Tầng mây dày buông xuống, gió lạnh không phát ra tiếng động thổi qua quảng trường, hàng nghìn quan binh vệ đội trầm mặc xếp thành hàng chỉnh tề, tay cầm chuôi đao, ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ đợi chỉ lệnh cuối cùng của thành chủ đại nhân của bọn họ.
Trong thành có tổng cộng chưa đến hai, ba vạn người, bọn họ đã là nhân số cao nhất mà sau khi được chiêu mộ thêm tạm thời, và họ cũng là lá chắn cuối cùng của hàng phòng vệ của thành Uyên Lưu.
Trên khu phố giới nghiêm xa xa kia, bách tính nhân dân tụ tập lại càng lúc càng nhiều, không có ồn ào, không có khóc lóc, chỉ là im lặng mà đưa mắt trông theo người thân, con cháu trong nhà mình bước ra tiền tuyến nghênh chiến với nô thú.
Đội trưởng vệ đội Tiêu Mông hoàn tất việc kiểm tra, thúc ngựa đi đến trước mặt Nhan Túy, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống, mũ giáp trên người hắn chạm vào gạch lát trên mặt đất, vang lên âm thanh leng keng:
"Thành chủ đại nhân, toàn thể binh lính của vệ đội đã tập họp xong, chờ xuất phát! Có thể quyết tử một trận với nô thú vào bất cứ lúc nào!"
Ánh nắng mỏng manh chiếu xuyên qua tầng mây, rọi xuống đỉnh đầu của mọi người, nhưng lại không hề ấm áp chút nào.
Nhan Túy ngồi vững vàng trên lưng ngựa, bờm của chiến mã dũng mãnh cháy lên một màu lửa hòa cùng với sắc đen của bộ quân trang trở thành một sắc màu cực kỳ trang ngiêm đậm đặc.
Ánh mắt của cậu trầm tĩnh trang nghiêm, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp vang lên khắp quảng trường:
"Thành Uyên Lưu, chúng ta không cần phải chờ đợi quyết tử với nô thú như vậy."
"Mục tiêu đầu tiên của chúng ta là đánh lui kẻ địch xâm lược rồi sau đó, trong làn sóng nô thú, cố hết sức mà giữ gìn! Bình an về nhà!"
"Trong thành Uyên Lưu, bắt đầu từ tôi cho đến mỗi một người dân trong thành ai cũng như ai!"
Tiêu Mông hít sâu vào một hơi, rút thanh thập tự kiếm trên thắt lưng giơ cao lên khỏi đầu:
"Thành Uyên Lưu, vạn thắng!"
"Vạn thắng!"
Tiếng hô hào dâng trào khí thế của hàng nghìn người dâng đến tận trời mây, âm vang vang vọng khắp khoảng không trên quảng trường, hòa cùng với những ngọn gió đang gào thét đưa chúng thâm nhập vào từng hộ nhà của bách tính nhân dân.
Những người đến đưa tiễn đoàn đội từ xa chứng kiến thân ảnh của vệ đội lao về phía tường thành, trong mắt lặng lẽ trào lên nước mắt. Trong nhóm người âm ỉ truyền ra tiếng khóc nức nở, thế nhưng sau đó lại bị tiếng bước chân rời đi chỉnh tề của vệ đội lấn át mất.
Trung tâm thành phố có một tháp đồng hồ đã cũ, khi công cuộc xây thành vừa bắt đầu thì đỉnh tháp đồng hồ đã trở thành nơi cao nhất trong thành phố này.
"Đông---đông---"
Tháp đồng hồ vang lên chín tiếng liên tục, dự báo thời khắc nguy hiểm nhất đã cận kề!
Trầm Khinh Trạch đứng trước cửa sổ phòng nghị sự, bóng hình của Nhan Túy đã biến mất phía đầu con đường, không nhìn thấy nữa.
Áp Áp uể oải nhoài người lên song cửa, có lẽ là cảm nhận được tâm tình của chủ nhân nên không dám nhõng nhẽo, cũng mất cả hứng thú gặm giun khô.
Áp Áp đã không còn bộ dáng của con gà nhỏ màu vàng nữa. Màu lông trên thân nó sáng hơn trước đây, đuôi mọc lên một nhúm lông đuôi đầy màu sắc, lúc kích động, lông vũ của nó rung lên, tựa như một cái quạt nhỏ được bật nút.
