Ánh ban mai của mùa xuân còn chưa đến thì thành Uyên Lưu đã có được vài phần của bầu không khí của năm mới.
Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy khó khăn lắm mới có được cơ hội thoát khỏi mớ công vụ nặng nề mà tập hợp đi cùng với vài vị quan chủ quản, ngồi trong xe ngựa đi về phía hội chợ triển lãm bán hàng, tiện thể dọc đường theo đó mà quan sát thử sự thay đổi trong thành.
Ai ngờ được sự rầm rộ hôm nay lại vượt xa sự dự đoán của Trầm Khinh Trạch, xe ngựa còn chưa đi đến quảng trường thì đã bị kẹt xe trên đường. Nhóm người chỉ đành vứt lại xe ngựa mà đi bộ đến quảng trường.
Cách ăn vận của hai người quá bắt mắt, vừa xuất hiện thì đã châm ngòi khiến sự nhiệt tình của mọi người bùng cháy lên ngay lập tức.
Dân chúng đồng loạt xúm lại, dâng lên trước mặt chủ tế và thành chủ đại nhân rau củ tươi xanh, bánh trái tự làm và rất nhiều loại đồ thủ công mỹ nghệ, họ chỉ muốn biểu đạt tấm lòng cảm tạ và sự kính mến của mình.
Nếu không có Tiêu Mông lệnh cho tùy tùng và hộ vệ hợp lại thành một bức tường người để ngăn cách nhóm người hưng phấn bên ngoài thì e là tối nay hai người Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đều bị ngập trong đống lễ vật không thể đếm xuể rồi.
Cho dù là thế nhưng Kim Đại đang bảo hộ bên cạnh của Trầm Khinh Trạch cũng đã bị lễ vật chất đống thành một cây thông noel luôn, ôm đầy cả ngực rau dưa quả đứng nhăn mặt nhăn mày tại chỗ, không vứt được, mà không vứt cũng không được.
Lạc Tân cười híp mắt cầm một bao điểm tâm, nhét đầy từng miếng vào miệng, nhét phồng cả hai má.
Phạm Di Châu thì lùi lại, cách Nhan Túy một bước chân về phía sau, thích thú quan sát đèn lồng đỏ treo đầy đường.
Gương mặt ngay thẳng của Đằng Trường Thanh tràn đầy nụ cười tự hào, ngay cả Tiêu Mông từ trước đến nay không hay nói cười tùy tiện thì khi đối mặt với tiếng hoan hô và cười nói của mọi người thì cũng bất giác mà giãn mày.
Tắc Lạp đến từ thành Minh Châu cùng với hai huynh đệ nhân thú địa tinh hôm nay đã là nòng cốt đắc lực của bộ nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật mới được thành lập.
Đêm nay là lần đầu tiên bọn họ tham gia loại hội chợ náo nhiệt đến như vậy, ba người đi cùng nhau phía sau Trầm Khinh Trạch, tò mò mà ngó nghía tứ phương.
Tắc Lạp từng làm mã phu của luyện kim thuật sư tại thành Minh Châu, từng thấy qua không ít các sự kiện lớn, thế nhưng duy chỉ có hôm nay, Tắc Lạp với bản thân là luyện kim thuật sư duy nhất của thành Uyên Lưu xuất hiện trước mặt công chúng chứ không phải là một người hầu chẳng ai chú ý đến.
Bị bao vây bởi ánh mắt tôn trọng thiết tha đến vậy của quần chúng nhân dân, đối với ba người bọn họ mà nói thì đây là lần đầu tiên gặp phải, hô hấp của bọn họ gấp rút, tay chân không biết nên để ở đâu cho phải.
Tắc Lạp luống cuống tay chân chỉnh đốn lại mái tóc xoăn lộn xộn của mình, hai má căng cứng, nội tâm hồi hộp và đồng thời cũng được lấp đầy bởi sự thõa mãn, được người khác sùng bái tôn kính, chẳng phải chính là khát vọng của hắn ư?
