Xe Bánh Rán

Chương 15



Hoàng Hải đón xe đến biệt thự nhà Lục Lộ, vừa vào cửa liền bị xách cổ áo lôi lên ghế sô pha.

Lục Lộ ấn cậu xuống, đứng nhìn từ trên cao: “Nói đi, giờ muốn bị đập, hay muốn bị thọc lét?”

Hoàng Hải rặt một bộ ăn năn hối cãi: “Lộ cưng, tớ sai rồi, thằng đó đánh cậu hay mắng cậu thế?”

Đều không có.

Được ôm ấp, gỡ cúc áo, còn tỏ tình rồi, nhưng Lục Lộ sẽ không nói những điều này.

“Cậu ấy nổi nóng với tớ, nói tớ lừa cậu ấy, tợ sợ hãi quá, suýt chút nữa khai hết ngọn nguồn về xe bánh rán luôn.”

“Đệt.” Hoàng Hải ngẩng đầu nhìn cậu, hai tay lấy lòng mà ôm eo của cậu, “Do tớ bị thằng đó chọc tức trước, sơ ý lỡ miệng.”

Lục Lộ hất tay cậu ra, dữ tợn ngồi lên đùi cậu: “Lần sau hạn chế nói mấy chuyện thiếu muối này, nếu lỡ trở thành sự thật, đều là anh em cả, lộ tẩy rồi thì biết tính sao?”

“Thì thành bro giống cậu luôn chứ sao, bắt cậu ta cầm thuốc xịn rượu ngon đến làm phí bảo kê!”

Lục Lộ khẽ lườm cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Nè tớ bảo.” Hoàng Hải mặt dâm nháy mắt với cậu, “Tớ cũng đã bốc phét đến mức đấy rồi, bộ cậu ta không thèm nói mấy lời như… Kiểm tra thân thể giúp cậu luôn à?”

“Phắn.” Khuôn mặt Lục Lộ hơi ửng hồng, “Chỉ với trí nhớ rởm của cậu, còn bày đặt láo toét ở dưới vú trái của tớ có hột nốt ruồi!”

“Hổng có hả?” Hoàng Hải nhíu mày, muốn cởi áo ngủ của cậu, “Đợt hai tụi mình đi bơi…”

“Sờ chỗ nào thế?” Lục Lộ đẩy cậu, “Là bên phải!”

“Bên phải?” Hoàng Hải trợn to hai mắt, “Vãi lúa, vậy chả phải cậu ta sẽ biết tớ bốc phét ư?”

Nói xong, cậu duỗi tay vớ lấy cây bút trên bàn trà, Lục Lộ thấy cậu mở nắp bút ra, có linh cảm xấu: “Làm trò gì đấy?”

“Giờ tớ vẽ nốt ruồi bên trái cho cậu.” Hoàng Hải nghiêm túc nói, “Ngày mai nhớ để cậu ta nhìn.”

“Vẽ cái củ lìn chứ vẽ!” Lục Lộ nhảy xuống từ trên chân cậu, xắn tay áo, “Tớ thấy không đánh cậu một trận, cậu lại muốn làm má thiên hạ bà nội thiên nhiên luôn rồi!”

Hoàng Hải sợ cậu lắm, trèo qua ghế sô pha chĩa ngòi bút về phía cậu: “Tớ vì cậu, phải chấp nhận chụp ảnh khiêu dâm, cậu cho tớ vẽ nốt ruồi thì khó khăn đến thế hả?”

Lục Lộ sửng sốt: “Ảnh khiêu dâm?”

Hoàng Hải kể hết chuyện anh vếu bự, móc điện thoại di động ra khỏi túi quần, bấm album ảnh đưa cậu xem: “Anh ta dẫn tớ tới biệt thự, hí hoáy cả buổi trời, mà mới được một phần ba.”

Lục Lộ xem album, năm mươi, sáu mươi tấm, tất cả đều là trần truồng, mặc dù chưa chụp trúng mặt, nhưng cơ bụng này xương quai xanh này, vừa nhìn là biết Hoàng Hải ngay.

“Xã hội đen?” Vẻ mặt cậu dần nghiêm nghị.

“Ừa.” Hoàng Hải rặt một bộ đau khổ chịu nhục thay bạn bè, “Nhất định phải chụp hình tớ, theo sau mông tớ lâu thật lâu, nếu chẳng phải vì bảo vệ cậu, còn lâu tớ mới đồng ý.”

“Nhóc Hải.” Lục Lộ xem đi xem lại album chốc lát, nhìn kiểu gì cũng không thấy tình sắc, ngoại trừ cảm giác giàu nghệ thuật, thì chỉ đong đầy trìu mến rõ rệt, “Thằng cha này… Có khả năng hứng thú với cậu.”

“Hở?” Hoàng Hải choáng váng.

“Ngoài chụp ảnh ra, hai người còn làm gì nữa?”

“Cũng hổng, hổng làm gì hết…” Hoàng Hải hơi ngơ ngác, “Chỉ gọi điện thoại nhắn tin wechat, ăn cơm chung, thỉnh thoảng đi xem phim…” Dứt lời chính cậu cũng kinh ngạc, “Đậu má sao nghe hơi giống… Yêu đương thế?”

Lục Lộ im lặng: “Cậu hỏi ai?”

“Móa, do ngày nào cậu cũng dính chung một chỗ với Doãn Lương, tớ rảnh rỗi sinh nông nổi, mới…”

“Xem phim mấy lần?”

“Cũng chỉ… Năm sáu bảy tám chín mười lần gì đó.”

Lục Lộ thở dài một hơi: “Nên vào khách sạn.”

“Không không không phải chớ.” Hoàng Hải thật sự sợ rồi, “Cậu, cậu có thể khẳng định anh ta là… Giới tính kia ư?”

“Dù sao mắng cậu cậu cũng chả thông.” Lục Lộ trả điện thoại di động lại cho cậu, “Xã hội đen, trong tay còn có hình của cậu, hết cứu thật rồi, cho chịch một lần để giữ mạng cùi đi.”

Phịch, Hoàng Hải nghe thấy âm thanh bản thân quỳ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.