A Bạch ngồi bên chân chủ nhân. Nó gần đây cứ luôn vô cùng im lặng, tai chó trở nên dài và nhọn hơn, bộ lông trắng ngày càng đổi thành một màu sáng bạc rực rỡ, tựa như một hình bóng linh hồn, lẳng lặng mà đi theo Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch nhìn về phía tường thành xa xa, giao diện của hệ thống lại sáng lên một cái dấu chấm than đỏ tươi lần nữa:
"Nhiệm vụ cốt truyện chính: trận chiến bảo vệ thành Uyên Lưu!"
"Tộc nhân thú rời khỏi hẻm núi lớn, dốc toàn lực tràn đến khắp các thành phố của con người, tất cả các thành thị trên đất bắc không một nơi nào may mắn thoát khỏi, thành chủ của bạn cũng là một trong những mục tiêu xâm lược của chúng, bạn quyết định cầm vũ khí lên, bảo vệ gia viên an bình này!"
"Tộc nhân thú có đồng thời các đặc trưng của yêu thú và con người, chúng có trí tuệ của con người và thần lực trời sinh, thường hành động theo nhóm, trong bộ lạc có phù thủy, vô cùng nguy hiểm! Một khi thành chủ bị công phá thì sẽ chịu đựng sự tổn thất không thể đo lường!"
"Gợi ý nhiệm vụ: tộc nhân thú trông tựa như rất mạnh, nhưng cũng không phải là không có điểm yếu. Người chơi nên ưu tiên tìm ra phù thủy trong nhân thú, trừ khử hắn."
"Hệ thống: tộc nhân thú hoàn toàn rút lui thì nhiệm vụ kết thúc, đến lúc đó sẽ căn cứ theo độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi để quyết định phần thưởng, độ hoàn thành đạt 30%, hoặc bị tộc nhân thú công phá vào phủ thành chủ thì nhiệm vụ thất bại!"
"Phần thưởng cho nhiệm vụ cốt truyện chính: ngoài những phần thưởng cơ bản ra thì còn nhận được thêm 500 tử tinh."
Trông thấy phần thưởng tử tinh nhiều hơn gấp năm lần so với trước, nội tâm Trầm Khinh Trạch không có chút gợn sóng nào, hoàn toàn không có cảm giác vui mừng mà ngược lại chỉ hơi cau mày lại.
Phần thưởng càng cao thì có nghĩa là độ khó nhiệm vụ càng cao, mình an tọa ở hậu phương, nơi tiền tuyến nguy hiểm nhất còn không biết là sẽ xảy ra loại tình trạng như thế nào.
Lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ cốt truyện chính, Trầm Khinh Trạch trực tiếp đối đầu với đại yêu Côn Bằng, có chết thì cũng là mình chết trước, thế nhưng đổi lại thành hàng nghìn hàng vạn người chắn trước mặt y như hôm nay, y ngược lại lại cảm thấy trong lòng nặng như chì.
Trong lúc trầm tư, đột nhiên bên ngoài trền đến một tiếng gào:
"Chủ tế đại nhân! Nô thú đã chuẩn bị tấn công ngoài thành rồi!"
Con ngươi của Trầm Khinh Trạch nháy mắt chấn động.
※ ※ ※
Trên tường thành cờ bay phấp phới, trinh sát viên đứng trong cái giỏ trúc trên khinh khí cầu, căng thẳng mà truyền đi động tác tay báo cáo lại tình hình mới nhất.
Bọt sóng trắng bạc cuồn cuộn điên cuồng dưới sông Xích Uyên phía xa xa, tộc nhân thú đông nghịt rẽ sóng mà bơi tới. Những thú nhân không biết bơi thì ngồi trên bộ mai to lớn và cứng rắn của tộc rùa mà vượt qua mặt sông.
Thành Uyên Lưu lặng lẽ cao chót vót hệt như một hòn nam châm cực lớn thu hút lấy ánh mắt tham lam của đám nhân thú.