Hai huynh đệ Lan Tư thì lại có chút lo lắng về thân phận nhân thú địa tinh của mình có thu hút ánh nhìn thù địch của mọi người không.
Cũng may hai người bọn họ có huyết thống trộn lẫn, dáng người giống với loài người, căng thẳng đi theo phía sau Trầm Khinh Trạch, cứ tự nhiên mà được dân chúng xem như là người của mình, thỉnh thoảng có người phát hiện ra vấn đề nhưng cũng bị chìm nghỉm trong tiếng cười nói và hoan hô của mọi người, không tạo nên được mấy gợn sóng, cứ như vậy mà trôi đi.
Từ sau khi quan muối và sắt là Bá Cách chết thì chức vụ của hắn bị đổi thành hai bộ là công, nông, mỗi bộ phân biệt đề bạt nhân tài có tài đức vẹn toàn từ trong đội sản xuất và xây dựng.
Trầm Khinh Trạch tính toán trong khoảng thời gian vừa bắt đầu năm mới thì sẽ triển khai đợt báo cáo công tác thường niên đợt đầu tiên và khảo hạch để tuyển chọn nhân tài, trước mắt thì nhân tài có thuộc tính cao có thể sử dụng trong tay vẫn còn quá ít.
Dùng kỹ năng Tra Xét thì sẽ giống như là mò kim đáy biển vậy, cứ tìm từng nơi một thì hiệu quả quá thấp. Chỉ có để tên tuổi của thành Uyên Lưu lan truyền đến đất bắc thì mới có thể không ngừng thu hút được nhân tài ưu tú xin đến góp sức.
Khu vực triễn lãm thương phẩm, ba người chú ba Lục đã đặt một lượng lớn đơn đặt hàng, trong lòng thỏa mãn mà chui ra khỏi biển người.
Chú ba Lục khó khăn lắm mới tìm được tiểu thiếu gia thì lại bị động tĩnh rất lớn thu hút lấy sự chú ý, mấy người đồng loạt chen đến ven đường, một nhóm hai người cầm quyền của thành Uyên Lưu.
Đặc biệt là cái vị chủ tế đại nhân vừa mới nhậm chức này, trong buổi hội chợ triển lãm bán hàng, y bị hàng trăm cái miệng của mọi người xung quanh nghị luận, cái được nhắc đến nhiều nhất chính là tên của Trầm Khinh Trạch.
Nghe nói rằng y chính là hậu duệ của đế sư đế quốc Đại Hạ thần bí trong truyền thuyết, có thần lực huyền dịu, có khả năng dời non lấp biển, đảo ngược ngày đêm. Đối với việc này, chú ba Lục khịt mũi khinh bỉ, hai con mắt một cái mũi thì ai mà chẳng biết, còn có thể là thần tiên được à?
Nhưng mà, ngôi thành nhỏ chỉ có nông sản và khoáng sản nghèo nàn lạc hậu trong trí nhớ của mấy người thương nhân đã trở thành hình dáng phồn hoa như hôm nay là sự thật không thể chối cãi đang được bày ra trước mắt của mọi người.
Nhân vật như thế này, ngược lại, chú ba Lục cực kì khâm phục.
Hắn vừa tính toán xem số tiền vàng còn dư lại trong túi vừa chua xót mà phàn nàn: nếu như Lục Thị cũng có sản nghiệp tại thành Uyên Lưu thì quá tốt rồi. Không biết bây giờ đầu tư thì có muộn hay chưa.
Hiện tại, nơi này đã là thiên đường của thương nhân rồi, so với những vật phẩm xa xỉ chỉ có mẽ ngoài của thành Minh Châu kia thì ít nhiều gì thì hàng hóa ở đây rẻ tiền mà còn tốt, mọi người hận không thể dỡ hết luôn cả đá lót đường và tường trong khu chợ.
Còn những kẻ khinh thường ngôi thành nhỏ quê mùa này, những đồng hành không thèm đến đây ấy thì, há há, không đến thì tốt, sau này cũng sẽ có lúc bọn họ sẽ thấy hối hận thôi.
Bên đường, tiểu thiếu gia Lục Hâm vươn dài cái cổ nhìn ngắm bên ngoài, vốn cho rằng kẻ thành công tạo nên được sự sôi nổi và phồn vinh ngày hôm nay của thành Uyên Lưu sẽ là một vị lớn tuổi cơ trí, nào ngờ chủ tế mới nhậm chức cùng với thành chủ thành Uyên Lưu bên cạnh y đều trẻ như vậy, cũng chẳng hơn mình mấy tuổi.
Lục tiểu thiếu gia ngắm nhìn từ xa, hai người cùng vai sát cánh trong tiếng hoan hô cười nói của mọi người, vừa trao đổi với nhau vừa gật đầu tỏ ý với mọi người đang kích động ở hai bên, tuổi tác còn trẻ mà đã có được danh vọng lớn, một người anh lãng, một người tuấn mỹ, tựa như một đôi "bích nhân" (thường chỉ nam và nữ xứng đôi với nhau; kim đồng ngọc nữ).
Trong lòng hắn bất giác sinh ra một sự hâm mộ, mật trong tay đột nhiên chẳng còn ngọt nữa.
"Tam thúc."
Lục Hâm kéo kéo tay áo của chú ba Lục, nói ráo hoảnh:
"Con muốn ở lại thành Uyên Lưu để lập nghiệp!
Chú ba Lục ngạc nhiên ngẩn cả người, há to miệng, suýt thì bị dọa đến rớt cả cằm.
※ ※ ※
Trầm Khinh Trạch thân mặc bộ áo bào đế sư, dáng đi ung dung bước đi bên cạnh Nhan Túy, y trời sinh tính đạm mạc, thích ở một mình, không giỏi việc ứng phó với những trường hợp như thế này.
Nhan Túy thì trái lại, từ nhỏ đã lớn lên trong ánh nhìn chăm chú của vạn người, trên đường đi đến không ngừng mỉm cười, lúc vẫy tay với mọi người hai bên đường cực kỳ tự nhiên, ngôn từ khích lệ lòng người nói ra từ miệng cậu đều tựa như cực kỳ khiến người khác tin tưởng và an lòng.
Trước kia, người dân của ngôi thành này sinh sống quá khổ cực, cần một buổi lễ mừng náo nhiệt để xua tan cái giá lạnh của ngày đông.
"Đại nhân!"
Kim Đại khó khăn lắm mới xử lý hết được đống lễ vật kia, chạy về bên cạnh Trầm Khinh Trạch báo cáo.
"Kết quả tổng kết của khu vực triển lãm bên kia đã có kết quả rồi ạ, toàn bộ những thương phẩm tồn kho lúc trước của chúng ta đã bán hết! Xưởng dệt may, xưởng rèn, xưởng thủy tinh và xưởng gốm sứ đều nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, cũng sắp không cung cấp đủ than tổ ong luôn rồi ạ, lượng nhu cầu quá lớn!"
Kim Đại vừa cười ngốc vừa làm một vẻ mặt khổ sở, dáng vẻ nhíu mày nhăn mặt cực kỳ buồn cười.
Cái khuôn mặt thịt mỡ đẫy đà kia của Lạc Tân lập tức tiến sát lại, xoa tay hưng phấn nói:
"Chủ tế đại nhân, mức giao dịch trong ngày hôm nay nhiều đến mức có thể bù được cho thuế thu nhập của nửa năm trước luôn! Ngài xem xem năm sau chúng ta có tiếp tục mở rộng quy mô, khai khẩn thêm nhiều đất ruộng, xây nhiều công xưởng mới hơn nữa không?"
