Nhan Túy trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã mơ thấy một giấc mộng.
Cậu biến thành người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích, cô đơn nằm trên đỉnh tháp của tòa thành lạnh lẽo, chờ đợi người yêu của cậu vượt mọi chông gai, trải qua vô vàn khổ cực đến được tòa thành để trao cho cậu một nụ hôn đánh thức.
Ý thức của cậu bị sự mệt mỏi thúc giục, vừa chậm chạp vừa mịt mờ, không thể phân biệt được hiện thực và cảnh tượng trong mơ. Loáng thoáng, cậu dường như trông thấy Trầm Khinh Trạch thân choàng ráng mây vạn trượng bước đến trong vầng sáng, chậm rãi ngồi bên giường, khuôn mặt dịu dàng cúi đầu với cậu.
Bờ môi mỏng đó cách cậu càng lúc càng gần, tựa như ngay giây tiếp theo là có thể đợi được nụ hôn đã đợi rất lâu đó vậy.
Thế nhưng đối phương lại dừng lại, miệng há ra rồi khép lại, không biết đang nói cái gì.
Nhan Túy đợi đến có chút sốt ruột trong lòng. Mình đã chuẩn bị xong cả rồi, sao mà còn chưa hôn nữa dzậy?
Thành chủ đại nhân cực kỳ không vừa lòng với cái sự lề mề của chủ tế, thế là tim hẫng một nhịp, dứt khoát vươn tay qua lôi luôn người ta vào lòng ----- ai nói là người đẹp ngủ trong rừng nhất định phải bị động, chờ đợi để được hôn, đổi lại là cậu chủ động chẳng phải cũng giống nhau sao?
Cho dù là quyền thế cũng được, phú quý cũng vậy, hay là người trong lòng, thứ mà mình muốn có được thì phải không từ thủ đoạn mà đoạt lấy, nắm chặt lấy trong tay, kẻ địch nào cả gan dám chắn trước mặt cậu cũng sẽ bị tiêu diệt hết!
Đây mới phù hợp với thân phận đường đường là thành chủ thành Uyên Lưu của cậu!
Nhan Túy hạnh phúc mà ôm chặt lấy cái lò sưởi lớn, mỹ mãn mà cọ cọ.
Cái lò sưởi lớn trong lòng ấy vậy mà lại không có phản kháng lại, cũng không có lảng tránh, cứ như thế, yên tĩnh ôm lại mà ngủ.
Đúng thật là một giấc mộng đẹpppp...
Thành chủ đại nhân kéo kéo khóe miệng, trong giấc ngủ để lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, nắng sớm bị màn cửa sổ chắn lại ở bên ngoài, chỉ có chỗ mỏng manh là ẩn ẩn lộ ra một chút đốm sáng.
Mặt của Trầm Khinh Trạch ngã cắm lên chỗ hở giữa cái gối và tấm chăn, bên tai toàn là âm thanh hít thở bình ổn và kéo dài của Nhan Túy.
Một tay y chống lên giường, khó khăn mà ngẩng đầu lên, muốn thoát khỏi cái tư thế khó xử này, thế nhưng mái đầu của đối phương lại tự động dính sát lên, vô thức mà cọ cọ, cánh tay ôm chặt lấy lưng y ôm lại càng chặt hơn nữa.
Tựa như ôm lấy một cái gối sưởi tự động lớn vậy.
Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ, kiên nhẫn mà nhẹ giọng gọi cậu:
"Thành chủ đại nhân, dậy đi."
Nhan Túy: "zzzz..."
Khóe miệng Trầm Khinh Trạch hơi giật giật, híp mắt nhìn sườn mặt đỏ hồng của đối phương.
Lúc Nhan Túy ngủ say, lông mày giãn ra, thu liễm lại nanh vuốt, mài bỏ đi những góc cạnh sắc sảo, dáng vẻ không hề có chút phòng bị nào, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú đó, cực kỳ mang tính lừa gạt người khác.
Đây chính là uy lực của giá trị mị lực??? hả? Lớn đến mức khiến người ta nhầm lẫn cả giới tính luôn.
Trầm Khinh Trạch chậc một tiếng, âm thầm phỉ nhổ sự tầm thường của chính mình.
Ánh mắt của y lướt qua khuôn mặt nhiễm hồng của đối phương, mái tóc dài như gấm, trong lòng không nhịn được mà sản sinh ra một loại xúc động, tựa như con mèo nhỏ yên lặng vươn cái móng ra, đệm thịt cào lên tim, gãi đến khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Thiên thần và ác quỷ đánh nhau trong đầu hồi lâu, Trầm Khinh Trạch cuối cùng cùng quyết định hành động ----
Y sinh ra ác ý, vươn hai ngón tay ra mà bóp lấy mũi của Nhan Túy!
"Ư..."
Nhan Túy phát ra một âm mũi cực nhẹ, đầu mày dần dãn ra, hô hấp dần khó khăn nên không thể không há miệng ra, hít vào hai hớp không khí.
Không khí trong phổi càng lúc càng ít đi, lồng ngực tựa như bị một tảng đá lớn ép lên, Nhan Túy cuối cùng rời khỏi giấc mộng lưu luyến không muốn rời đó mà từ từ tỉnh lại.
Cậu vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt phóng to của Trầm Khinh Trạch đang cách đầu mũi của mình không đến một tấc, mặt mũi sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhan Túy vẫn đang bị bịt mũi ngơ ngác chớp chớp mắt, yết hầu phát ra giọng nói run rẩy mơ hồ:
"Enh lèm dì đáy?"
Cái dáng vẻ này khiến người ta trông thấy mà cực kỳ thích thú, Trầm Khinh Trạch cố gắng giữ khóe miệng lại, tựa như không có việc gì mà thả ngón tay ra:
"Nghe nói thành chủ đại nhân bệnh rồi, tôi đến để thăm hỏi."
Nhan Túy: "..."
Trí nhớ nháy mắt quay trở về, không thấy tòa thành nhỏ đâu, không thấy người đẹp ngủ trong rừng, ôm nhau hôn hít cũng không thấy đâu nữa, giấc mộng đẹp hệt như bọt biển bị đâm vỡ nát rơi đầy mặt đất. Hồi thần lại, cậu đang quấn chặt lấy eo của Trầm Khinh Trạch, khâu người ta lên người mình.
Trầm Khinh Trạch dù bận nhưng vẫn ung dung đợi chờ phản ứng của Nhan Túy sau khi tỉnh lại.
Thế nhưng đáng tiếc, y nhất định là thất vọng rồi --- trong từ điển của thành chủ đại nhân từ trước đến nay không hề có hai từ khó xử và ngại ngùng này.
Cậu hoàn toàn không có ý định muốn buông tay ra mà ngược lại lại càng siết chặt cánh tay lại hơn, đuôi lông mày khẽ nhếch, cho đối phương một nụ cười trầm:
“Chủ tế đại nhân, mới sáng sớm đã lén lút chui vào phòng của bổn thành chủ, còn trèo lên giường của thành chủ, động chân động tay với bổn thành chủ, không biết là muốn làm gì đây ta?"
Giọng nói của Nhan Túy khàn khàn, âm mũi rất nặng, lúc chui vào trong tai, âm thanh giống như một cái loa siêu trầm, gợi cảm và từ tính.
Nhan Túy rất không thèm nói lý mà phản công lại, Trầm Khinh Trạch tức đến bật cười:
"Xem ra thành chủ đại nhân bệnh không nhẹ, có lẽ tôi nên gọi bác sĩ đến vậy, nhỡ đâu sốt đến hư não rồi thì phải làm sao?"
Nhắc đến bác sĩ, vị giác không tự chủ được mà nếm ra được mùi vị đắng nghét. Nhan Túy nhăn mũi, rụt đầu vào trong chăn:
Nhan Túy giống như mọc cả rễ trong chăn, không tình nguyện mà rụt tay lại, nắm lấy mép chăn kéo lên trên, ngay cả cái cằm cũng bị chôn vào trong luôn, chỉ để lại một đôi gò má ửng đỏ bên ngoài, lúc này mới chậm rì rì phun ra một chữ:
"Lạnh."
Trầm Khinh Trạch không còn gì để nói, thăm dò thử trán của đối phương, quả nhiên là có hơi nóng:
"Cho dù cậu có muốn ngủ đông thì cũng phải ăn sáng cho no cái đã."
Nhan Túy không nói gì, đuôi mắt nhiễm lên sắc hồng của trạng thái bị bệnh, yếu ớt mà nhìn y, tựa như Trầm Khinh Trạch mới là cái tên đầu sỏ khiến cho cậu mắc bệnh vậy.
Trầm Khinh Trạch quả thực không còn cách nào khác:
"...Cậu có cần tôi đút cậu ăn không?"
Đôi mắt màu hổ phách của Nhan Túy hơi sáng lên, chứa đầy tia sáng đưa tình, khàn giọng nói:
"Nếu chủ tế đại nhân đã thịnh tình không thể chối từ thì tôi đành miễn cưỡng chịu khó ăn một chút vậy."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Đúng là biết được gió đẩy thuyền!
Y lắc lắc đầu mà thở dài một hơi, kéo cái gối tựa của đối phương lên, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cậu, hệt như giỗ con nít ăn vậy:
"Ăn nhanh ăn nhanh."
Nhan Túy cong khóe mắt ngắm y, ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.
Trầm Khinh Trạch nhìn quanh trái phải, cảm thấy lò than trong phòng quá nhiều, cửa sổ đang đóng cũng không thoáng khí. Thể chất của y không sợ lạnh, lăn qua lăn lại một hồi với cậu đã cảm thấy có hơi nóng nực.
"Cứ ở trong phòng như vầy thì càng dễ bệnh hơn."
Cũng may không gian trong phòng ngủ của Nhan Túy rất lớn, ngược lại cũng không cần phải lo đến việc bị trúng độc ô-xít-các-bon.
Trầm Khinh Trạch liếc mắt về phía chậu than, bên trong là than không khói cao cấp, trải qua rất nhiều trình tự chế tác, giá cả cũng cao, thỉnh thoảng còn phải cần người hầu đổi vị trí của chậu.
Y hơi nhíu mày, tựa như có chút đăm chiêu:
"Dù thân là thành chủ thì cũng chỉ có thế sưởi ấm như thế này thôi, còn những người dân thường không thể mua nổi than không khói kia thì chỉ có thể đốt củi và than củi."
Nhan Túy ngẩn người, nhắc đến chính sự, cậu liền hơn ngồi thẳng lên một chút:
"Mùa đông, mọi người đều trải qua như thế, anh có cách gì khác không?"
Hiệu quả củi đốt không cao, khói của than củi khó ngửi, chưa nói đến phải tốn nhiều tiền mà hiệu quả sưởi ấm cũng có hạn chế.
Nếu như phổ biến được giường sưởi thì cần phải thay đổi kết cấu phòng ốc trong nhà, xây lên giường sưởi và ống khói nối cùng với ống khói nhà bếp. Những nhà giàu lớn thì còn có thể được, còn những hộ nhỏ thì e là không thể chịu được tiêu hoa phí tổn để cải tạo cả căn nhà.
Đuôi lông mày của Trầm Khinh Trạch hơi động, đột nhiên nhớ đến một vật:
"Có thể dùng than tổ ong."
Nhan Túy:
"Than tổ ong là cái gì?"
"Là một loại than đốt hình trụ có hình cái tổ ong"
Thế kỷ trước từng thịnh hành cả nước, kinh tế, dễ cháy, thời gian cháy dài, nếu như dùng máy móc để sản xuất chúng với số lượng lớn thì giá thành càng thấp hơn, cho dù là người nghèo thì cũng có thể dùng được.
Dùng để sưởi ấm hay là nấu cơm, hai ba hòn than là có thể đốt được cả ngày, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua than củi. Cũng không cần phải tốn nhiều công sức để cải tạo lại nhà cửa mà xây giường sưởi.
Trầm Khinh Trạch đang nhanh chóng tính toán chi phí của than tổ ong, vừa đút từng muỗng cháo cho Nhan Túy.
Y đút một muỗng thì Nhan Túy lại ăn một muỗng, không hề có chút kén ăn nào, ngoan ngoãn ăn hết sạch một chén cháo to, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm như chưa đã thèm vậy.
Thấy Trầm Khinh Trạch vẫn còn bưng chén cháo mà ngồi đờ ra đấy, Nhan Túy cong một chân lên, cách một cái chăn mà ủi ủi y:
"Anh đang nghĩ gì đấy?"
Trầm Khinh Trạch hồi thần:
"Tôi chuẩn bị lại xây thêm một cái xưởng làm than tổ ong nữa. Ngoài ra, cũng sắp cuối năm rồi, đợi đến khi khởi động xưởng than tổ ong thì tôi muốn tổ chức một buổi hội chợ triễn lãm bán hàng trong thành."
"Hội triển lãm bán hàng?"
Nhan Túy nghĩ ngợi,
"Là giống như khu chợ à? Thương nhân bên ngoài đến chỗ chúng ta thường chỉ sẽ mua lại nông sản và một số khoáng sản quý hiếm mà thôi."
Trầm Khinh Trạch nói:
"Có thể xem nó như một khu chợ vậy, đem những thương phẩm của chúng ta như đồ sắt, thủy tinh, đồ gốm sứ, đồ dệt may lông cừu và than tổ ong ra để triễn lãm, mời những thương nhân nơi khác đến để tham quan, thông qua bọn họ, đưa hàng hóa của chúng ta đi tiêu thụ khắp các thành lân cận, lành lập một mạng lưới buôn bán mới."
"Đã đến lúc thành Uyên Lưu chúng ta thoát khỏi cái mác ngôi thành nhỏ buôn bán đồ nông sản và khoáng sản giá rẻ rồi, cũng không thể chỉ làm ăn buôn bán với mỗi thành Minh Châu được."
Lúc nói chuyện, hai mắt Trầm Khinh Trạch phát sáng, thần thái sáng ngời:
"Công nghệ của công xưởng của chúng ta đang không ngừng được cải tiến, thương phẩm được chế tạo ra sẽ không kém hơn phân hiệu của Thương minh Bích Không tại thành Minh Châu đâu."
"Buổi chợ triển lãm này sẽ trở thành bước đầu tiên bước lên con đường trung tâm thương mậu đất bắc của thành Uyên Lưu!"
Tính cách của Trầm Khinh Trạch là mạnh mẽ vang dội, trong lòng có kế hoạch rồi là sẽ hành động ngay lập tức.
Y đặt lại chén cháo lên khay, vuốt phẳng gối tựa, bọc Nhan Túy trở lại trong chăn rồi đi ra khỏi cửa:
"Cậu ngủ thêm xíu nữa đi, đừng đi đâu lung tung, nếu không thoải mái thì cho người hầu gọi bác sĩ tới."
Nhan Túy bị bọc lại hệt như một con ấu trùng ve, trong ổ chăn hơi nhúc nhích một chút, vươn tay ra hơi hơi kéo lấy góc tay áo của Trầm Khinh Trạch, nhô nửa cái đầu ra mà nhìn y, giọng nói nhỏ nhẹ:
"...mới đó mà đã muốn đi rồi sao?"
Cái chân vừa mới bước ra của Trầm Khinh Trạch lại thu trở về, quay đầu lại, trông thấy ánh mắt thất vọng của đối phương, trong lòng có hơi chần chừ:
"Tôi phải đi tìm người thương lượng việc xây xưởng than tổ ong, hơn nữ, hai chúng ta nếu như đều không có mặt thì sẽ có rất nhiều việc bị đọng lại đấy..."
Nhan Túy quả nhiên không giữ lại nữa, chậm rãi rụt đầu lại, từ trong chăn mà rầu rĩ nói:
"Biết rồi."
Cậu lắng tai nghe, nghe thấy tiếng bước chân của Trầm Khinh Trạch đi xa rồi, cửa phòng ngủ mở ra rồi lại đóng lại, cuối cùng hoàn toàn không còn âm thanh gì nữa.
Nhan Túy hơi ngồi dậy, nhìn về phía cánh cửa hồi lâu, nơi đó trống không, nào có bóng dánh ai nữa?
"Đi thật rồi à..."
Cậu ôm lấy chăn ngã xuống gối đầu, chìm vào sự hoài nghi của chính mình, yếu ớt thấp giọng lầm bầm:
"Tôi còn chẳng bằng một cục than nữa..."
Trong đầu vẫn còn hơi mê man, Nhan Túy lại mơ mơ màng màng mà ngủ một lát, lúc tỉnh lại thì ánh mặt trời đã chiếu nghiêng lên song cửa sổ.
Cậu cảm thấy thể lực đã được hồi phục lại một chút, có lẽ hiệu lực của thuốc đã có tác dụng, trán cũng đã không còn sốt từ sớm, chỉ là tay chân vẫn còn lạnh.
Nhớ đến đống văn thư chưa được xử lý mà sáng nay Phạm Di Châu đem đến để trên bàn còn chưa được ngó qua, chiều nay còn phải đi đến thao trường.
Nhan Túy đấu tranh ngồi dậy từ trong tấm chăn ấm áp, khoác một cái áo khoác rồi xuống giường.
Cửa phòng két một tiếng mở ra, Nhan Túy giật mình ngẩng đầu, thế mà lại nhìn thấy Trầm Khinh Trạch thở hồng hộc chạy đến, trong tay ôm lấy một hũ đựng tiền đồng dẹt, bên ngoài được bọc bởi một lớp vải bông thật dày.
Trầm Khinh Trạch mang theo một thân gió lạnh mà tiến vào phòng, đóng cửa phòng, ngăn làn gió lạnh lại phía bên ngoài, thấy Nhan Túy quần áo đơn giản mỏng manh ngồi trên đầu giường thì hơi nhíu mày lại:
"Sao cậu lại dậy rồi?"
Bị ánh mắt ân cần của y nhìn chăm chú, nghị lực đánh nhau với gió lạnh của Nhan Túy chớp mắt sụp đổ tan tành, cười khổ một tiếng:
"...công văn hôm nay còn chưa có xem..."
