Người dân trong thành Uyên Lưu đương trong giấc mộng bị đánh thức, do trước đó, họ đã được phủ thành chủ thông báo rằng gần đây, tường thành phía tây sẽ tiến hành luyện tập hình thức vũ khí quân sự mới, trong thành thực hiện việc cấm đi lại vào ban đêm.
Mọi người tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng sau khi trải qua đại thắng lợi với làn sóng nô thú và bội thu vào năm mới thì lòng tự tin tăng thêm, mọi người đương dịp đang vui mừng thắng lợi ấy mà phàn nàn vài câu với người trong nhà rồi lại trở người một cái, ngủ tiếp.
Tình hình cuộc chiến tại tường thành phía tây đương như dầu sôi lửa bỏng, đại cục nghiêng về trong tay của Nhan Túy.
Trước khi Trầm Khinh Trạch đi, y đã từng bày diễn chiến thuật nhiều lần với cậu, một khi Trầm Khinh Trạch thu phục được thành Nam Tế thì y sẽ trở về ngay lập tức.
Những kinh nghiệm đã tích lũy được thông qua thời kỳ làn sóng nô thú, hai người đều có sự tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ chặn được kẻ địch bên ngoài cổng thành.
Sau khi Lạc Đặc hạ lệnh cho lui quân, liên quân tam thành bị chuỗi địa lôi liên hoàn nổ đến không kịp trở tay, chúng đồng loạt lui về hậu phương.
Trên tường thành của thành Uyên Lưu, những binh sĩ vẫn đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu đầy căng thẳng, có được kinh nghiệm của lần trước, ai cũng không dám xem thường hay thiếu cảnh giác.
Quả nhiên là như dự đoán, liên quân tam thành chỉnh đốn đội ngũ về lại một lần nữa rất nhanh chóng rồi quay trở lại xâm lược một lần nữa.
Đội quân này của thành Minh Châu chính là những binh lính xuất sắc đã được chi trả với một lượng phí rất lớn để bồi dưỡng thành, tuy rằng thực lực của mỗi binh sĩ thấp hơn rất nhiều so với tộc nhân thú, thế nhưng tính tổ chức của họ rất cao, Lạc Đặc thậm chí còn chẳng cần phải tốn bao nhiêu công sức là đã quét dọn được sự ảnh hưởng bất lợi của việc ra quân, đại đội người và ngựa lại tập họp trở lại, bắt đầu tấn công một lần nữa.
Lúc này, đội hình chiến trận của liên quân tam thành thay đổi, những binh lính không chuyên của thành Nam Tế và thành Bắc Tế cùng với một đoàn chó quân đội lớn do thành Minh Châu mang đến trở thành quân tiên phong, còn những kỵ binh của thành Minh Châu thì bọc hậu.
Những binh lính không chuyên ấy cầm dây dẫn dắt những con cảnh khuyển, hai chân run lập cập, cả cái tổ hợp ấy trông như một con giun đang vặn vẹo, ai cũng chẳng dám đi lên đầu, thế nhưng sau lưng bọn họ chính là mũi kiếm thép vô tình của thành Minh Châu, ai dám lùi lại, thì máu tươi nhuộm chiến trường.
Đưa đầu lên thì bị chém một nhát mà rụt đầu lại thì vẫn bị chém một đao, dưới tình thế rơi vào đường cùng, những binh lính không chuyên vừa chửi mắng thành Minh Châu, vừa rụt người lại phía sau những con cảnh khuyển, họ la khóc mà chạy về phía trước, làm thiêu thân bằng người lao về phía địa lôi, đánh cược sự may mắn ít ỏi của mình, người may mắn xông qua được khỏi khu vực địa lôi thì lập được công trạng lớn, còn những người xui xẻo thì bị nổ chết ngay tại chỗ.
Toàn bộ những con ngựa của đội kỵ binh thì được bịt tai lại, roi ngựa vừa quất xuống thì chúng liền cắm đầu xông lên phía trước cùng với đàn ngựa xung quanh.
Biện pháp để phá giải khu vựa địa lôi liên hoàn của thành Minh Châu đơn giản và thô bạo, trực tiếp lấy tính mạng ra để bù vào, những binh lính không chuyên giống như ếch trong nồi nước sôi, hoặc là bị bỏng chết ngay lập tức, hoặc là bỏng chết ngay sau một giây.
Âm thanh đùng đoàng cháy nổ của khu vựa địa lôi, khắp nơi đều là tứ chi đứt rời, ngoài một số ít những kẻ còn sống sót được một cách thần kỳ ra thì đại đa số những binh lính không chuyên ấy, nếu không phải đã chết trong khu địa lôi thì cũng chết trên đường tháo chạy --- bị "đội bạn" một kiếm đâm chết!
Kỵ binh đang lao nhanh đến tựa như một làn sóng màu đen, đi theo tuyến đường an toàn mà lan đến từng chút một, phương thức liên hoàn địa lôi của thành Uyên Lưu mà từng lập được công lớn trong làn sóng nô thú, dưới thủ đoạn đầy tàn nhẫn của thành Minh Châu, tuyên bố đã bị phá giải!
Vó ngựa chấn động mặt đất.
Trông thấy làn sóng màu đen lớn đang từ từ ép sát đến, những binh lính trên đầu tường thành nắm chặt lấy binh khí, hô hấp nặng nhọc, sắc mặt lo lắng, cũng may là mọi người đã từng được tham gia vào trận chiến lớn ở lần trước nên họ mới có thể miễn cưỡng mà duy trì được sự bình tĩnh dưới sự tấn công của ngôi thành với thế lực to lớn bậc nhất của vùng đất bắc này.
Tám nghìn kỵ binh rất nhanh đã gặp phải phòng tuyến thứ hai của thành Uyên Lưu --- đại bác trên tường thành!
Lúc Lạc Đặc tra khảo viên lính tình báo của thành Uyên Lưu, hắn đã nghe đến được loại vũ khí sát thương hàng loạt, được miêu tả là "tiếng nổ vang tám hướng, cách trên trăm mét cũng có thể phát nổ" này nhiều lần.
Lúc đầu, hắn cũng không tin lắm, hắn cho rằng đây chỉ là một binh sĩ cấp thấp không có kiến thức, hắn chỉ đang nói khoác mà thôi ---cái thứ kỳ lạ mới nghe thấy lần đầu này quá đáng sợ, một ngôi thành như thành Uyên Lưu đây thôi mà có bản lĩnh để tạo ra được loại vũ khí thần thánh như thế ư? Hắn theo bản năng mà từ chối tiếp thu đối với việc này.
Cho đến lúc này.
Từng đốm lửa nổ vang, sáng bừng trong đêm tối, tựa như một buổi biễu diễn pháo hoa tuôn ra màu máu tươi vậy!
Những viên đạn pháo bay loạn xạ trên chiến trường, va lên người của kỵ sĩ, trong chốc lát đã bắn văng mất nửa cơ thể, những mảnh cơ thể bị nổ văng đi dưới sự cháy nổ của ngọn lửa cực kỳ nóng gắt ấy, chúng tựa như những cái bàn ủi sắc bén, những vật sống trong phạm vi năm mét xung quanh, chỉ cần hơi chạm vào là không chết thì cũng bị thương ngay!
Tuy rằng tám nghìn kỵ binh ấy là quân đội chuyên nghiệp, thân chinh trăm trận chiến thì vào thời khắc này, bị thành Uyên Lưu đầu óc điên loạn mà nả pháo loạn xạ thì họ cũng hoảng loạn tay chân, đương ở trong ranh giới sụp đổ, lúc nào cũng có thể bị thổi bay chỉ trong một phát!
"Đại bác quả nhiên là trăm trận trăm thắng!"
Trên tường thành của thành Uyên Lưu, trông thấy kẻ địch bị bắn đến mức ôm đầu chạy như chuột, những binh sĩ hoan hô một trận, cơ thể của con người yếu đuối hơn rất nhiều so với tộc nhân thú, thế nên lực sát thương của đại bác rất lớn đối với bọn họ.
Trên tường thành cao cao, sắc mặt của Nhan Túy lạnh lùng, cậu quét tầm nhìn khắp chiến trận, ngón tay thon dài bấu lên gò gạch nhô ra, gõ nhẹ lên đó:
"Lượng đạn đại bác còn lại còn đủ dùng không?"
Thế cục dường như đang nghiêng về một phía, Đằng Trường Thanh nhìn mà vui sướng khắp mặt:
"Đạn đại bác không nhiều, nhưng đủ để đánh thắng trận này!"
Nhan Túy híp mắt lại, không nói gì.
※ ※ ※
Cánh tay đang cầm lấy chiếc kính viễn vọng của Lạc Đặc đang run lên!
Sắc mặt căng cứng của hắn tựa như một cái khóa bằng sắt bị hoen gỉ, xanh đen giao nhau, đây chính là cảnh tượng địa ngục trần gian trông như thế nào! Những kỵ binh mà thành Minh Châu vốn tự hào kia thậm chí còn chẳng sờ đến được bức tường của thành Uyên Lưu nữa thì đã nhanh chóng bị tổn thất đến hơn một phần ba rồi!
Đây có còn là thành Uyên Lưu nữa không?!
Cổ họng của Lạc Đặc bỗng có vị ngọt, lửa giận cùng với sự hối hận đang đốt cháy hốc mắt và trái tim của hắn:
"Đi gọi Sách Pháp đại sư đến đây!"
Hắn gần như là nghiến những từ này từ trong kẽ răng mà ra, lời còn chưa nói hết thì một giọng nói chói tai âm u đến từ sát ngay sau lưng, truyền vào tai hắn, khiến cho hắn nổi cả tầng da gà.
"Lạc Đặc thiếu thành chủ, tôi đã đến rồi."
Sắc mặt của Lạc Đặc khẽ thay đổi, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Sách Pháp đại sư, ngài là thầy pháp tôn quý nhất của thành Minh Châu, sư đệ đồng môn của ngài đã đi đến thành Nam Tế rồi, ngài hẳn không hy vọng là sẽ thua hắn, đúng không."
Khắp mặt Lạc Đặc đều biểu hiện của sự chán ghét, hắn kiềm nén sự nóng nảy lại, trầm giọng nói:
"Ta biết, không cần sự nhắc nhở của ông!"
Sách Pháp khác với Tháp Cách tính cách ngay thẳng, hắn làm việc vô cùng nham hiểm, vô cùng hẹp hòi đối với phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, dựa vào một thân hắc thuật hiểm ác để lấy máu trinh nữ, duy trì thanh xuân vĩnh viễn cho mình.
Thứ mà hắn nhắm trúng lần này vậy mà lại là tiểu thiếp vừa mới cưới về của lão thành chủ của thành Minh Châu!
Lạc Đặc âm thầm đồng ý với hắn, rằng sau khi thành công rồi thì sẽ tặng mẹ kế xinh đẹp đó cho hắn, có thế thì mới thuyết phục được đối phương làm việc cho mình, ra tay một lần trên chiến trận!
Lạc Đặc vốn chỉ xuất phát từ sự lo lắng cho việc phòng bị đối với những sự việc chưa xảy ra, hắn hoàn toàn chẳng ngờ được thành Uyên Lưu sẽ ép hắn đến được mức này, cho dù có thắng lợi trở về được thì cũng sẽ bị đối phương giành lấy đa số công trạng, có thể tiếp tục sỡ hữu được quân quyền hay không còn khó nói.
"Cái ngôi thành Uyên Lưu đáng hận này!"
Lạc Đặc nghiến răng, đợi cho đến khi hắn phá được thành, nhất định hắn sẽ nghiền nát xương cốt của thành chủ và chủ tế của đối phương thành tro!
※ ※ ※
Trên tường thành, lại thêm một trận đại bác được bắn ra lần nữa.
"Châm lửa! Bắn!"
Những ống đại bác bị sử dụng quá đà vào lúc này đã bắt đầu nóng rực lên, thậm chí còn khiến cho một pháo binh lắp đạn bị bỏng.
Ánh mắt của Nhan Túy hiện lên một tia lo lắng:
"Truyền lệnh, bảo lính cầm súng trong chiến hào chuẩn bị tham gia trận đấu vào bất cứ lúc nào."
Tiêu Mông sững sờ:
"Vâng, nhưng mà thành chủ đại nhân, trước mắt thì chúng ta..."
Hắn còn chưa dứt lời thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, hét lên một tiếng to:
"Nhanh tránh ra! Nằm xuống!!!"
Mọi thứ đều đã quá trễ!
Hơn mười viên đạn pháo lao vút ra, chẳng biết vì sao mà lại giữa không trung mà quay đầu lại! Khó tin nổi mà nả về hướng của thành Uyên Lưu!
Tia lửa cực lớn liên tiếp phát nổ trên đầu tường thành, tiếng kêu thảm thiết của những binh lính vang tận mây xanh ---thành Uyên Lưu, đã bắt đầu hứng chịu đợt thương vong đầu tiên!
Chỉ bởi một tên pháp sư, thế cục thắng lợi nghiêng về một mặt của thành Uyên Lưu bị chặn lại trong chớp mắt.
"Khụ khụ..."
Nhan Túy bị sặc hết mấy ngụm khói lửa, cậu bò từ đống đá vỡ khói bụi khắp mặt đất dậy, đột nhiên ánh mắt cậu đông cứng lại.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Mông đã nhào đến để bảo vệ cho chủ, đầu vai hắn bị đá vụn cắt mất một khoảnh, đổ đầy máu, lộ ra một mảnh xương, lúc này hắn đang ôm lấy cánh tay đang đổ máu như mưa của mìn mà cố gắng chỉ huy những pháo binh còn lại ngừng việc nã pháo.
Pháp sư! Không ngờ thành Minh Châu thế nhưng lại tốn công như thế để đối phó với bọn họ, chỉ có duy nhất hai pháp sư, vậy mà lại đều được phái ra hết!
Nhan Túy đấm một đấm nặng nề lên gờ tường, hai mắt âm u đỏ lên, hai má căng cứng hiện lên hình dáng của xương gò má.
Cậu lại nâng cây nỏ tay thần nặng nề đó lên lần nữa, đặt lên gờ tường thành, hơi nghiêng đầu, một tay vững vàng đặt lên dây cung, ánh mắt lạnh lùng chuyên chú, cậu dùng kính viễn vọng dò tìm tung tích của gã pháp sư đáng ngờ.
Sách Pháp vô cùng hiểu cách để bảo vệ bản thân, hắn sau khi thi triển phép xong thì lẩn trốn ngay lập tức, cho dù có bị Nhan Túy tình cờ tóm được thì hắn cũng có thể chạy đi trước khi những mũi tên của thanh nỏ ấy bắn đến, hắn nhanh chóng trốn sau đám hắc kỵ, tìm tấm chắn bằng thịt người cho mình.
Hắn luôn ẩn nấp trong đại quân kỵ sĩ, Nhan Túy lẻ loi một mình vốn không thể xông vào đại quân để giết chết đối phương được.
Sau khi bắn chết tấm chắn bằng thịt đến lần thứ ba, Nhan Túy siết chặt lấy miếng thép bọc bên ngoài của cái nỏ tay, cậu gần như siết thành hai cái dấu tay lên đó luôn:
"Trầm Khinh Trạch, sao anh vẫn chưa quay lại nữa hả!"
Đột nhiên, một bày tay đặt lên khớp xương đang gồ lên trên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Xin lỗi, tôi đến trễ rồi."
Giọng nói bên tai trầm thấp mà vững vàng, tựa như một tảng đá cực lớn không thay đổi tự cổ chí kim nằm bên bờ biển, mặc cho những cơn sóng mãnh liệt, nó vẫn sừng sững bất động.
Nhan Túy đột nhiên quay đầu lại, đối diện trực tiếp với đôi mắt đen nhánh của Trầm Khinh Trạch cùng với sự bình tĩnh ung dung thường thấy đó.
Trong nháy mắt trông thấy được đối phương, trái tim đang treo lơ lửng của Nhan Túy vững vàng lại trong tức khắc, khóe miệng cậu hơi nhếch lên:
"Vẫn không tính là quá trễ."
Trầm Khinh Trạch tay cầm pháp trượng, tấm áo trắng tung bay, dáng người bắt mắt xuất hiện trên tường thành, y ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Thành chủ đại nhân! Thành chủ đại nhân đã quay về rồi!"
Những binh lính ăn hết một đợt pháo đại bác của nhà mình, nhất thời như tìm thấy được người đáng tin cậy, tiếng hoan hô tựa như muốn dời núi lấp biển.
Người bị thương được quân y đưa đi cấp tốc, những binh lính còn lại lập tức bổ sung vào những chỗ bị trống, trên tường thành không còn những tiếng than khóc cho đồng đội nữa, mọi người đều giơ cao binh khí lên, kích động múa may về hướng của Trầm Khinh Trạch, sĩ khí sa sút lại được dâng cao lên dến đỉnh điểm một lần nữa!
Nhan Túy nâng kính viễn vọng lên, nhìn chăm chú về phía trước:
"Pháp sư của kẻ địch đang lẩn trốn trong đám người, rất khó để tìm ra được hắn."
Thừa dịp đại bác tạm ngừng, đại quân của thành Minh Châu gom hai phần ba những hắc kỵ còn sót lại, lại dốc hết tất cả mà tiến lên lần nữa!
Trầm Khinh Trạch xoay người đứng lên lỗ châu mai, trông về phía đám đông đen nghịt nơi xa tít ấy, nhàn nhạt nói:
"Tôi có một cách."
"Anh---"
Đột nhiên Nhan Túy cảm thấy bất an trong lòng.
Cậu còn chưa kịp ra tay ngăn lại, cả người Trầm Khinh Trạch đã rơi tự do xuống khỏi tường thành---
"Trầm Khinh Trạch!!!"
Nhan Túy sợ đến mức mặt đổi sắc, cậu nhoài cả nửa người ra khỏi lỗ châu mai, suýt thì đã nhảy xuống cùng y!
Kỹ năng, Bay Lượn!
Cảnh tượng đẫm máu rơi thành đống thịt không xuất hiện, Trầm Khinh Trạch thuận theo bờ tường, nhảy xuống dưới, bay lướt vùn vụt trong không trung.
Hai mắt Nhan Túy nhìn chằm chằm lên bóng lưng của y, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, ngay cả tiếng hô hoán ầm ĩ của các binh lính bên tai cũng bị cậu bỏ xa, chỉ còn lại trái tim đang nhảy điên cuồng, lúc nhanh lúc chậm theo từng động tác của Trầm Khinh Trạch.
Trên mặt đất chấn động, bóng dáng trắng bạc của Trầm Khinh Trạch băng băng như điện, mắt thấy sắp bị hắc kỵ phi nhanh đến nuốt mất!
Trái tim của tất cả mọi người đều treo trên cổ.
Trầm Khinh Trạch lại chạy lấy đà lần nữa, nổi lơ lửng trên không trung --- Vạn Quân Sấm Sét!
"ầm ầm ầm---" vô số những nhánh sét gào rống hung ác đánh xuống từ tầng mây sét, hàng vạn những tia sét đan vào nhau thành những tấm lưới, không ngưng nghỉ, vô tình phóng thích nguồn năng lượng thịnh nộ xuống mặt đất mênh mông!
Một trăm mét nửa vòng cung trước mặt của Trầm Khinh Trạch trong chớp mắt đã bị thanh trừng!
Đại quân hắc kỵ với khí thế hừng hực của thành Minh Châu ngu luôn tại chỗ, không biết phải làm thế nào.
Toàn bộ những ác mộng này vẫn còn chưa kết thúc.
Trầm Khinh Trạch thi triển lần lướt đi thứ ba, lại xông đến trước mặt của kẻ địch lần nữa --- Kinh Sợ, Tra Xét, hai kỹ năng được phóng thích cùng lúc!
Hệ thống tựa như rada điên cuồng mà tìm kiếm gã pháp sư đang ẩn náu.
Tìm thấy ngươi rồi!
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch tàn nhẫn, y giơ cao pháp trượng lên trước Sách Pháp đang hoảng loạn lúng túng --- Liệt Diễm Trảm!
Một thanh kiếm lớn rực lửa màu đỏ kim từ trên cao chém xuống!
Ánh lửa cháy phừng phừng chiếu sáng cả một góc trời đất, nhiệt độ cao đến đáng sợ nướng cháy cả mặt đất, thanh kiếm lửa chớp mắt vượt qua vô số những hắc kỵ, phản chiếu lại vẻ mặt hoảng sợ đông cứng lại trên mặt của họ, nó ép sát đến Sách Pháp với tốc độ ánh sáng.
Sách Pháp cật lực chống cự lại uy lực đáng kinh hoàng đó, căn bản là hắn không còn chỗ để trốn, trong đôi đồng tử màu xám đang co lại của hắn, ngọn kiếm lửa hừng hực tựa như lưỡi hái của thần chết đòi mạng, chém sâu vào ngực của hắn!
Trong phút chốc, cả thế giới tựa như có một khoảng khắc tạm ngừng cực ngắn, bốn phía xung quanh, dù là địch hay bạn, đều lặng phắt như tờ.