Phạm Di Châu liếc hắn một cái, lắc đầu tạt cho một gáo nước lạnh:
"Chủ quản Lạc, phủ thành chủ của chúng ta không tuyển được thêm người nữa rồi, vì để cung cấp đủ cho công xưởng của mọi người mà đến cả phụ nữ cũng được động viên đi làm, quy mô như hiện tại đã là cực hạn rồi, nếu còn lớn hơn nữa thì chúng ta biến đâu ra nhân lực đây?"
Tiêu Mông chen mồm vào:
"Không sai, vệ đội của chúng ta cũng cần phải bổ sung thêm binh lính."
Mấy người rơi vào sự phiền não trong hạnh phúc, bắt đầu ưu sầu về việc bị hạn chế dân số.
Kim Đại lại nói:
"Đúng rồi đại nhân, khu vực triển lãm bên đó còn thu được tin tức, nói rằng thương hiệu Lục Thị của thành Bắc Tế muốn đến đầu tư mở công xưởng ở chỗ chúng ta."
Trầm Khinh Trạch "ờ" một tiếng, đôi mắt đen thăm thẳm lộ ra một thần thái thâm sâu khó lường:
"Vậy là thu hút được "vốn đầu tư nước ngoài" rồi? Những thương nhân này cũng rất nhạy bén."
Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, gật đầu:
"Chuyện này có thể đàm phán, để bọn họ xuất tiền, cung cấp công nhân thành thạo, nhưng tỉ lệ lãi cổ phần của thương nhân đầu tư nước ngoài tuyệt đối không được vượt quá người bản địa chúng ta, người quản lý cũng phải là do người của chúng ta nhận, cuối năm chia hoa hồng cho họ là được rồi."
Nhan Túy quay đầu qua, hơi nhíu mày:
"Công nhân thành thục của họ có học lén kỹ thuật của chúng ta không?"
Ánh sáng trong con ngươi của Trầm Khinh Trạch thâm thúy, lướt qua khuôn mặt của quần chúng nhân dân đang vây xung quanh, nhàn nhạt nói:
"Còn nhớ lời mà tôi đã phân tích cho cậu nghe hôm trên chợ đêm đó không?"
Nhan Túy nhìn vào sườn mặt của y mà cười nhẹ nhàng, nhướng đuôi mày:
"Anh luôn nắm chặt tay tôi không buông, sao mà tôi quên được?"
Trầm Khinh Trạch há há miệng, trực tiếp không thèm quan tâm đến lời trêu chọc của cậu, tiếp tục nói:
"Những thương nhân người nước ngoài đó có lẽ là ôm cái tư tưởng muốn học lén kỹ thuật của chúng ta, nhưng bọn họ chỉ có thể thấy những thứ nổi trên bề mặt mà thôi."
"Bên ngoài nhìn vào thì trông thấy chúng ta có được kỹ thuật tiên tiến, nghiên cứu phát triển ra được máy móc chạy bằng sức nước, cải thiện được rất nhiều kỹ thuật, khiến cho hiệu quả sản xuất được nâng cao. Những thương nhân nước ngoài học được rồi thì chẳng phải bọn họ nhất định sẽ giống chúng ta ư?"
Nhan Túy và những chủ quản khác yên lặng lắng nghe, dường như có chút đăm chiêu.
Trầm Khinh Trạch:
"Bọn họ là thương nhân, ý đồ duy nhất của bọn họ chính là lợi nhuận, vì để đẩy được lợi nhuận lên cao nhất nên nhất định sẽ nghĩ ra muôn vàn phương thức để cắt giảm bớt đi đãi ngộ cho công nhân, giảm chi phí nhân lực, hoặc là dứt khoát sử dụng nô lệ luôn. Chúng ta nhớ lại tình huống đã thấy được trong công xưởng rèn tại thành Minh Châu đó đi."
Chóp tai của Lan Tư và Ai Nhĩ Tư lập tức run run, lộ ra thần sắc không vui.
Trầm Khinh Trạch lại nói:
"Giống như tập đoàn thương nhân theo kiểu quý tộc gia tộc điển hình của Lục Thị đó thì người quản lý nhất định là con cháu trong gia tộc, còn những công nhân và nô lệ ở tầng lớp thấp đó thì vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được, không có chỗ trống để được thăng chức. Thành quả lao động của bọn họ thế nào cũng sẽ không được đền đáp."
"Lại nghĩ về nguyên liệu xem, bọn họ là phường sản xuất hàng dệt may để buôn bán, ngoài cây bông gai trồng trong đất nhà ra thì họ chỉ có thể thu mua lại từ những nông hộ khác."
"Bọn họ không có nhiều đất trồng màu mỡ như chúng ta, không có nông cụ thép hạ giá với số lượng lớn, cũng không có phân bón, nông dân còn phải chịu thuế ruộng nặng nề, nguyên liệu và sản lượng có hạn thì giá cả cũng sẽ mắc hơn."
Mấy vị chủ quản càng nghe càng kinh ngạc, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được sự phân tích kỹ lưỡng như thế này.
Sự suy tính của Trầm Khinh Trạch còn chưa kết thúc:
"Nguyên liệu và hiệu suất của công nhân đều sẽ ảnh hưởng đến sản lượng và giá cả của thương phẩm, bọn họ vì cướp lấy lợi nhuận nên nhất định, định giá sản phẩm của họ sẽ không thấp. Nhưng mà thành Bắc Tế và thành Nam Tế có bao nhiêu gia đình giàu có chứ?”
"Dân chúng nơi đó hằng năm bị thuế má và địa tô nặng nề bóc lột, ăn no bụng đã là chuyện không dễ dàng gì, có thể có được bao nhiêu tiền tài để mà đi mua hàng hóa? Nhất định thị trường sẽ có hạn."
"Cho dù bọn họ nắm được kỹ thuật và máy móc tiên tiến thì đã sao? Bọn họ kiếm được tiền rồi thì phải đi nộp thuế cho kẻ thống trị trong thành, kiếm được ít tiền thì còn ổn, đột nhiên kiếm được nhiều rồi thì chưa chắc sẽ tránh được việc bị những quý tộc ăn thịt người không nhả xương ấy để mắt đến."
"Lãi lớn không đáng sợ, cái đáng sợ chính là lãi lớn còn muốn ăn một mình. Mọi người nhớ lại chuyện mà xưởng rèn gặp phải lúc trước đi. Lẽ nào chỉ có thành Uyên Lưu của chúng ta là có quý tộc như Nhan Ân sao? Cho dù là ngôi thành nào cũng sẽ có không ít những kẻ như thế."
"Những thương nhân đó chưa chắc đã có được quyền lợi và vũ lực để được bảo vệ và hộ tống như chúng ta. Chúng ta càng được lợi nhiều thì những kẻ ganh ghét thèm thuồng cũng sẽ càng nhiều hơn, lợi nhuận càng lớn thì chết cũng càng nhanh."
Nói đến đây, mấy vị quan viên, bao gồm cả Nhan Túy trong đó đều mang sắc mặc trầm trọng, nhíu mày yên lặng.
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch quét qua dân chúng muôn hình muôn vẻ, có bà chủ đang trả giá, có nông dân đang bán rau củ, có cha mẹ mua sách tập cho con cái, có các cặp đôi cầm đèn lồng nắm tay nhau dạo phố...
Y nhàn nhạt nói:
"Phía sau công xưởng của chúng ta là cả một hệ thống liên quan đến nhau từ trên xuống dưới chứ tuyệt đối không đơn giản giống như chỉ có mấy tờ bản vẽ thi công mà thôi. Mọi người nhìn những bách tính đó xem----"
Y tùy tiện chỉ một đôi cha mẹ trong tiệm sách phía trước:
"Tôi nhớ rõ người này, anh ta là một trong những thợ thủ công đầu tiên được tuyển đến làm trong đội sản xuất và xây dựng. Trong nhà vốn là hộ nghèo, chỉ có vài mẫu đất cằn, khoảng thời gian rãnh rỗi sau vụ mùa, đàn ông ra ngoài làm việc, vợ thì ở nhà may vá, miễn cưỡng sống qua ngày."