Trong chớp mắt, phía sườn ngoài của thành, các bộ lạc nhân thú nhiều không đếm xuể tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, những cái đầu đen nghịt chen lấn, vóc người khổng lồ cường tráng đang lao nhanh vun vút làm chấn động mặt đất.
Từ trên cao nhìn xuống, thủy triều màu đen vô tận tựa như sóng thần mà cuồn cuộn dâng tới, thành Uyên Lưu hệt như một hòn đảo đơn độc yếu ớt giữa dòng triều cường, mắt thấy sắp bị làn sóng nô thú không chút lưu tình mà nuốt chửng không còn lại gì.
Tiếng hô hào và tiếng cười lớn đầy điên cuồng của đám nô thú, nước bọt chảy bên mép, cái lưỡi đỏ lòm tựa như sắp liếm lên yết hầu của mọi người vào bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng đáng sợ này, chỉ đứng trên đầu tường thành nhìn ra ngoài một cái thôi thì cũng sẽ sợ đến run hết cả da đầu, hai chân run rẩy.
Cho dù đã có chuẩn bị hết tâm lý hết lần này đến lần khác rồi, ôm trong mình tâm tình thấy chết không sờn thì các binh lính của vệ đội trên đầu tường cũng không khỏi mà kinh hồn bạt vía, sinh ra một sự nghi ngờ mãnh liệt từ tận đáy lòng --- lần này, thật sự có thể đánh lui được những nô thú đáng chết này ư?
Trong lúc mọi người đang hoang mang trong lòng thì đột nhiên, trên trạm canh gác trên đầu tường vang lên một giọng dồn dập ---
"Thành chủ đại nhân đến rồi!"
Một nhóm thân vệ của thành chủ bao lấy Nhan Túy bước nhanh lên đầu tường, đôi giày quân đội giẫm lên sàn đá cứng, từng tiếng bước chân hữu lực vang lên, cực kỳ khiến người ta an lòng.
Sau lưng Nhan Túy là lá cờ màu đen vàng tượng trưng cho thành Uyên Lưu đang được dựng thẳng đứng. Kỳ không ngã, tắc thành không ngã. (cờ không ngã tức là thành chưa thua.)
Nhan Túy cầm ống nhòm trong tay, nhìn về phía bắc của thành. Tiêu Mông nhíu mày sốt ruột:
"Thành chủ đại nhân, nô thú đã tiến vào phạm vi tầm bắn lớn nhất nhất rồi ạ, có phóng tên hay bắn đại bác tấn công không ạ?"
Nhan Túy bỏ ống nhòm xuống, đồng tử phản chiếu lại cơn triều cường đen dày đặc, rành mạch ra lệnh:
"Bắn máy bắn đá và nỏ liên thanh trước."
"Vâng!"
Dựa theo cờ lệnh lay động cực nhanh của lính liên lạc, dây cung trong tay binh sĩ được kéo căng rồi buông ra, chỉ để lại dư ảnh, tên bay như mưa xông thẳng xuống dưới, đầu tên bằng thép lạnh lẽo lóe lên áng sắc lạnh dưới ánh mặt trời.
Đợt thứ nhất, đợt thứ hai... vô số làn mưa tên bao phủ, bắn về phía lũ nô thú xâm lược.
Lúc đầu, tộc nô thú ỷ vào việc mình thịt cứng da dày mà hoàn toàn không xem trọng đến mưa tên của loài người. Cho dù có một hai mũi tên có đủ độ sắc bén như thế thì bắn từ cái khoảng cách xa như vậy thì còn dư lại được bao nhiêu uy lực chứ?
Dựa theo những kinh nghiệm lúc trước, chúng chỉ cần nhắm mắt, dùng đôi tay thô cứng như sắt bảo vệ đầu thì cho dù có không may bị tên bắn trúng thì vốn cũng sẽ không bị thương những chỗ quan trọng.
Còn những bộ lạc nổi tiếng về phòng thủ kia, tỉ như bò sắt, voi ma mút, tộc rùa... thì ngay cả việc chắn tên cũng lười, những thứ đồ chơi nhỏ này của loài người so với vỏ ngoài kiên cố của chúng thì cũng chẳng để lại một chút vết tích nào. Chút lực sát thương ấy còn chẳng bằng gãi ngứa.
Thế nhưng lần này, chúng đã tính sai rồi!
Toàn bộ cung thủ của thành Uyên Lưu đã đổi thành cung phức hợp được sản xuất bởi xưởng quân bị, và còn có thần khí tầm xa là nỏ liên thanh Gia Cát đây, toàn bộ tên dùng đầu tên bằng thép được mài vừa nhỏ vừa nhọn.
Lực đạo bắn ra rất lớn, lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí còn có thể bắn xuyên qua một số bức tường đất của mấy ngôi trấn nhỏ!
"Vút, vút---"
Âm thanh tên bắn không xuyên qua máu thịt vang lên dày đặc giữa đám nhân thú đang tấn công thần tốc, rất nhiều những nhân thú xui xẻo thiếu cảnh giác bị một mũi tên cắm vào người, kẻ bị cắm sâu hơn thì trên người chớp mắt bị xuyên thủng thành một cái lỗ máu!
Ngay cả tộc rùa với lực phòng ngự cường đại cũng không may mà trúng chiêu, bộ mai cứng cáp trên lưng bị cự nỏ bắn xuyên qua! Chết ngay tại chỗ!
Hứng thú cuồn cuộn xuất trận, tiếng kêu rên vang lên không ngừng, nhất thời kích động thú tính từ trong xương tủy của chúng!
Tộc nhân thú trời sinh thể trạng cường tráng, những thương tích thông thường đơn giản cũng chẳng đủ để cướp đi tính mạng của chúng, thế nhưng chỉ cần vết thương đủ nhiều, có thể sẽ chảy máu đến chết --- tộc nhân thú có rất ít những tộc nhân hiểu về y thuật, duy chỉ có phù thủy là có phương pháp để trị liệu mà thôi.
Từng đợt mưa tên bất ngờ của thành Uyên Lưu, khí thế muôn màu của tộc nhân thú bị chặn lại trong chớp mắt.
Sau khi bỏ lại một bộ phận tương đối những đồng đội bị trọng thương lại phía sau, dưới mệnh lệnh của kẻ dẫn đầu, các bộ lạc nhân thú bắt đầu biết phân tán lực lượng ra, dùng trận hình tấn công thưa thớt mà tránh việc nhận lấy sự công kích của mưa tên dày đặc.
Sự ứng phó của bộ lạc nhân thú có hiệu quả nhanh chóng, về sau, thế tấn công của những đợt mưa tên vốn là một mũi tên bắn ra là thấy máu chảy của thành Uyên Lưu nhất thời bắn vào khoảng không hết 1/3.
Trên tường thành Uyên Lưu, cung thủ trông thấy vậy, trong lòng sốt ruột, may mà phủ thành chủ đã triệu nông dân đến, dùng xe cút kít để vận chuyển những thứ cần thiết như tên và đá các loại để cho binh lính không cần phải lo lắng đến vấn đề thiếu hụt dụng cụ.
Sau khi mưa tên trở nên lác đác thì máy bắn đá đến ngay theo trên đầu ---
Chỉ trông thấy rất nhiều những hòn đá lớn bay vun vút ra khỏi đầu thành, từng bóng hình to lớn bao phủ lấy vô số nhân thú, nện lên đầu bọn chúng!
Trừ cung tên ra thì xe bắn đá chính là vũ khí tầm xa có uy lực lớn nhất được loài người dùng để đối phó thú nô, đám nhân thú ngoài việc dùng cơ thể cứng như thép của mình ra thì cũng chẳng còn những biện pháp gì khác.
Những tảng đá lớn lần lượt đè bẹp lên các đồng đội xui xẻo thì càng có nhiều những kẻ may mắn hưng phấn tru lên, vùi đầu xông lên phía trước, chịu đựng mấy làn sóng công kích nguy hiểm nhất này nữa thôi, phía trước chính là thắng lợi rồi!
Lính trinh sát tay nâng ống nhòm, thậm chí là có thể trông thấy được cái đầu nhô lên, cái cổ to khỏe gân guốc, và còn có đôi mắt đỏ rực hung hãn của tên thủ lĩnh nô thú một cách rõ ràng.
