Cách ăn mặc của nhóm người vận đồ đen và đám cường đạo rất dễ phân biệt. Tùy tùng và hộ vệ của Nhan Túy ngay tức khắc tham gia vào trận đấu, thế cục ngay lập tức nghiêng về ưu thế của một bên, chính là về phía của Trầm Khinh Trạch.
Trông thấy tên thủ lĩnh bị đâm chết, đám kẻ địch không còn ý chí chống cự nữa. Đám cường đạo tập trung phía vòng ngoài hoảng loạn không quan tâm đến phương hướng mà thúc ngựa chạy mất. Những kẻ còn lại thì không được may mắn như vậy, bị người ngựa của Nhan Túy bao vây thành cái sủi cảo, chỉ có thể buông bỏ vũ khí xuống mà bó tay chịu trói.
Trầm Khinh Trạch quay đầu ngựa, thúc ngựa chậm rãi băng qua vô số thi thể ngã chết của đám đạo tặc, ngừng lại tại nơi cách Nhan Túy một bước chân.
Trong âm thanh chém giết đang dần lắng xuống, Nhan Túy cầm dốc ngược thanh trường thương xuống, đơn độc đứng đó. Đầu thương hơi nghiêng cắm lên mặt đất, máu tươi uốn lượn chảy xuống tụ lại thành một vũng máu nhỏ nhiễm đỏ đôi giày quân đội của cậu.
Sắc màu đỏ sậm và đen vàng hòa lẫn vào nhau tạo thành một màu sắc trang nghiêm mà nhiệt liệt.
Tựa như thần thái của hai người khi đối mục với nhau vậy.
Nhan Túy ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát Trầm Khinh Trạch trên lưng ngựa. Trông thấy cơ thể đối phương sạch sẽ không vương giọt máu nào thì lúc này mới nhoẻn miệng cười, xoay người rút sợi roi ngựa trở về.
"Nhan Túy."
Cậu quay đầu, Khuất Thế thương trong tay vẽ thành một hình hoa thương, khóe mắt cong lên trêu chọc:
"Sao? Chủ tế đại nhân anh hùng không có đối thủ có gì phân phó?"
Đột nhiên có một cánh tay vươn đến trước mặt cậu. Nhan Túy sững người, ánh mắt thuận theo cánh tay di chuyển lên phía trên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như mực của Trầm Khinh Trạch:
"Lên đây."
Sự kinh ngạc chỉ diễn ra trong chớp mắt, thế nhưng sự vui mừng bất chợt lại kéo dài rất lâu mới chịu lắng đọng xuống.
Nhan Túy giãn cơ mặt, chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp khô khan của đối phương, bị đối phương dùng lực kéo lên, nhẹ nhàng ngồi lên phía trước.
Tuy rằng tư thế ngồi là hai chân cùng vắt về một bên, cậu không quen lắm...nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ, không quan trọng.
Cánh tay Trầm Khinh Trạch choàng qua thắt lưng của Nhan Túy nắm lấy dây cương. Lúc thúc ngựa chạy về phía trước, thắt lưng rắn chắt ấy và khuỷu tay dán chặt lên nhau. Mỗi lần kéo lấy dây cương đều tựa như ôm trọn đối phương vào lòng.
Chiều cao của Nhan Túy vừa khéo có thể đem cằm gác lên vai của Trầm Khinh Trạch. Lúc quay lưng về phía y thả lỏng thân thể, như có như không mà xem vai của y làm thành gối đầu.
Ánh mắt xẹt qua vết máu vương trên tay áo, Trầm Khinh Trạch hơi nhíu mày:
"Cậu bị thương sao? Tay áo có máu..."
Giọng nói của y trầm thấp, mang theo luồng khí nóng ấm chui vào tai, có chút tê dại lan tới chóp tai Nhan Túy, cậu thản nhiên cười nói:
"Không phải máu của tôi."
Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, hỏi:
"Chuyến đi này thuận lợi không?"
"Đều đang ở bên kia cả."
Nhan Túy hất hất cằm về phía tùy tùng và hộ vệ.
Mấy gã mặt mũi bầm tím, hai tay bị trói chặt ra sau, bị mấy viên thị vệ canh chừng gắt gao đến không để lọt được một ngọn gió. Đội ngựa phía sau đang kéo theo mấy chiếc xe chất đầy khoáng sản buôn lậu, chính vì vậy nên mới kéo chậm lại hành trình của Nhan Túy.
"Còn chuyện này nữa."
Nhan Túy không chậm không nhạt nói,
"Trước lúc tôi rời đi, thủ lĩnh đường dây của chúng đã biết được tin tức anh và tôi đều đang ở thành Minh Châu, e là thúc tôi cũng đã biết được chuyện này."
Khuôn mặt Trầm Khinh Trạch bình tĩnh:
"Cậu cảm thấy ông ta sẽ làm ra một vài chuyện gì đó ư?"
Nhan Túy cười lạnh một tiếng:
"Chắn đường phát tài của người khác thì khác nào giết cha sát mẹ của người đó. Mấy gã chỉ biết có tiền trong mắt thì sao có thể nhịn được cục tức này? Cho dù ông ta không làm ra chuyện gì thì cũng sẽ xúi giục mấy gã hạ nhân làm ra một số hành tung nào đó thôi."
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:
"Cứ để bọn họ bay nhảy cho thoải mái, chúng ta nhanh chóng quay về là được."
Phía bên kia, thuộc hạ của Hắc Ưng đã kiểm soát được toàn bộ đám đạo tặc. Hắn đích thân tháo mặt nạ của tên thủ lĩnh xuống, quả nhiên là thị vệ dưới trước của Lạc Đặc.
"Những kẻ này giao cho tôi."
Hắc Ưng ngồi trên lưng ngựa nghênh đón hai người Trầm Khinh Trạch, ánh mắt chuyển một vòng trên thân ảnh của hai người chứa đựng một tia kỳ lạ.
Trầm Khinh Trạch trông thấy biểu tình muốn nói lại thôi của hắn, nhướng mày:
"Các hạ còn chuyện gì không?"
Hắc Ưng mím chặt môi thành một đường thẳng, do dự một lát, cuối cùng hơi khom lưng, tay trái đặt lên ngực:
"Đa tạ các hạ, trong thời khắc nguy cấp lúc nãy nếu không có sự ra mặt của các hạ thì tôi và các thị vệ e là thương vong không ít."
Trầm Khinh Trạch có hơi bất ngờ:
"Không cần phải cám ơn tôi. Lúc đầu cũng là tôi gọi anh ra để ứng phó với đám cường đạo kia mà. Chúng ta cũng coi như là tương trợ lẫn nhau, không ai nợ ai."
"Không."
Hắc Ưng cực kỳ sòng phẳng nói,
"Bảo hộ các hạ an toàn rời khỏi đây là mệnh lệnh của Đế Á đại nhân. Chúng tôi chỉ là đang chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Các hạ thân là người được bảo hộ, hoàn toàn có thể một mình lên thuyền rời khỏi đây trước."
Trầm Khinh Trạch có hơi đau đầu, miết lấy huyện thái dương:
"...anh vui là được rồi."
Tuy rằng rất muốn hỏi thêm một chút rằng tại sao Trầm Khinh Trạch lại có thể khiến cho mấy gã đó trở nên hệt như mấy thằng ngốc, không cử động nổi một cánh tay, thế nhưng Hắc Ưng nghĩ lại, có lẽ là đối phương có một số bí thuật cường đại nào đó, nếu tùy tiện truy vấn thì không thể tránh khỏi việc quá thất lễ.
Hắc Ưng đem một bụng nghi hoặc nuốt xuống trở về trong bụng, mang theo sự tôn kính vừa đủ, lại một lần nữa hướng về phía y cúi người:
"Vậy, chúng tôi đưa tiễn các vị đến đây. Sau khi được nhìn thấy các vị lên thuyền rời khỏi nơi này thì chúng tôi sẽ quay về thành Minh Châu."
Trầm Khinh Trạch gật đầu:
"Đa tạ."
Nhan Túy phất phất tay, mấy tùy tùng và hộ vệ đang áp giải bọn phạm nhân buôn lậu và khoáng sản lập tức chỉnh trang lại, lần lượt đưa lên thuyền.
Đợi đến khi thuộc hạ của Hắc Ưng dọn dẹp sạch sẽ các thi thể xong thì thôn dân trong làng chài mới miễn cưỡng thò đầu ra quan sát bên ngoài. Cũng may trận kiếp nạn lần này không đem đến bất kỳ thương vong nào cho cái làng chài nhỏ này. Trên bến tàu, Trầm Khinh Trạch lệnh cho Kim Đại để lại chút bạc, xem như là tiền bồi thường cho làng.
Buông buồm xuống, nhóm thủy thủ từng chút kéo neo lên. Hai con thuyền chở lương thực chầm chậm rời khỏi bến cảng làng chài. Trong dòng nước cuồn cuộn của con sông, hướng về phía đông, càng lúc càng xa...
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu, phủ đệ của Nhan Ân vương.
"Nguồn tin tức chuẩn xác không?"
Lúc nói chuyện, Nhan Ân vương đang dùng bữa trong nhà ăn.
Trên bàn ăn bày một bộ đồ ăn mới được chế tạo sáng màu bạc. Dao cắt thức ăn có răng cưa đặc biệt, cắt thịt rất thuận tay, phần đuôi nĩa có hoa văn điêu khắc tinh tế và xinh đẹp.
Còn có gà nướng thơm phức vừa giòn vừa mềm được xếp ngay ngắn trong đĩa, nghe nói cũng là đến từ chuồng trại trong trại chăn nuôi dưới tên của Trầm Khinh Trạch, giá cả thấp hơn giá ngoài chợ rất nhiều, chất lượng thịt cũng cực kỳ ngon.
Vừa nhớ đến khuôn mặt khó ưa Trầm Khinh Trạch đó và số vàng bạc chui vào trong túi tiền của mình, Nhan Ân vương nhất thời mất khẩu vị, nhấc ly rượu vang lên nhấp một ngụm, suýt thì bị sặc.
Phu nhân nhà mình và quan muối sắt Bá Cách ngồi hai bên trái phải. Mỹ thực cao lương mỹ vị được bày khắp bàn, Bá Cách chẳng thèm động một đũa:
"Là tin tức truyền về từ tên giám sát đi theo đến thành Minh Châu lần này. Cháu biết tính cách của người này, nếu không phải là tin tức nghe ngóng được chính xác thì hắn sẽ không nói bừa."
Nhan Ân không kiên nhẫn mà lau lau miệng:
"Cũng có nghĩa là chủ tế và thành chủ hiện đều đang ở tại thành Minh Châu ư?"
Bá Cách cẩn trọng nói:
"Tin tức này là mấy ngày trước được bồ câu đưa thư đem về, nhưng với cái khoảng cách từ thành Minh Châu với chúng ta thì bọn chúng ít nhất cũng phải mất đết mười ngày nửa tháng đi đường, nhất thời không thể về kịp được."
"Vậy thì tốt."
Nhan Ân cuối cùng cũng có được chút nhẹ nhõm,
Bá Cách thanh thanh giọng:
"Đối với việc thành chủ độc đoán quyết định đem khoáng sản trong quặng sản xuất mà vô điều kiện chuyển giao hơn phân nửa cho xưởng rèn ngoại thành này, cháu sớm đã cho người tản ra khắp tứ ngã trong thành rồi."
"Cửa hàng đồ sắt khai trương trong khu chợ của xưởng rèn ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền, ngài xem bộ đồ ăn này, còn có cái nồi, con dao thép này, thậm chí là nông cụ đều là những thứ cần thiết của mọi nhà, không cần nghĩ cũng biết được lợi nhuận sau lưng lớn đến bao nhiêu."
"Hơn nữa, mọi người đều biết rằng thù lao của đội sản xuất và xây dựng mà chủ tế đại nhân thành lập là cao có tiếng. Tiền mà y trả cũng hào phóng như vậy, nhất định là do bản thân đã chiếm lấy được một khoản lợi nhuận lớn hơn nên mới có thể chẳng thèm quan tâm đến cái lợi nhỏ xíu này, tranh thủ gầy nên danh vọng cho mình."
"Nhóm thợ mỏ trong quặng đều là một đám thất học không nhận được mặt chữ, nhưng những đạo lý rõ ràng này, đặc biệt là có liên quan đến quyền lợi thiết thân của chúng thì nhất định thông thạo toàn bộ, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nhoi nào!"
Nhan Ân vương chậm rãi cắt miếng chân gà:
"Không thể cứ tiếp tục như thế này được. Trước mắt, hiện tại chính là một cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải khiến cho vị chủ tế này biết được, ăn một mình thì nhận được kết cục gì!"
※ ※ ※
Khu mỏ ngoại ô thành Uyên Lưu.
Đây là một quặng sắt lộ thiên nối tiếp nhau, sản lượng cực kỳ lớn. Quặng mỏ có mỏ giàu, mỏ nghèo khoáng sản, chen lẫn lượng lớn những mỏ khác. Do nhân lực ít ỏi, công cụ lạc hậu nên hiệu suất giảm xuống, lượng khai thác lại không được tính là lớn.
Nhóm thợ mỏ đa số đều là trong nhà nghèo túng ăn không đủ no nên mới tới nơi này để bán đi sức làm, nhận lại một phần thù lao ít ỏi để nuôi gia đình, ăn cháo cầm hơi sống qua ngày. Những công việc cực khổ nhất, mệt nhọc nhất, nguy hiểm nhất trong quặng mỏ đều là việc của những phạm nhân trong thành hoặc là những kẻ tù tội đắc tội với quý tộc bị phạt tới đây để làm khổ công.
Người quản lý và trông coi nhóm công nhân trong mỏ đều là người do các quý tộc sắp xếp đến, mục đích chính cũng là vì để phân nhau một chén canh.
Từ lúc tân chủ tế bố trí xưởng rèn ngoại thành, số khoáng sản mà quặng mỏ sản xuất ra được cứ ùn ùn không ngừng được đưa qua xưởng rèn để tinh luyện kim loại. Số định mức mà quý tộc có thể giữ lại để cho vào trong túi tiền của mình giảm mạnh!
Nhóm quý tộc ai cũng chẳng muốn thu nhập của mình bị giảm đi nên nhóm giám công chỉ đành bóc lột nhóm thợ công để bù vào sự thiếu hụt lớn này. Phần áp lực này liền nặng nề đè lên người nhóm thợ mỏ.
Trong mắt nhóm thợ mỏ, từ sau khi xưởng rèn khai trương thì lượng công việc của bọn họ chẳng những không giảm xuống mà ngược lại còn càng ngày càng khổ cực hơn. Thế nhưng chẳng biết vì sao mà tiền lương lại cứ liên tục bị giảm xuống.
"Mỗi ngày làm việc mệt như trâu như ngựa nhưng ngay cả bụng cũng chẳng được ăn no! Đây là những ngày tháng để cho con người sống sao?!"
Một thợ mỏ ở trần với làn da đỏ sẫm ném mạnh cái đục xuống đất.
Thế nhưng vào lúc này, đốc công trong mỏ tay cầm roi ngựa làm trời làm đất kia lại chằng hề dùng roi để quất vào người hắn ta mà lại lắc đầu, lớn tiếng cười chế nhạo:
"Các ngươi có biết trong cái xưởng rèn mà vị chủ tế đại nhân ấy lập nên, công nhân có thể lãnh được bao nhiêu đồng bạc không?"
"Các ngươi có biết số khoáng sản mà các ngươi sống chết làm ra hằng ngày đều lọt vào trong túi của ai không?"
"Vì sao công nhân trong cái công xưởng kia càng ngày càng giàu, còn các ngươi lại càng ngày càng nghèo?"
"Toàn bộ số khoáng sản đều được đưa đến xưởng rèn của chủ tế đại nhân, thế nhưng cái vị đại nhân vật cao cao tại thượng kia lại chẳng chia cho quặng mỏ chúng ta một phân tiền nào! Ngay cả một đồng tiền thuế cũng chẳng thèm giao nộp cho phủ thành chủ!"
"Nghe nói rằng, cái xưởng rèn đó dùng sức chảy của dòng nước để làm chạy các dụng cụ có mô hình lớn, có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực. Thế nhưng mà ấy, chủ tế đại nhân vĩ đại của chúng ta lại không muốn dùng nó để chia sẻ với mọi người, chỉ biết một mình hưởng thụ cái lợi mà thôi!"
"Các ngươi có biết, nguyên nhân mọi người ngày ngày khổ cực làm việc thế nhưng lại không nhận được thù lao xứng đáng là do ai tạo nên không?"
Trong áng trầm mặc lâm râm vang lên sự hỗn loạn.
Cuối cùng, trong đám người nhóm thợ mỏ chẳng biết từ nơi nào đó truyền tới một tiếng gầm đầy giận dữ:
"Là chủ tế!! Là xưởng rèn!"
Sự phẫn nộ trong yên lặng nay đã bùng phát lên rồi.
※ ※ ※
Trên sông Xích Uyên, Trầm Khinh Trạch ngồi trên con thuyền chở lương thực đang vững vàng chạy về phía trước.
Khoang thuyền nhỏ hẹp cũng chẳng có phương tiện giải trí gì. Trầm Khinh Trạch chán đến chết, chỉ đành chọt chọt Áp Áp chơi đùa.
Trong đầu lại mạnh mẽ vang lên một âm thanh thông báo hệ thống lanh lảnh:
"Công xưởng của người chơi đang gặp phải sự công kích không rõ. Nếu bị tấn công vào khu vực trung tâm thì sẽ công xưởng sẽ được phán định là tổn hại."
Trầm Khinh Trạch: "???"
Nếu là lúc trước, y hiện ngoài việc trơ mắt nhìn cái thông báo chứ thật sự thì chẳng còn cách nào. Chỉ có điều...
Y mặt không biểu tình bấm mở hệ thống thành chủ.
"Người chơi có muốn sử dụng kỹ năng hồi thành cấp tốc? Chỉ có thể quay về tại tọa độ đã được đặt sẵn, thời gian hồi phục kỹ năng là 30 ngày."