"Tiền lương của anh ta trong đội sản xuất và xây dựng đủ để nuôi sống cả gia đình, không cần phải cực khổ mà chăm sóc cho luống hoa màu không được đến mấy cân lương thực đó, anh ta đã bán mảnh đất cằn đó đi, con người cũng được giải phóng khỏi đất đai rồi."
"Thu nhập trong gia đình tăng, chi phí cho cuộc sống giảm thì họ mới có được tiền dư của để để mua những hàng hóa khác trên chợ, lúc bị bệnh thì mới có tiền để đi khám bác sĩ, con cái đến tuổi đi học thì có tiền để mua sách vở bút thước để đi học."
Trên khuôn mặt mấy vị chủ quản bừng lên ánh sáng, tự hào mà cười cười:
"Cuộc sống trong thành của chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi."
Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói:
"Ngài nghĩ sâu hơn nữa đã, những gia đình giống như thế vẫn còn rất nhiều, chính nhờ sự mua sắm của bọn họ trên chợ nên mới có thể khiến cho sản phẩm trong xưởng của chúng ta được bán ra không ngừng."
"Hiệu quả và lợi ích của công xưởng càng ngày càng tốt thì sẽ cung cấp cho càng nhiều nơi hơn, tiền lương càng nhiều thì có thể kéo theo nhiều người trở nên giàu có hơn."
Lạc Tân thân là quan tài thuế, buổi nói chuyện tựa như nghi thức thanh tẩy để thức tỉnh này, rất nhiều hiện tượng kinh tế mà hắn từng cái hiểu cái không ấy, cuối cùng thì hắn cũng đã có được lời giải thích:
"Hóa ra, không dựa vào việc đào bới và bán khoáng sản nữa, không dựa vào việc tăng thuế lên thôi mà tự chúng ta đã có thể khiến cho bản thân giàu có lên rồi..."
Trầm Khinh Trạch nhìn nhóm thương nhân người nước ngoài đang tụ tập tại một chỗ thì thầm bàn tán ở nơi xa kia:
"Bọn họ không hiểu được hệ thống đang ra sức chống đỡ việc vận hành phía sau lưng, không thay đổi hoàn cảnh của xã hội mà chỉ nhìn chăm chăm vào kỹ thuật và công nghệ của chúng ta, cho dù bọn họ học được rồi thì sao nào?"
Khóe miệng y cong lên một nụ cười nhạt:
"Bọn họ vĩnh viễn không thể tranh đấu với chúng ta được!"
Vẻ mặt của y mang theo một sự thương xót cao cao tại thượng, mấy người trông thấy được, đột nhiên cảm nhận được một trận khí lạnh tràn đầy sợ hãi đột nhiên tràn đến tận xương.
Có được những thứ đồ này, lúc từ xa trông lại, tựa như vẻ đẹp mông lung của việc thưởng hoa trong sương mù, thế nhưng vừa tiến đến gần rồi thì lại phát hiện ra được sự khủng bố tựa như vực thẳm vậy.
Mấy vị đã làm quan viên hơn mười năm kia thế nhưng tựa như là lần đầu tiên biết được thành phố này vậy.
Những linh kiện chắp vá lung tung được Trầm Khinh Trạch gom lại thành một cái bánh răng chặt chẽ, lắp lên cái xe nhỏ là ngôi thành Uyên Lưu này, thế nhưng không biết được rằng tương lai sẽ đi về hướng nào đây nữa?
Nhan Túy hồi thần lại từ trong trầm tư, nhìn chằm chằm Trầm Khinh Trạch một lúc, đột nhiên hất cổ tay, sợi roi ngựa tựa như một con rắn, linh hoạt quấn lấy cánh tay của đối phương.
Cậu yếu ớt nói:
"May mắn người đầu tiên gặp anh là tôi..."