Trầm Khinh Trạch liếc sang chồng công văn chất đống cao cao trên bàn, ngay lập tức nói:
"Cậu nghỉ đi, tôi xử lý giùm cho."
Y thay Nhan Túy đắp chăn lại từ đầu, xốc góc chăn chân giường lên, nhét cái bình nước nóng ấm áp vào trong, kê dưới chân của đối phương.
"Cái này là gì vậy?"
Cảm nhận được sự ấm áp truyền từ lòng bàn chân lên không ngừng, Nhan Túy tò mò vươn chân cọ cọ một chút,
"Lúc nãy anh đi làm cái này à?"
Trầm Khinh Trạch khẽ ừ một tiếng:
"Trong cái hũ đồng này là nước nóng, nếu nguội rồi thì gọi người hầu đến đổi nước."
Một chân y quỳ lên cuối giường, điều chỉnh lại vị trí của bình nước nóng, lại thử thử độ ấm, không quá nóng, lại có thể duy trì được rất lâu.
Lúc ngẩng đầu lên liền trông thấy ánh mắt khác thường của Nhan Túy, Trầm Khinh Trạch kỳ lạ hỏi:
"Sao thế?"
Y quay đầu lại, nhìn về hướng của Nhan Túy, thế nhưng lại trông thấy một cái xe lăn chẳng biết từ lúc nào đã ngừng ngay trước cửa, bà nội của Nhan Túy đang ngồi mỉm cười ở ngoài kia, thị nữ ở phía sau đẩy ghế, che miệng cười khẽ.
Trầm Khinh Trạch: "..."
Rõ ràng bản thân còn chưa làm ra chuyện kỳ lạ gì, sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
"Lão phu nhân."
Y ho nhẹ một tiếng, chào một tiếng với Nhan lão phu nhân.
Tuy ánh mắt của Nhan lão phu nhân không hiền, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, bà hòa ái cười cười:
"Là chủ tế Trầm phải không, cậu cũng giống như Nhan Túy vậy, gọi ta một tiếng bà là được rồi."
Trầm Khinh Trạch nghe lời:
"Bà."
"Mấy đứa cứ từ từ mà nói chuyện, lát nữa ta lại tới."
Lão phu nhân vui vẻ cười haha vài tiếng, dáng vẻ rất vui, phân phó cho thị nữ đẩy bà đi.
Để lại Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch hai mặt nhìn nhau.
Thuốc trị liệu thông thường trong cửa hàng của hệ thống mỗi tháng có hạn mua, lần trước đã đưa cho công nhân và thợ mỏ bị thương rồi, trước mắt, tạm thời vẫn chưa đến thời gian có thể mua được.
Cũng may Nhan Túy chỉ là cảm lạnh thông thường, ráng dùng bình nước nóng chịu đựng một trận, thể trạng của cậu khỏe mạnh, nghỉ ngơi cho tốt, không quá hai ngày là có thể khỏi hẳn rồi.
Trong lòng Trầm Khinh Trạch nhớ đến việc của xưởng than tổ ong, thực sự không thể bỏ thời gian ra mà ngơ ngác ở đó được, chỉ ngồi lại bên giường Nhan Túy trong chốc lát liền đứng dậy rời đi.
Trước lúc đi, y lại dùng mu bàn tay thăm dò trán của đối phương, thấy nhiệt độ đã giảm thì mới thở phào một hơi.
Phòng ngủ yên tĩnh, ai cũng không mở lời.
Lúc Trầm Khinh Trạch rút tay về, ngón tay hơi dừng lại tại mái tóc trước trán của đối phương, cuối cùng, chỉ là giúp cậu vén sợi tóc vắt bên tai đó ra phía sau, đứng dậy:
"Tôi đi đây."
Y nghĩ ngợi, kéo mở một tấm màng cửa sổ ra, để cho ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào cuối giường, rồi lại duỗi tay chộp lấy con vịt nhỏ để trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng để bên gối đầu của Nhan Túy, nhàn nhạt nói:
"Cho nó nằm chung với cậu...tối nay tôi lại tới."
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Nhan Túy yên lặng mà chăm chú vào y, cho đến khi bóng dáng của Trầm Khinh Trạch hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Nhan Túy không nói gì, cười cười, ôm lấy con vịt nhỏ được cột cái nơ đỏ đó vào trong lòng.
Lúc đó, ánh sáng mặt trời mùa đông chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, chiếu thành nhiều màu sắc trong phòng.
Nhan Túy nhắm mắt, yên lặng nằm trên giường, tựa như một người đẹp ngủ trong rừng thật sự, an bình mà mềm mại.