Doãn Lương đạp giường một cước: “Hoàng Hải! Tôi biết là cậu, tôi nhìn thấy xe của cậu rồi, mau bò ra cho tôi!”
Người trong chăn khẽ động đậy, giọng nói yếu ớt: “Cút…”
Âm thanh rè rè kia vẫn còn vang vọng, Doãn Lương nhíu mày: “Điện thoại của cậu à?”
Hoàng Hải chửi bậy trong chăn: “Doãn Lương, đ*t con mẹ cậu!”
Bấy giờ Địa Tạng bước vào, lôi Doãn Lương ra phía sau, vươn tay mò vào tấm chăn Hoàng Hải, tắt vật nào đó cái tạch.
Doãn Lương bỗng chốc biết đó là thứ gì, mặt đỏ bừng lên, khó có thể tin mà nhìn Địa Tạng: “Anh, hai người…”
Địa Tạng vò đầu tóc: “Tiểu Lương, cậu về nhà trước đi, ngày mai anh hẵng nói rõ với cậu…”
Rầm một tiếng, Doãn Lương đạp mạnh lên cửa, ý tứ rất rõ ràng, nếu hôm nay chưa làm sáng tỏ, hắn sẽ không đi đâu hết.
“Tiểu Lương.” Địa Tạng ngoảnh lại kéo hắn, kề sát lỗ tai hắn bảo, “Bây giờ Hoàng Hải đang khỏa thân, cậu bắt em ấy bò ra bằng cách nào?”
Doãn Lương lúng túng, càng khó hiểu hơn: “Đời tư của cậu ta phóng đãng như thế, sao anh có thể ngủ chung với cậu ta chứ?!”
“Em ấy phóng đãng?” Địa Tạng dở khóc dở cười, “Từ trên xuống dưới đều là lần đầu tiên, anh loay hoay hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa dám đạn thật súng thật.”
“Hừ.” Doãn Lương cười lạnh, “Cậu ta đi chơi gái bị cảnh sát bắt thóp chắc anh không biết đâu nhỉ, chính mắt em nhìn thấy!”
Hoàng Hải lập tức trở mình ngồi dậy, cái chăn trùm đầu rơi xuống, để lộ khuôn mặt đỏ chót đến bất bình thường, còn có mồ hôi chảy đầm đìa nơi xương quai xanh, kèm theo hàng tá dấu hôn trên đó nữa.
Doãn Lương nào dám xem kĩ, lập tức nghiêng người sang.
“Ca.” Hoàng Hải gọi Địa Tạng, “Anh nói cho cậu ta biết, lần trước bố vào cục cảnh sát, là do chơi ai đi!”
Yêu hận tình thù của lũ nhóc con cấp ba, Địa Tạng bất đắc dĩ, nhưng không thể cãi lại lời bạn trai nhỏ được, hắn trả lời Doãn Lương: “Người em ấy chơi là anh.”
Doãn Lương sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi trừng Hoàng Hải: “Hoàng Hải cậu giỏi lắm, thu phục anh trai tôi tới ngoan ngoãn vâng lời, tốt thôi, tôi cóc quan tâm quan hệ giữa hai người nữa, tôi chỉ muốn hỏi cậu, chuyện về Lục Lộ là thế nào hả!”
Vừa nghe thấy hai chữ Lục Lộ, Hoàng Hải lập tức nhột ngay, nháy mắt ra hiệu với Địa Tạng: “Doãn Lương cậu có ý gì, ngay trước mặt bạn trai tớ, tự dưng nhắc đến Lục Lộ…”
“Cậu ấy thích cậu!” Hoàng Hải sốt ruột vỗ bắp đùi, “Từ hồi lớp mười đã thích cậu rồi, hơn hai năm!”
“Thích tôi thì lừa tôi?”
“Chính bởi vì cậu ấy quá thích cậu!” Hoàng Hải bọc chăn nhảy vọt xuống giường, “Video và hình cậu chơi bóng, cậu ấy lưu đầy một ổ cứng, cậu lỡ sơ ý đụng trúng cậu ấy trên hành lang, cậu ấy có thể lải nhải với tớ đến tận buổi trưa, thậm chí có hôm cậu ấy còn bắt tớ đóng giả thành Doãn Lương nghe cậu ấy tỏ tình cả ngày, khắm tới mức khiến tớ muốn nôn luôn!”
Biểu cảm của Doãn Lương hơi hòa hoãn.
“Doãn Lương cậu suy nghĩ một chút, cậu ấy gạt cậu, cũng không hề làm những chuyện kia với tớ, chẳng phải cậu nên mừng rỡ hay sao?”
Doãn Lương ngẩng đầu nhìn cậu.
“Vả lại, nếu như cậu ấy không thích cậu, riêng cái xuất thân ấy, vẻ bề ngoài ấy, toan tính lừa cậu để làm gì chứ!”
Doãn Lương bớt giận, nhưng thái độ vẫn chưa nguôi ngoai, khẽ nheo mắt quan sát Hoàng Hải: “Tôi không thể để các cậu dắt mũi dễ dàng thế được.”