Hồi lâu sau, vạt áo đó mới được kéo đi, quản gia âm thầm thở phào, lập tức quay đầu đi theo, chuẩn bị dẫn đường ở phía trước.
Nào ngờ, Trầm Khinh Trạch lại nhìn không chớp mắt mà đi thẳng về hướng cửa lớn đang đóng chặt.
Quản gia có hơi hoảng:
"Chủ tế đại nhân, bên đó không đi được------"
Trầm Khinh Trạch dừng lại cước bộ trước cửa lớn khắc hoa văn, một tay chống eo, tay áo rộng rũ xuống bay bay, cái đầu lông lá bù xù của Áp Áp nhô ra từ trong đó, trèo lên khuỷu tay y.
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại trên đầu Áp Áp, hơi nghiêng đầu:
"Cửa hỏng rồi à?"
Quản gia gật đầu như gà mổ thóc:
"Tuyệt đối không phải là tử tước đại nhân cố ý thất lễ với ngài, cửa đang được tu sửa, thật sự không thể mở ra được ạ!"
Trầm Khinh Trạch ung dung thả Áp Áp lên vai mình, gật đầu biểu hiện đã hiểu:
"Không sao."
Quản gia vui đến dựng mày, đang muốn ca ngợi chủ tế đại nhân độ lượng khoan dung khí độ bất phàm-------
Thế nhưng lại thấy Trầm Khinh Trạch đột nhiên đưa hai tay ra, ấn lên cửa, đẩy về phía trước...
Cũng chẳng biết cái cơ thể nhã nhặn đó lấy đâu ra cái khí lực lớn như vậy, "ầm ầm" một tiếng, hai phiến cửa gỗ khắc hoa văn cực lớn trực tiếp rơi ra khỏi khung luôn!
Hai phiến cửa, một trái một phải nảy lên theo hình số tám mà rơi xuống khiến cho bụi đất bốc lên dưới ánh mặt trời.
Trầm Khinh Trạch phủi đi bụi bặm bám trên đầu vai, gật gù với quản gia đang ngây ra như phỗng:
"Xem ra đúng là hỏng thật rồi."
Mọi người: "..."
Y cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt trắng xanh của quản gia, phân phó với Kim Đại:
"Lắp lại cửa cho ông ta, tránh để tử tước Bác Á hiểu lầm là do chúng ta phá hỏng, thế thì không hay đâu."
Tiếng nén cười từ phía đám đông phía xa lẻ tẻ truyền đến, quản gia tức đến run cầm cập, há miệng rồi lại ngậm vào, lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc:
"Cảm tạ chủ tế đại nhân..."
Trầm Khinh Trạch "ừ" nhẹ một tiếng, dẫn đầu đoàn người, dáng người thong dong bước qua cửa lớn phủ tử tước, để lại quản gia với gương mặt khóc không ra nước mắt.
Bên ngoài ồn ào lớn đến như vậy, đã có người vội vàng hồi báo với tử tước Bác Á.
Thế nhưng Trầm Khinh Trạch đến còn nhanh hơn so với phản ứng của tử tước Bác Á.
Mấy tiểu quý tộc thấy đại sự không ổn muốn chạy thì cũng đã muộn rồi.
Trên đường đến, Trầm Khinh Trạch đi đầu đội ngũ, dưới hào quang của chủ tế, chẳng có hộ vệ nào của phủ tử tước dám rút kiếm trước y, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm hộ vệ đi theo nhanh chóng chiếm cứ cửa vào của đại sảnh.
Bầu không khí hai bên giằng co với nhau càng lúc càng nặng nề.
Quản gia thở hồng hộc chạy về, bị tử tước Bác Á hung hăng trừng mắt một cái.
"Chủ tế đại nhân đem theo hộ vệ, ồn ào phá cửa mà xông vào nhà ta là muốn làm gì? Ta chẳng qua chỉ là đang mời một vài người bạn đến để tụ tập, chẳng lẽ cũng phạm pháp ư?"
Giọng nói của hắn càng lúc càng cao, cuối cùng gần như là bùng nổ:
"Nếu ngươi muốn ỷ vào thân phận chủ tế để chèn ép công huân chư hầu là ta thì ta hôm nay sẽ đi tìm thành chủ đại nhân để phân xử!"
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nhìn hắn, hồi lâu mới bình tĩnh mà cười, y rất ít khi cười, cứ luôn là những lúc như thế này, nếu như không phải là vui vẻ thì chính là có người sắp gặp xui rồi.
Y ngoắc ngoắc tay với Lạc Tân ở phía sau đang muốn rụt cái cơ thể béo ú của mình đó lại, Kim Đại lanh lợi kéo một cái ghế lưng cao đến để y ngồi xuống.
Hai tay Trầm Khinh Trạch đan vào nhau, đặt lên đầu gối, tư thế ngồi tùy tiện, miệng âm trầm phun ra âm tiết đầu tiên từ lúc gặp tử tước Bác Á đến giờ:
"Đọc."
Lạc Tân ai thán trong lòng một tiếng, ngoan ngoãn mở cuộn giấy da dê ra, hắng giọng:
"Tử tước Bác Á, đứng tên sáu mươi hecta đất ruộng, theo đó, thu năm phần thuế, ngoài phần khấu trừ thuế của phần đất được thưởng công huân ra thì cộng lại mấy năm nay, tổng cộng đã khất hơn 180 vạn kg thuế lương thực, tương đương với giá thị trường là..."
"Khoan đã!"
Mỗi một câu mà Lạc Tân vừa đọc, mặt của tử tước Bác Á lại xanh mét thêm một tầng.
Lúc đầu hắn vốn cho rằng Trầm Khinh Trạch huy động nhiều lực lượng như vậy là vì chuyện thợ công nên mới đến khởi binh hỏi tội, nào ngờ y thế nhưng lại đi cùng với Lạc Tân đến đây để tra thuế của hắn!
Tử tước Bác Á không hề có chuẩn bị cho việc này, nói cách khác là toàn bộ những quý tộc cũ trong thành đều không ngờ đến việc thế mà lại có người dám liều mạng trở thành kẻ thù của toàn bộ quý tộc trong thành, trắng trợn đến cửa đòi thuế!
Trong chốc lát, hắn bị cái con số 180 vạn kg lương thực đáng sợ này làm cho choáng vàng, đầu óc trống rỗng, hồi lâu sau mới phẫn nộ cười đáp lại:
"Chủ quản Lạc Tân, ông điên rồi à? Ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?"
Lạc Tân thở dài:
"Tính tổng lại, từ khi tổ phụ của ngài được phong tước đến nay, nhà ngài năm nào cũng dựa vào các loại hạng mục để khất lương thuế, còn có một vài nông dân dựa vào tên tuổi của ngài để trốn thuế nữa. Đến hôm nay thì chẳng phải là nợ chồng nợ sao?"
Tử tước Bác Á "Ha" một tiếng, dường như điên luôn rồi, miệng thì ngoác to, sợ rằng người khác không biết là hắn đang cười:
"Chủ tế đại nhân mới nhậm chức, không hiểu việc liên quan đến ruộng đất lương thực cũng là điều dễ hiểu, ông làm quan tài thuế bao nhiêu năm, bây giờ chạy đến đây nói mấy lời vô lý! Ta là công huân chư hầu! Tổ phụ của ta vì thành Uyên Lưu mà công lao chiến chinh khó nhọc! Việc được giảm trừ thuế vốn là phần thưởng mà nhà ta nên nhận được!"
Lạc Tân bất đắc dĩ liếc về phía Trầm Khinh Trạch, chắp tay lại:
"Ngài chỉ là kế thừa lại tước vị tử tước, theo quy tắc thì chỉ có giảm chứ không có miễn, huống hồ, tôi đã trừ đi số thuế mà ngài được giảm đi rồi."
Tử tước Bác Á nhất thời nghẹn họng, không nói được gì, sắc mặt giống như tảng đá phủ đầy rêu xanh.
Mấy gã tiểu quý tộc còn lại càng bị dọa cho đến mặt mày xám đen, nếu như tra thuế thì bọn họ nhà nào mà lọt được? Chuyện này chẳng phải là muốn lấy mạng người ta sao!
Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Thế mà lại dám ra chiêu thức này!
Thần sắc trên mặt tử tước Bác Á thay đổi nhanh chóng, đột nhiên lại bình tĩnh lại, thong thả bước từng bước đến trước mặt của Trầm Khinh Trạch, cúi cúi người, sau đó đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống y, haha cười hai tiếng:
"Chủ tế đại nhân, lần đầu tiên ngài quản lý nông sự, e rằng còn chưa hiểu rõ, số hoa màu được trồng trên ruộng nhìn thì nhiều, nhưng trên thực tế thì những người nông dân ấy cực khổ cả năm cũng chỉ thu được chút ít, trên dưới phủ tử tước của ta có hơn một trăm người phải ăn phải uống, còn phải nuôi dưỡng gia quyến của tá điền, đến thể diện của phủ tử tước cũng sắp không duy trì nổi nữa rồi!"
Tử tước Bác Á cúi người ghé sát bên Trầm Khinh Trạch, một tay đè lên tay vịn, đè thấp giọng, nói ẩn ý:
"Chủ tế đại nhân, ngài cao cao tại thượng làm sao biết được sự thống khổ của dân nghèo phía dưới? Đừng bao giờ nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, cứ ngu ngốc mà nhúng tay vào, làm con tốt thí cho người ta mà chính mình lại còn không biết! Phủ tử tước của ta trông thì nhà lớn nghiệp lớn, kỳ thực thu không đủ chi, vốn không có bao nhiêu lương thực dư thừa, nếu ngài cứ khăng khăng bức đến cùng thì mấy quý tộc chúng tôi đây lắt lưng buộc bụng cũng không sao, thế nhưng tá điền và nô bộc phía dưới thì chỉ sợ sẽ đói đến chết ngoài đường mất."
Trầm Khinh Trạch nhịn cười vào cái sự vớ vẩn này, nhướng nhướng mày:
"Ồ? Tôi đến giục ngài bổ sung vào số thuế đã thiếu là đã dồn ép dân nghèo đói đến chết? Tử tước nếu đã thế thì nghĩ cho bọn họ đi, trong nhà cũng không còn lương thực dư thừa thì không bằng đổi sang bán gia sản đi, thế không phải là có thể bổ sung được chỗ thiếu hụt lớn này rồi sao?"
Sắc mặt tử tước Bác Á trầm xuống, chậm rãi đứng thẳng dậy:
"Chủ tế đại nhân có biết mình đang nói gì không? Đừng có hiếp người quá đáng! Đâu chỉ có một mình ta thiếu thuế? Chẳng lẽ chủ tế đại nhân chuẩn bị đánh giết đến từng nhà à? Ngài không sợ sẽ đắt tội với toàn bộ quý tộc trong thành sao? Đến lúc đó, e rằng địa vị chủ tế của ngài cũng không giữ nỗi đâu!"
Thấy Trầm Khinh Trạch trầm ngâm không nói gì, tử tước Bác Á cảm thấy mình đã chọt trúng điểm mấu chốt, trong lòng cười lạnh, miệng thì lại vờ vịt mà gọi quản gia đến:
"Đi đi, mang toàn bộ số hoa màu lúa mạch thô còn dư lại trong kho đến đây, cũng không thể để chủ tế đại nhân cực khổ đến đây một chuyến rồi lại tay không quay về được đúng không?"
Quản gia không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhỏ tiếng do dự nói:
"Những thứ đó, thường ngày đều là thức ăn của gia súc, bây giờ e là đã mốc hết cả rồi..."
Tử tước Bác Á lạnh lùng nói:
"Mốc rồi thì cũng là lương thực, ngươi không biết lựa nhặt ra sao?"
"Không cần phiền đến như vậy đâu."
Trầm Khinh Trạch chậm rãi đứng dậy, phân phó cho Kim Đại:
"Nếu tử tước Bác Á không chịu nộp thuế, kiên quyết không đầu hàng thì chúng ta chỉ đành để mọi người cực khổ một xíu, giúp hắn sổ sung."
Tử tước Bác Á ngẩn người, ngay sau đó liền trông thấy mấy hộ vệ đó dưới cái giọng cười xấu xa của Kim Đại mà bắt đầu điên cuồng dọn đồ đạc trong nhà ra ngoài!
Chỉ cần là đồ trang trí, xa xỉ phẩm, tranh treo, bình hoa sứ, thậm chí là bàn ghế trông có vẻ đáng tiền là đều dọn hết ra ngoài!
Bọn họ cứ hai ba người một nhóm, anh nhấc chân bàn tôi đỡ giá rượu, dọn nhà thuần thục không thua ai, tựa như đã từng được luyện qua vậy.
Khiến cho đám người trong đại sảnh nhìn mà ngu cả người.
"Các ngươi! Dừng tay lại cho ta! Không được đem đi! Bỏ xuống! Ta phải giết các ngươi!"
Tử tước Bác Á giận đến đứng không vững!
Tiếng gào thét khàn cả giọng của hắn bị lơ đi hoàn toàn.
Trầm Khinh Trạch vẫn bình thản như cũ ngồi tự nhiên trên ghế, chỉ tay năm ngón bảo mọi người nhẹ tay nhẹ chân, cẩn thận rơi vỡ, đến cả tư thế ngồi cũng rất tao nhã đoan trang.
Hệt như nơi này chẳng phải là phủ tử tước gì mà là nhà của mình vậy.
Tử tước Bác Á tức điên, rút ra thanh kiếm sắt trong vỏ kiếm được treo trên tường xuống, huơ một vòng trong không trung:
"Các ngươi ngu hết rồi sao! Cản bọn chúng lại cho ta!"
Chủ nhân ra lệnh một tiếng, đám thị vệ lúc này mới bừng tỉnh đại mộng, ào ào rút kiếm nhào lên-----
Mắt thấy xung đột nếu xảy ra rồi thì sẽ rất khó để dọn dẹp, Trầm Khinh Trạch soạt đứng dậy, nhìn sang mũi kiếm của tên thị vệ cách mình gần nhất, duỗi ngón tay chạm nhẹ lên mũi kiếm sắc bén của đối phương.