Trầm Khinh Trạch kéo kéo sợi roi, bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái:
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, phủ thành chủ hôm nay đã chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ cuối năm đấy, mọi người cùng nhau quay về ăn cơm đoàn viên thôi."
※ ※ ※
Phủ thành chủ, mấy cây nến với chân nến làm từ sắt được treo trên trần nhà chiếu sáng phòng yến hội rõ sáng như ban ngày.
Tối nay cũng chẳng phải là tiệc tối của quý tộc với nhau, chỉ là một bữa tiệc trong nhà bình thường.
Một chiếc bàn tròn lớn trong chính sảnh, một bên là mấy vị quan viên chủ yếu của phủ thành chủ, bên còn lại là Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch, cùng với vài người thân thiết xung quanh.
Nhan lão phu nhân ngồi trên xe lăn cùng với bố Lý được người hầu dìu vào ngồi lên vị trí chủ tọa.
Lần đầu tiên bố Lý tham gia vào buổi tiệc như thế này, vừa vinh hạnh vừa căng thẳng, rót đầy mỹ tửu vào ly rượu thủy tinh, bố Lý cẩn thận nghiêm túc hai tay nâng lên, nhấp miệng từng miếng một, sợ rơi vỡ sẽ làm mất mặt của Trầm Khinh Trạch.
Bà nội Nhan nhận thấy được sự mất tự nhiên của ông, khuôn mặt hòa ái kéo theo mấy việc người lớn trong nhà, kiếm mấy chuyện cười thú vị của tiểu bối mà khơi chuyện, dần dần, bố Lý cũng thoải mái hơn được một chút, vừa bắt trúng đài là lập tức bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Trên yến tiệc đều là người quen với nhau, bỏ qua những lễ nghi phiền phức, Lạc Tân và Kim Đại biết pha trò, mọi người trên bàn ăn người cười kẻ nói, nói trời nói đất, mấy chén rượu nhỏ vào bụng, bầu không khí càng hòa hợp hơn, tiến hoan hô cười đùa không dứt.
Trầm Khinh Trạch thường ngày không uống rượu, tối nay khó có được tâm tình mà vui vẻ, thuận theo tình hình, cũng uống vài chén.
Nhan Túy ngồi bên cạnh y, cả tối uống vào không biết bao nhiêu, khuôn mặt sáng sủa diễm lệ tựa như được bao phủ lấy một tầng mây, một cánh tay chống lên má, nhướng nhướng cái đuôi mắt mờ mịt, nhìn y chằm chằm.
Trầm Khinh Trạch thật sự không thể làm lơ cái ánh mắt nóng bỏng này được, bất giác kéo kéo cổ áo --------- cái áo bào đế sư này may chật quá.
Đột nhiên, Nhan Túy tiến đến bên tai y, hô hấp dịu dàng lướt qua vành tai, mang theo vài phần ấm áp mà ngưa ngứa:
"Tôi có quà năm mới tặng cho anh."
Trầm Khinh Trạch ngẩn người, chỉ trông thấy một cái túi được đưa đến trước mặt mình, y mở cái túi ra ---------- bên trong chứa hai đôi bao tay len màu trắng xám.
Người đan nó rõ ràng là kẻ mới học đan, đường kim mũi chỉ vô cùng xấu, có rất nhiều đường may sai.
Trầm Khinh Trạch cầm lên tay ngắm, dở khóc dở cười mà phát hiện ra rằng, trong góc hai đôi bao tay này có thêu một chữ "Nhan" và một chữ "Trầm" xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhan Túy ngồi trên cái ghế lưng cao, nghiêng đầu nhìn y, vươn một chân ra, nhẹ nhàng đá đá vào bắp chân Trầm Khinh Trạch, kéo dài giọng nói:
"Chủ tế đại nhân, quà năm mới của bổn thành chủ đâu?"
Trầm Khinh Trạch vuốt ve bộ bao tay mềm mại, im lặng ôm vào lòng, che miệng ho nhẹ một tiếng, đè thấp giọng nói: