Đế Á bỏ ra một số tiền thấp hơn giá thị trường mà Trầm Khinh Trạch đưa ra, dùng hai con thuyền chứa đầy lương thực không đáng bao nhiêu giá trị để đổi lấy số binh khí còn dư lại, dùng chúng để vũ trang cho vệ đội của mình, và còn chưa tính đến việc hắn còn đã giải quyết được mối họa ngầm trong cơ thể nữa. Hắn cảm thấy mình đã lời to, thậm chí là còn đã lợi dụng Trầm Khinh Trạch một vố lớn.
Còn Trầm Khinh Trạch thì lại cầm số tiền không đến 200 đồng vàng đó để lập nghiệp, dựa vào số nguyên liệu khoáng sản "miễn phí" đợt đầu mà Nhan Túy đã phân cho y, tay không bắt sói trắng (lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì), kiếm về được số tiền vàng gấp 100 lần. Số tiền này cộng chung với số tích lũy ban đầu thì đã đủ lương thực qua mùa đông cho dân nghèo của toàn bộ thành Uyên Lưu rồi.
Ngoài ra, thứ thật sự có giá trị ở đây còn có nhóm người thợ thủ công nhân thú địa tinh cùng với người thế thân cho luyện kim thuật sư là mã phu Tất Lạp đây cùng với hai con chiến thuyền được cho không kia nữa.
Có được tiền, lương thực và người rồi, sau khi trở về, những suy nghĩ và hạng mục mà y viết trên sách kế hoạch đều có thể lần lượt mà bắt tay vào làm rồi.
Căn cứ vào hệ thống thành chủ thì đối với việc buôn bán bên ngoài đại biểu cho thành Uyên Lưu này, Trầm Khinh Trạch có thể nhận được một số tiền lãi nhất định từ trong mỗi đơn hàng tiếp theo, gửi nó vào balo riêng của mình trong hệ thống là nó sẽ có lãi hệt như khi gửi cho ngân hàng vậy.
Thời gian dài sau này thì sớm muộn gì cũng giàu nhất nước.
Nhớ lại trong cửa hàng hệ thống có nhiều bảo bối như vậy, Trầm Khinh Trạch cảm thấy bản thân đã thật sự lời gấp bội rồi!
Nhìn vào trong hệ thống xây dựng thành chủ, số phí tổn cần dùng cho việc thăng cấp cơ sở hạ tầng hở tí là tăng lên con số hàng nghìn kia, y cuối cùng cũng có thể thẳng lưng lên, cuối cùng cũng có dũng khí mà nhìn thẳng vào nó.
"Vậy thì tôi cũng không tiễn xa hơn nữa."
Hắc Ưng đứng thẳng người trên bậc thềm, hoàn toàn không có ý muốn xê dịch thêm nửa bước.
Trầm Khinh Trạch nhận lấy một cuộc giấy da dê từ trong tay Kim Đại, bên trên là bản đồ khái quát của nội thành Minh Châu, trên con đường chính lớn của thành Minh Châu, dùng bút khoanh tròn lại. Đó chính là một trong những khu vực thương mại sầm uất nhất của thành Minh Châu.
Y đưa tấm giấy da qua:
"Tôi đã mua một cửa hàng hai tầng lầu ở chỗ này, sau này sẽ phái người sang trông coi thường xuyên, Đế Á các hạ nếu còn yêu cầu nào khác thì có thể cho người đến tìm. Cửa hàng của chúng tôi cái gì cũng bán."
Hắc Ưng ra hiệu cho người hầu đi qua để nhận lấy, nhè nhẹ gật đầu, trong lòng lại không vừa ý ----- chỉ là một thương nhân buôn bán binh khí của một ngôi thành nhỏ miền quê mà còn dám nói rằng mình cái gì cũng có thể bán. Đúng là nói khoát mà không biết ngượng.
"Cửa tiệm của ngài tên là gì? Sau khi đã chuẩn bị lương thực và tiền vàng xong, tôi sẽ sai người đưa qua đó cho ngài."
Trầm Khinh Trạch không nghĩ ngợi, ngay lập tức đáp:
"Uyên Lưu Ngân Tọa."
※ ※ ※
Trầm Khinh Trạch phát tài, có trong tay hai vạn đồng vàng chẳng thèm chớp mắt mà mua luôn một cửa hàng nằm tại vị trí trung tâm đại lộ thành Minh Châu.
Cái gian cửa tiệm nhỏ chật hẹp bán đồ nông sản ngoại thành của Đằng Nhị đó được dời sang đây, chính thức trở thành đại diện thương mậu cho thành Uyên Lưu tại thành Minh Châu kiêm đầu lĩnh tình báo.
"Ngân Tọa có nghĩa là gì?"
Nhan Túy quan sát một vòng trong ngoài,
"Không có ghế ngồi làm bằng bạc sao?"
"Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả.”
Trầm Khinh Trạch mất tự nhiên mà há há miệng, nhận lại Áp Áp mấy ngày liền không gặp từ Đằng Nhị.
Con gà nhỏ màu vàng đã phải chịu mất mấy ngày bị lạnh nhạt, lông xù lên, xoay cái cơ thể tròn vo qua, dùng mông mà ối diện với Trầm Khinh Trạch. Đến cả giun khô mà đích thân chủ nhân tận tay đút cho nó cũng không thèm chui đầu ra, không ăn.
A Bạch vẫn như trước, ngoan ngoãn ngồi cạnh bên chân Trầm Khinh Trạch, cái đuôi trào dâng cảm xúc ngoắc qua ngoắc lại.
"Không thèm để ý đến ta?"
Trầm Khinh Trạch nhướng chân mày, lại nhét Áp Áp đáng thương trở về trong tay của Đằng Nhị, ngồi xổm xuống ôm lấy a Bạch, bị a Bạch đang phấn khởi bổ nhào vào trong ngực mà cọ ra thành một thân toàn lông chó.
"Chiếp chiếp chiếp!" Áp Áp lập tức nổi nóng, ra sức đập đập đôi cánh nhỏ, phành phạch bay vào ngực của chủ nhân, tủi thân kêu gào.
My vũ Trầm Khinh Trạch giãn ra, ngón tay nghịch lấy bộ lông mềm mại màu vàng nhạt của Áp Áp, đuôi mắt cong lên thành một độ cong dịu dàng.
Đột nhiên, một bàn tay duỗi đến trước mặt của y, xòe ra.
"Vịt của tôi thì sao?"
Y nhấc mắt, đối diện với đôi đồng tử màu hổ phách trong veo của Nhan Túy, hai hàng mi dày tựa như lông vũ nhẹ nhàng chớp chớp.
Trầm Khinh Trạch im lặng lấy con vịt gỗ đã được giấu rất lâu kia ra, thả vào trong lòng bàn tay của đối phương, cố tình xoay cái thắt nơ hình con bướm đó đối diện về phía cậu.
Trong chớp mắt, Nhan Túy trợn tròn hai mắt.
"...Anh cho tôi xem cái này?"
“Thì sao?"
Trầm Khinh Trạch một bộ dáng bị mạo phạm, chỉ lên cái thắt nơ bướm trên con vịt nhỏ, nhấn mạnh từng chữ:
Nói rồi, Trầm Khinh Trạch mở mớ băng gạc quấn quanh người con vịt, một con vịt gỗ trúc từng bị sờ đến bóng loáng xuất hiện trước mắt của Nhan Túy.
Toàn thân được đánh một lớp sáp, được mài bóng đến có thể soi gương, trên miệng con vịt còn được dùng chu sa đỏ để bôi lên.
Chỗ đầu bị gãy của con vịt, Trầm Khinh Trạch đã chèn một đoạn gỗ tròn ngắn vào đó, dùng dao găm đẽo từng chút một thành hình xoắn ốc rồi vặn vào thân vịt để cố định.
"Chiếp chiếp!" Áp Áp quạt đôi cánh nhỏ, bám vào lòng bàn tay của Nhan Túy, ngậm lấy một góc của dãy ruy băng, con cũng muốn cái này!
Nhan Túy vươn một đầu ngón tay ra búng văng Áp Áp, tỉ mỉ ngắm nhìn trái phải con vịt đồ chơi nhỏ, cười thấp một tiếng:
“Nhìn cái cách mà anh đã tỉ mỉ chăm chút cho nó, bổn thành chủ khó mà không nhận được."
"Không ngờ anh bắt tay vào làm thủ công thì cũng có tay nghề quá đó chứ. Xem ra ngày thường rất hay dỗ phu nhân trong nhà vui vẻ nhỉ, hửm?"
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch lay động, bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên trần nhà trong phòng:
".....Cái đó, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi ấy mà."
"Ồ ~" Nhan Túy ngắm nghía con vịt nhỏ, từng bước áp sát Trầm Khinh Trạch, nhẹ nhàng nhướng đuôi mày hẹp dài, được ánh sáng mờ ảo chiếu lên làm giảm đi đôi chút sự sắc bén thường ngày thế nhưng lại vô cùng biếng nhác và hấp dẫn.
"Chủ tế đại nhân tuổi trẻ tài cao nên chắc người ngưỡng mộ cũng rất nhiều nhỉ, không biết là đến bao giờ thì mới tính đến chuyện kết hôn?"
Trầm Khinh Trạch nhìn không chớp mắt vào ngọn hoa đăng đang rũ xuống trên trần nhà, tựa như nơi có đó vật gì hiếm lạ, duy chỉ có dư quang liếc thấy khóe miệng đỏ cong lên của đối phương, trong lúc há mở có thể thấy được lộ ra một xíu sắc của hàm răng trắng.
Hô hấp nóng bỏng lướt qua vành tai, luồng không khí khiến y có hơi ngứa. Chóp tai Trầm Khinh Trạch khẽ động, thế nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng đoan trang:
"Trước khi sự nghiệp còn chưa thành thì không suy nghĩ đến cái này."
Nhan Túy cũng chậm rãi quay đầu nhìn sang hướng ánh mắt của y:
"Hoa đăng đó đẹp lắm à?"
Đột nhiên đổi đề tài, Trầm Khinh Trạch có hơi không phản ứng kịp:
"Cái gì?"
Nhan Túy mở to hai mắt, đột nhiên tuôn một câu từ trên trời rơi xuống:
"Có đẹp hơn tôi không?"
"Hahaha!" Nhan Túy bị y chọc cười đến cười lớn mấy tiếng, khiến cho mấy hộ vệ bên ngoài cũng phải thò đầu vào nhìn bọn họ.
Trầm Khinh Trạch im lặng một lúc rồi mới chậm rì rì chỉnh đốn lại vạt áo trước và cúc áo, lạnh lùng nhếch mép:
"Thành chủ đại nhân rảnh rỗi như vậy, chẳng bằng đi làm chút việc gì đó đi?"
"Đúng là một đốc công lạnh lùng vô tình mà, còn muốn sai khiến bổn thành chủ đi làm việc nữa, chậc..."
Trầm Khinh Trạch mặt vô biểu tình:
"...Đừng có ở trước mặt mà chọc ghẹo tôi."
"Hệ thống: người chơi nhận được độ hảo cảm thần bí +1"
Trầm Khinh Trạch lặng lẽ thở phào một hơi, cái con vịt bị gãy đầu đó đã trải qua mười mấy đêm cẩn thận gọt đẽo. Cứ như vậy mà trả về, y cũng có hơi không nỡ.
Nhan Túy chú ý thấy ánh mắt của đối phương di động theo con vịt nhỏ, nhướng một bên chân mày, giấu con vịt gỗ vào trong ngực, nhấn mạnh:
"Nó là của tôi."
Cậu xách cổ của Áp Áp nhét vào trong tay Trầm Khinh Trạch:
"Còn con này là của anh."
"Chiếp." Rõ ràng là con cũng đáng yêu mà! Áp Áp tủi thân, nhưng Áp Áp hông nói.
Trầm Khinh Trạch cầm lầy Áp Áp, dư quang ánh mắt chú ý thấy bóng lưng nghênh ngang rời đi của Nhan Túy, sờ sờ lên đỉnh đầu lông vàng của Áp Áp, thì thầm:
"Mày có muốn thắt nơ không? Làm cho mày một cái màu xanh lá."
Áp Áp: "???"
※ ※ ※
Giao dịch cùng với Đế Á, liên qua đến các qui trình phức tạp về sau như hàng hóa binh khí đao kiếm, đối soát khoản thanh toán, số lượng lương thực, thuyền vận chuyển theo đường thủy... thì xuất phát từ sự thận trọng, Trầm Khinh Trạch sắp xếp cho hai người Kim Đại và Đằng Nhị cùng nhau phụ trách các thủ tục tiếp theo này.
Còn việc kiểm tra đội thuyền và thủy thủ thì giao vào tay nhân thú địa tinh Ai Nhĩ Tư, những thứ được giao cho hắn còn có bản vẽ đóng thuyền mà hệ thống tặng cho nữa.
"Đây... là bản vẽ kết cấu thuyền rất tỉ mỉ."
Lúc Ai Nhĩ Tư nhận được tấm giấy da dê từ trong tay Trầm Khinh Trạch thì còn có chút nghi ngờ. Khi mở ra xem rồi thì chỉ còn lại sự ngạc nhiên và tán thưởng,
"Chủ nhân, à không, ông chủ, ngài muốn đóng một con thuyền lớn ư?"
"Không sai."
Trầm Khinh Trạch tựa lưng lên ghế lưng cao, nhẹ nhàng chải lại bộ lông trắng của a Bạch trong lòng, a Bạch thoải mái hừ hừ mấy tiếng, một chân vỗ cho Áp Áp đang muốn nhào lên phải té lăn lông lốc xuống một vòng.
"Sau này kinh doanh thì lượng hàng hóa cần vận chuyển của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, hơn nữa không những chỉ là giao dịch với mỗi thành Minh Châu thôi. Thế nên đương nhiên phải đóng một con thuyền càng lớn càng tốt."
Tiếc là chỉ có thể đóng được thuyền gỗ, thuyền sắt thép thì còn lâu lắm mới làm được.
Cũng may sông Xích Uyên là một dòng sông nội địa, không có sóng lớn như trên biển, chỉ có một mối nguy duy nhất chính là tộc nhân thú đến từ hẻm núi lớn đó mà thôi...
Trầm Khinh Trạch thờ ơ nhào nắn gáy của a Bạch, nhàn nhạt nói:
"Ngoài ra, tôi định tìm một số người trung thực và đáng tin cậy trong nhóm thủy thủ này để họ huấn luyện cho những tay thủy thủ mới của thành Uyên Lưu chúng ta. Những tay thủy thủ này không những cần phải thành thục lái tàu và còn phải có trình độ võ công nhất định, những ai lớn tuổi, yếu ớt hay bệnh tật thì đều loại bỏ hết ra."
"Cậu và anh trai cậu đều từng là thiếu tộc chủ của tộc nhân thú địa tinh, tuy rằng tôi không biết các cậu vì sao lại lưu vong thành nô lệ, nhưng cái mà các cậu biết chắc cũng không chỉ có mỗi kỹ thuật công tượng thôi đúng không."
Ai Nhĩ Tư chớp chớp mắt, kích động đè nén trong lòng tuôn trào ra:
"Ý của ngài là...để tôi phụ trách sự vụ trên thuyền?"
Trầm Khinh Trạch gật đầu:
"Không sai, cậu thông minh hơn anh trai cậu. Hiện tại người có thể dùng được dưới trướng của tôi không nhiều, hy vọng cậu không khiến tôi phải thất vọng."
Ai Nhĩ Tư dứt khoát nhanh nhẹn quỳ một chân xuống, một tay để lên ngực, hay chóp tay nhọn vểnh cao:
" Ai Nhĩ Tư nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!"
"Còn về phần cậu..."
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch chuyển lên người mã phu Tắc Lạp đang quỳ im lặng ở một bên.
Tắc Lạp chôn đầu xuống thật thấp, dường như nhận thấy ánh mắt của chủ nhân mới, sống lưng trở nên căng cứng, giống như một cánh cung được kéo căng, giọng nói cũng cực kỳ cung kính:
"Xin ngài phân phó."
"Ngẩng đầu lên đi."
Tắc Lạp hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tra xét của Trầm Khinh Trạch. Dáng người của hắn bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính được là thanh tú.
"Cậu muốn cái gì?"
Trầm Khinh Trạch nhẹ giọng hỏi.
Tắc Lạp sửng sốt, ánh mắt mông lung nói:
"Ngài đã cứu mạng tôi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho ngài."
Trầm Khinh Trạch phát ra một tiếng cười "Ha" từ trong lồng ngực:
"Cậu chỉ có một cơ hội để nói thật thôi đấy."
Y đứng lên từ ghế, đi đến đứng trước mặt hắn, chậm rãi khom người, ánh mắt thẳng tắp:
"Thật ra cậu biết dùng kim loại nặng để luyện chế ra thuốc sẽ có độc đúng không? Lúc đó, luyện kim thuật sư tên là Nhĩ Pháp kia đã bị dọa đến vỡ mật, thế nhưng cậu lại chẳng có chút kinh ngạc nào cả."
Tắc Lạp giật giật môi, không nói tiếng nào, ngón tay đang bấu lấy thảm trải sàn siết chặt lại, trắng bệch.
"Cậu đang trả thù ông ta."
Lúc bị ánh mắt thâm trầm của Trầm Khinh Trạch nhìn chăm chú, có loại cảm giác phát run của việc bị nhìn thấu hết những việc bí mật từ tận tâm can.
"Cậu muốn ông ta phải chết."
Lòng bàn tay hắn phát lạnh, sống lưng đổ mồ hôi.
Im lặng hồi lâu sau, Tắc Lạp thu lại cái nụ cười hèn mọn nịnh hót đó, ánh nến chập chờn chiếu vào trong đáy mắt hắn, điểm sáng lên hai ngọn lửa cháy bừng hừng hực:
"Tôi tên là Tắc Lạp - Mạt La, chứ không phải là mã phu của luyện kim thuật sư Nhĩ Pháp đại nhân."
Tắc Lạp bống nhiên ngẩng đầu lên, khẽ động khóe miệng, cũng chẳng biết là đang tự giễu hay là đang cười lạnh.
"Không sợ đại nhân chê cười, tôi căm hận Nhĩ Pháp cũng giống như oán hận màn đêm vậy, căm hận gia tộc Mạt La. Tôi biết đại nhân muốn lợi dụng tôi, lợi dụng tài năng của tôi. Chẳng sao cả, tôi chẳng để ý."
Tắc Lạp nói chuyện càng lúc càng lưu loát, hắn rõ ràng là đang quỳ trên đất nhưng lại tựa như đang đứng thẳng tắp sống lưng.
"Tôi từ lúc nhỏ đã chôn mình trong phòng thí nghiệm luyện kim của Nhĩ Pháp, lén lật xem điển tịch cổ của hắn, nhưng hắn từ trước đến nay chỉ biết chơi đùa và tầm hoa vấn liễu. Lúc còn nhỏ, đến cả bài tập của hắn cũng là do tôi thay hắn hoàn thành."
"Rõ ràng là có được sự giàu có và tài nguyên to lớn như vậy trong tay, tại sao lại không biết quý trọng chúng chứ!"
Hai mắt Tắc Lạp sáng rực nhìn chằm chằm vào mắt của Trầm Khinh Trạch, khóe mắt vì kích động mà co giật, xương gò má hiện lên rõ nét.
"Hắn có thể đi học, được theo học các giáo viên giỏi nhất! Còn tôi chỉ có thể nấp ngoài cửa sổ mà nghe lén! Tôi đến cả cây viết cũng không có, chỉ có thể dùng nhánh cây, dùng rơm rạ, lấy bùn đất và phân ngựa làm giấy!"
"Hắn không cần thì có thể cho tôi mà! Tôi chỉ muốn học trộm một chút thôi cũng đã đủ rồi!"
"Tôi mỗi ngày đều chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy để quét dọn sạch sẽ chuồng ngựa và nhà xí nhơ bẩn, đun nước cho hắn, thu dọn chuồng ngựa. Ngày nào cũng làm bạn với phân ngựa. Tối thì thay hắn làm thí nghiệm, nghiên cứu chế tạo ra thuật luyện kim mới, thế nhưng tôi nhận lại được cái gì?"
"Dựa vào cái gì mà vận mệnh lại bất công đối với tôi như vậy chứ?"
Hai tay Tắc Lạp nắm chặt thành quyền, cổ đỏ lên, nổi lên gân xanh,
"Dựa vào cái gì mà kẻ bất tài thì có được giàu sang và danh lợi, còn kẻ xuất thân như tôi đây chỉ có thể thấp kém mà tùy ý để người khác giẫm đạp dưới chân chứ?!"
Bốn phía xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Trầm Khinh Trạch hạ mi mắt, im lặng thở dài.
Tắc Lạp chầm chậm hồi phục lại cảm xúc, lần nữa cúi đầu quỳ rạp trước Trầm Khinh Trạch, dáng vẻ giống như từng ở tại gia tộc Mạt La, nịnh hót lấy lòng:
"Tôi nguyện làm một con chó của đại nhân, chủ cần đại nhân bằng lòng thưởng cho tôi tri thức, tiền tài, danh vọng, địa vị, tôi nguyện dùng tất cả của tôi, cho dù là tôn nghiêm hay là tài năng, thậm chí là linh hồn, cũng đều hiến dâng lên cho đại nhân!"
Hồi lâu sau không nghe thấy hồi đáp, Tắc Lạp tâm như trống gõ, tựa như một kẻ tù tội trần như nhộng sắp bị đưa lên đài xét xử.
Ngoài thảm trải sàm màu đỏ đậm ra thì Tắc Lạp chẳng nhìn thấy cái gì cả, bên tay có âm thanh quần áo ma sát soàn soạt. Dường như Trầm Khinh Trạch đang đứng lên.
"Đứng lên đi."
Giọng nói của y nhẹ nhàng, tựa như vọng xuống từ trên áng mây.
"Vận mệnh không bất công với các cậu."
Tắc Lạp nháy mắt hoảng hốt.
"Tôi chính là vận mệnh của các cậu."
Giọng nói đó rõ ràng là rất nhẹ nhàng nhưng lại vang dội như có hàng nghìn tiếng sét vô tình nghiền qua trong lòng hắn. Tắc Lạp há to miệng, đồng tử tắt lửa, đầu óc trắng bóc rỗng tuếch. Đợi đến khi hắn hoàn hồn lại thì Trầm Khinh Trạch đã đi xa rồi.
Chỉ còn lại một tờ khế ước không tiếng động nằm bên cạnh tay hắn.