Tiêu Mông mang theo một dáng vẻ vội vàng, báo cáo từng tình hình thu thập được, rõ ràng bản thân đang trong khí đông lạnh giá, thế nhưng mồ hôi trên trán tuôn ra không ngừng:
"Thành chủ đại nhân, lực sát thương của cung tên và xe bắn đá có hạn, có cần sử dụng đến đại bác không?"
Hay tay Nhan Túy nắm lấy gò tường bằng đá lạnh lẽo, bình tĩnh nói:
"Đợi thêm đã."
Tiêu Mông nhíu mày:
"Đại nhân?"
"Đạn đại bác có hạn, đa số tập trung tại tường thành phía bắc, buộc phải khiến cho nô thú chạy về phía bắc trước, đặc biệc là quân chủ lực, lọt vào phạm vi lớn nhất của tầm bắn rồi thì mới có thể phát huy hết được ưu thế của đại bác."
Nhan Túy liếc hắn một cái rồi lại thu lại ánh mắt, đồng tử âm u, dừng lại tại một điểm không rõ:
"Không nhịn được nhỏ thì sẽ làm loạn việc lớn."
※ ※ ※
Đám nhân thú ngoại thành tự cho là đã xông qua được phạm vi tầm bắn của máy bắn đá và cung tên, hoan hô tung tăng mà điên cuồng chạy về phía tường thành.
Nào ngờ rằng nguy cơ không những ập xuống từ trên đầu mà còn nằm bên dưới bùn đất dưới chân nữa!
Chẳng biết là kẻ nào, bất cẩn bị chắn tầm mắt, không nhìn thấy đường mà vướng chân một cái, ngã sấp mặt lờ xuống đất, ngay sau đó, vô số nhân thú đang xông lên trên tuyến đầu tiên đều đồng loạt vấp ngã, trong chớp mắt chạm đến liên hoàn địa lôi được chôn nông dưới đất!
Từng quả địa lôi sắt đang ẩn thân đột ngột phát nổ, trực tiếp nổ văng những kẻ địch đang đứng trong phạm vi ba đến năm mét xung quanh.
Những mảnh vỡ trong vụ nổ cắm sâu vào lớp da thịt thô ráp của đám nhân thú. Nhất thời, bốn phía vang lên âm thanh phát nổ đinh tai nhức óc, máu thịt văng khắp nơi, tay chân văng đầy đất!
Đám nhân thú đều bị địa lôi nổ cho ngu luôn, bọn chúng thậm chí còn không biết được là kẻ địch rốt cuộc đến từ đâu, sao lại có thể thương vong thê thảm kỳ lạ đến thế này?
Những kẻ cứ ngu ngốc mà tiếp tục xông lên trước đã không còn an toàn được nữa, hai bên phía đông, tây đó, khắp nơi đều có địa lôi!
Mấy thủ lĩnh của bộ lạc lập tức hạ lệnh đổi hướng tấn công, để cho nhân thú tản ra hai bên rồi mới tụ lại về chính giữa, tập trung lực lượng tấn công vào phía bắc!
Đại quân làn sóng nhân thú chớp mắt lại trở nên dày đặc trở lại, chen lấn lẫn nhau mà xông về phía tường thành phía bắc.
Binh lính trên đầu tường phía bắc bị những chóp đầu đen nghịt không ngừng xông lên kích động vào phòng tuyến tâm lý.
Dưới áp lực cực lớn, lòng bàn tay, sau lưng họ đều đẫm mồ hôi lạnh, pháo binh run rẩy mà trông xuống đợt thủy triều đen vô hạn dưới chân, ngay cả hít thở cũng quên mất.
Hô hấp của Tiêu Mông nặng nhọc, môi mím chặt, móng tay gần như cắm luôn vào đá.
Hắn không dám chạy đi quấy rầy thành chủ đại nhân, hắn biết, dưới ánh mắt cầu xin giúp đỡ của các binh sĩ, Nhan Túy với thân là chỉ huy cao nhất mới là người phải gánh vác toàn bộ áp lực đó.
Mà thân hình thon dài của đối phương tựa như núi cao biển rộng đứng tại đầu tường, tựa như ngọn hải đăng sừng sững không ngã trong ngày biển động, lù lù bất động.
Không biết đã qua bao lâu, hắn nghe thấy giọng nói trầm ổn của Nhan Túy vang lên bên tai: