Tấm vải buồm lớn trong tiếng hô hào của các tay thủy thủ được gió thổi phất lên, thuyền hàng nhổ neo, dần dần rời khỏi bến cảng của thành Minh Châu.
Rời xa khỏi thành trì, trong mắt của mọi người dần nhỏ lại chỉ còn một bóng dáng nhỏ, cuối cùng biến thành một hòn đá lớn màu xám than nằm ngang một bên trên sông Xích Uyên.
Tầng mây dày bay từ nơi phương xa tới che lấp bầu trời, khiến cho nó có hơi u tối.
Dòng sông bị mũi thuyền rẽ nước, bọt nước xám trắng cuồn cuộn ào ào chảy qua hai bên.
Trầm Khinh Trạch đứng trên boong tàu, dõi mắt trông về phía xa xa, trên mặt sông có sương mù nhẹ, phần ranh giới rộng lớn lúc ẩn lúc hiện trong làn sương mù. Một bên kề cận với thành phố của loài người là một cánh đồng lúa mạch màu vàng cùng với dãy núi nối với nhau. Còn bên còn lại thì chính là rừng cây không người mà chẳng có mấy sự khai phá.
"Bẹp bẹp..."
Áp Áp đang ngậm một con giun khô, ngồi trên mạn thuyền, vừa ăn vừa nhìn về hướng thành Minh Châu phía xa xa, bộ lông màu vàng nhạt khắp thân nó bị gió thổi tung.
Giọng nói của Trầm Khinh Trạch truyền tới từ trên đỉnh đầu của nó:
"Mày đang nhớ cậu ấy phải không?"
"?" Áp Áp ngẩng đầu nhìn y, hai con mắt đen tròn như hạt đậu thắc mắc chớp chớp.
Trầm Khinh Trạch ôn hòa xoa xoa đầu nó:
"Đừng lo lắng, cậu ta sẽ trở về nhanh thôi."
"??" Áp Áp quyết định không thèm nhìn cái tên chủ nhân mất hồn lải nhải này nữa mà tiếp tục chuyên tâm gặm giun khô.
Một cơn sóng bất ngờ ập đến, thân thuyền tròng trành một lúc, Áp Áp không bám chắc, bất cẩn, con giun khô trong miệng rơi xuống sông, chớp mắt đã bị dòng sông nuốt chửng mất.
Áp Áp: "...chiếp."
"Aizz, thằng nhóc tội nghiệp này."
Trầm Khinh Trạch thở dài một hơi, xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Áp Áp một cái, rầu rĩ trong lòng,
"Lo lắng đến không nuốt nổi đồ ăn luôn rồi à? Nếu đã không ăn nổi thì cũng đừng làm khó bản thân nữa."
Lông mao toàn thân Áp Áp đều dựng đứng cả lên: "Chiếp!!"
Hông phải! Con hông có! Người đền đồ ăn vặt cho con!
※ ※ ※
Ngày hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng, Trầm Khinh Trạch đương trong giấc ngủ đột nhiên cảm nhận được thân tàu chấn động một cái, âm thanh chạy tới chạy lui của thủy thủ trên boong tàu dần truyền đến.
Y miết hàng mi tâm, mở mắt, mở cửa sổ ra. Hình dáng bờ biển của làng chài đập vào mắt, có thể thấy được thấp thoáng mấy cột khói bếp.
Không ít thôn dân trong làng chài vây trước bến tàu, ló đầu ra nhìn lên tàu. Tàu lớn đến từ sông Xích Uyên thì bọn họ cũng thấy nhiều rồi, thế nhưng lựa chọn dừng lại tại cái ngôi làng chài nhỏ bé này thì lại là chuyện hiếm lạ.
Trầm Khinh Trạch dặn dò Kim Đại biếu cho trưởng làng vài đồng bạc. Trưởng làng vui đến cười híp cả mắt hở cả răng, lập tức gọi mọi người làm một bữa sáng thật phong phú để chào đón các vị khách.
Cơm cá trộn, canh cá, cá xào mặn...
Trầm Khinh Trạch im lặng buông bát xuống, cái hương vị vừa đắng vừa chát lan khắp vị giác, cảm giác như cả đời này cũng không thể ăn cá được nữa.
Thăm hỏi được địa điểm cư trú của nhân thú Mục Dương từ trưởng làng, Trầm Khinh Trạch lệnh cho Kim Đại đợi ở trên thuyền, còn mình thì đem Áp Áp, a Bạch, cùng với hai huynh đệ Lan Tư đi đến chân núi thảo nguyên đó trước.
Mấy người hỏi xin hai con ngựa gầy của ngư dân. Đi về phía nam, đất trời càng lúc càng rộng lớn, tầng mây vạn dặm nặng nề buông xuống, chính giữa là những ngọn gió lúc ngừng lúc thổi. Lúc gió xén qua những ngọn cỏ, nó vẽ ra từng hàng vết tích không theo bất kỳ quy tắc nào.
Móng ngựa giẫm lên những ngọn cỏ nằm ngả nghiêng kia dừng lại trước khe núi. Nơi đó có một đàn cừu đang được chăn nuôi lớn đang đứng gặm cỏ.
Dáng vẻ của mấy con cừu này trông hơi giống lạc đà alpaca. Vóc dáng cao lớn hơn, bộ lông trắng và dày hệt như cái chăn bông buộc quanh người. Cừu đực thì có cặp sừng sắc nhọn, còn cừu cái thì chỉ có hai vết sần nhỏ không thấy rõ của cái sừng ngắn trên trán.
Trông thấy người ngoài, một nhân thú Mục Dương chậm rãi đi ra từ trong bầy cừu.
Diện mạo của hắn khác xa so với huynh đệ địa tinh. Nhân thú Mục Dương chỉ có nửa thân trên là giống với con người, còn nửa thân dưới thì lại khiến Trầm Khinh Trạch nhớ đến nhân mã trong truyền thuyến của người phương tây.
Nhân thú Mục Dương chậm rãi rải bước bốn cái chân dài, sau lưng mọc một hàng lông trắng thật dài, tựa như quần áo bao lấy thân thể bọn họ. Lúc đi đến gần, Trầm Khinh Trạch mới nhận thấy được sự cao to của đối phương. Hắn còn cao hơn chính mình nửa cái đầu.
Theo lời của Hắc Ưng, nhân thú Mục Dương gần như không có tính công kích đối với loài người. Họ chỉ là nghi ngờ mà quan sát Trầm Khinh Trạch, ánh mắt vừa rơi vào huynh đệ địa tinh thì khóe miệng há ra nói gì đó, Trầm Khinh Trạch hoàn toàn nghe không hiểu.
Cũng may huynh đệ Lan Tư phát huy công dụng.
Lan Tư thành thật đảm nhiệm vai trò phiên dịch:
"Ông chủ, hắn hỏi chúng ta đến đây để làm gì."
Trầm Khinh Trạch sớm đã có chuẩn bị, lấy một túi lương thực và hai bao muối ăn xuống từ trên lưng ngựa:
"Nói với hắn, chúng ta muốn dùng lương thực và muối để đổi lấy một vài con cừu của hắn."
Lan Tư nói chuyện với đối phương trong giây lát thì thấy nhân thú Mục Dương kia cúi đầu ngửi ngửi lương thực và muối, lộ ra ánh mắt vui mừng, vội vàng gật gật đầu.
Lan Tư:
"Ông chủ, hắn để chúng ta tự mình vào trong bầy cừu để lựa, có thể đem đi một con cừu đực và năm con cừu cái."
Trầm Khinh Trạch gật gật đầu, ít hơn một chút so với dự tính của y, nhưng cũng chẳng sao, đã rõ được vị trí rồi, sau này lại cho người đến đổi lấy nhiều cừu hơn cũng được.
Mấy con cừu tản mát trên thảo nguyên đều cực kỳ hoảng sợ. Thấy Trầm Khinh Trạch đến gần liền ào ào chen vào trong đàn, hệt như mấy cây kẹo bông gòn trắng tuyết cùng nhập lại một chỗ.
Trầm Khinh Trạch kéo lấy dây cương, thúc ngựa đi về phía trước, giống như một con sói đơn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi, vây lấy đàn cừu thành một chỗ, suy xét xem nên lấy con cừu nhỏ nào để lấp đầy cái bụng.
Y chú ý thấy trung tâm đàn cừu có một con cừu đực có cái sừng dài đang chậm rãi nhai cỏ, mấy con cừu cái vây lại, nó cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Thế nhưng nếu như có con cừu đực nào tiến sát nó nửa bước thôi thì liền lọt vào liên hoàn cước không chút vô tình của nó.
Những con cừu đực khác dường như cực kỳ sợ hãi nó, thế nhưng lại không thể nhịn được mà đến gần, tựa như ở bên cạnh nó thì có thể nhận được cảm giác cực kỳ an toàn vậy.
Khá thú vị đây, tao chọn mày vậy.
Trầm Khinh Trạch ghìm cương ngựa lại, ngón tay vuốt nhẹ sợi dây cương, suy nghĩ xem làm thế nào để lừa con "cừu vương" này về.
Chỉ nghe thấy tiếng a Bạch điên cuồng hướng về phía y sủa một tiếng, sau đó đột nhiên xông vào phía đám cừu!
Trầm Khinh Trạch sửng sốt, cái cảnh tượng gà bay chó sủa đàn cừu tản ra bốn phía trong dự tính không xảy ra. A Bạch chạy quanh đàn cừu hai vòng, giống như một con chó chăn cừu uy phong lẫm liệt. Những nơi mà nó đi qua, không có con cừu nào mà không ngoan ngoãn nhường đường cho nó.
A Bạch dường như biết chủ nhân nó đã vừa ý con cừu nào, cắm đầu một đường xông tới trung tâm đàn cừu đuổi tới, khiến cho con cừu vương điên cuồng bá đạo kia kêu lên be be.
A Bạch một bộ dáng trông như nhỏ yếu biểu diễn một màn tư thái một con chó bao vây lấy toàn bộ đàn cừu, cuối cùng vênh váo tự đắc mà đuổi được con cừu vương ra khỏi đàn cừu, còn thuận tiện lừa gạt theo được mấy con "cừu cái hậu cung."
Một loạt thao tác khiến cho Trầm Khinh Trạch kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, nhất thời y không biết suy nghĩ về mối quan hệ giữa dê và chó trong trò chơi hay là đi tìm hiểu xem a Bạch rốt cuộc là thần thánh từ phương nào tới.
Y cũng đã từng kiểm tra a Bạch, nhưng đáng tiếc là tin tức nhận được cực kỳ mơ hồ, chỉ hiện lên a Bạch là một dị thú hệ khuyển có thể tiến hóa mà thôi. Thuộc tính năng lực, nhanh nhẹn và ngộ tính cũng không thấp, độ trung thành cao đến khiến người khác giật mình, đặc biệt là thuộc tính, gần như cao hơn Áp Áp đến hai lần.
Trầm Khinh Trạch không khỏi thay IQ của Áp Áp mà lau nước mắt đồng tình.
Sau khi mọi người đổi được đàn cừu rồi, trên đường quay về, con chó chạy bước nhỏ sau lưng ngựa của Trầm Khinh Trạch. Lan Tư nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của a Bạch, không nhịn được mà đi lên trước sóng vai với Trầm Khinh Trạch.
"Ông chủ, con chó này không giống chó thường cho lắm. Tôi cảm thấy... nó giống với tộc nhân thú."
Trầm Khinh Trạch khẽ nhíu mi tâm:
"Tại sao?"
Nét mặt Lan Tư nghiêm túc:
"Tộc nhân thú chính là hậu đại của việc yêu thú và con người chung đụng với nhau, sự khác biệt lớn nhất với dã thú thông thường chính là đồng thời có được sự ưu tú của người và thú, sẽ biết sử dụng công cụ, tự mình cũng có được năng lực cường đại, thế nhưng bộ lạc phân tán, số lượng ít ỏi, sự mâu thuẫn giữa các bộ tộc với nhau rất nghiêm trọng, gần như sẽ không hợp tác với nhau giống như con người."
Trầm Khinh Trạch thản nhiên nói:
"Nhưng mà a Bạch cũng chẳng có dáng vẻ đặc thù nào của con người cả."
Lan Tư gãi gãi đầu:
"Chuyện này cũng là điểm mà tôi cảm thấy kỳ lạ. Có thể là tôi nghĩ nhiều rồi..."
Loài người, nhân thú...
Trầm Khinh Trạch cúi đầu nhìn cái đuôi đang vui vẻ ngoắc ngoắc của a Bạch, dường như đang suy ngẫm gì đó.
※ ※ ※
Nhóm người quay trở về làng chài nhỏ, hai con thuyền chở lương thực lớn vẫn còn đang thả neo yên ổn trên bến tàu.
Thế nhưng Trầm Khinh Trạch lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Trước lúc rời đi, làng chài vẫn cực kỳ nồng nhiệt đối với sự có mặt của bọn họ, thường có ngư dân xuống sông bắt cá hoặc là dùng một số đồ muối đặc sản để đổi hàng hóa với bọn họ.
Thế nhưng hiện tại, làng chài nhỏ lại yên tĩnh đến gần như không nghe thấy tiếng người.
Lan Tư và Ai Nhĩ Tư hai bên trái phải bảo hộ cho Trầm Khinh Trạch:
"Ông chủ, có gì đó sai sai."
Trầm Khinh Trạch hạ lệnh:
"Ra bến tàu trước đi."
Mấy người mang theo đàn cừu, thúc ngựa phi nước đại. Ngay khắc vừa bước lên bến cảng thì ba mặt trong làng chài đột nhiên vang lên từng trận tiếng hô giết. Một nhóm cường đạo Lục Lâm mặc quần áo vải bố sợi gai ào ào xông lên!
Bọn chúng không che mặt, bộ dáng hung dữ, tên nào cũng cưỡi một con ngựa to cao, đến như một trận gió, tay cầm khảm đao thô to trông giống như môt đám đào binh. Nơi mà vó ngựa của chúng giẫm qua, cát bụi bay đầy trời, mặt đất dường như cũng bị chúng giẫm đến hơi chấn động.
Cái khí thế kinh người đó giống như muốn chém giết hết thảy những thứ đang chắn ở trước mặt. Mấy tên cường đạo Lục Lâm không cướp bóc từng nhà trong làng chài mà mục đích của chúng chỉ có một, mũi đao hướng thẳng về phía Trầm Khinh Trạch mà xông tới!
"Xông lên xông lên! Giết hết bọn chúng! Trên thuyền lớn của chúng có rất nhiều vàng và lương thực! Đủ cho chúng ta ăn cả năm luôn!"
"Ai có thể lấy được đầu của kẻ đứng chính giữa kia xuống, trọng thưởng!"
Tiếng thét gào của bọn cường đạo từ xa truyền tới.
"Ông chủ, ngài và Ai Nhĩ Tư lên thuyền nhanh đi!"
Kim Đại trên thuyền sớm đã biết được mấy người đã quay về, thả mấy con thuyền con từ trên boong thuyền lớn xuống, chuẩn bị đón tiếp Trầm Khinh Trạch và đàn cừu.
Hắn nhoài người lên mạn thuyền, hô to:
"Nhanh lên! Đại nhân nhanh lên thuyền đi!"
Trầm Khinh Trạch ra lệnh cho a Bạch và Ai Nhĩ Tư đưa đàn cừu lên thuyền. Y nhấc mắt nhìn đám cường đạo đang dần áp sát tới trước mắt, gần như có thể thấy rõ được nụ cười tham lam vặn vẹo trên mặt của chúng.
Giọng của Kim Đại càng ngày càng gấp gáp:
"Đại nhân, mau lên thuyền đi! Chúng ta nhanh chóng cho thuyền rời khỏi chỗ này!"
Trầm Khinh Trạch hơi chau mày:
"Không thể đi được!"
Đám người của Nhan Túy còn chưa quay về. Đã hứa là sẽ tập hợp tại đây. Rời khỏi cái làng chài nhỏ này từ đây tiến thẳng về thành Uyên Lưu chẳng còn bến cảng thứ hai nào để cập bến nữa.
Nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ mớ lộn xộn này đợi Nhan Túy trở về!
Trầm Khinh Trạch ngồi trên ngựa, không xuống, sừng sững bất động, chỉ giơ hai tay lên, vỗ mạnh hai cái:
"Hắc Ưng đại nhân! Lạc Đặc phái người đến cướp lương thực này!"
"Nếu các hạ còn không xuất hiện thì kẻ hợp tác thương mại với đại nhân nhà ngài sẽ chôn xương ở đây luôn đấy!"
"Thân là trung khuyển của Đế Á đại nhân, lẽ nào ngài không định tuân thủ mệnh lệnh bảo hộ ta của ngài ấy hay sao!"
Tiếng gào của y vang vọng khắp mặt sông, lời còn chưa dứt thì trên một con thuyền khác đang cập bến tại cảng đột nhiên vang lên một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ:
"Được rồi! Câm miệng đi! Ta nghe thấy rồi!"
Bóng dáng cao lớn của Hắc Ưng nhảy xuống từ trên boong tàu, hắn rút thanh trường kiếm từ thắt lưng ra, giơ cao lên:
"Lên cùng ta, giết hết đám chó săn này!"
Theo mệnh lệnh của hắn, vô số thị vệ đóng giả thành thủy thủ nhảy xuống từ trên thuyền lớn, tựa như một dòng thác màu trắng bạc chảy xuống sông, xông lên bãi sông của làng chài.
Trong chớp mắt đã triền đấu cùng với bọn cường đạo!
Nhóm thị vệ này đều là người của vệ đội của Đế Á, ai cũng thân chinh vạn trận. Lực chiến đấu của đám cường đạo và quân chính quy như bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với nhau, chỉ có thể ỷ vào ưu thế người đông để mà miễn cưỡng chống đỡ.
Hắc Ưng tay cầm kiếm thép, tựa như một tia chớp mà lao vào trong đám người chém giết, một bước giết một người, thân kiếm sáng như tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ, những giọt máu rơi dọc theo mũi kiếm thấm đẫm mặt đất.
Hắn một tay đẩy một tên cường đạo chết không nhắm mắt ra, quay đầu lại nhìn, đối tượng chân chính bị đuổi giết kia đang vừa đếm cừu, vừa quay đầu lại nhìn về phía này.
Lúc Trầm Khinh Trạch đối diện với ánh mắt u ám của Hắc Ưng thậm chí còn tranh thủ ngoắc ngoắc tay về phía hắn, vỗ vỗ tay: