May mắn là xe bus không đông người nhưng họ vẫn chọn ngồi hàng ghế cuối để tiện bàn bạc, lúc này Khánh Linh mới thắc mắc:
“Tại sao hôm trước anh không nhắc gì đến chuyện xe bus cũng thành ma tự nhiên hôm nay lại đề cập đến?”
Thực ra trí nhớ Cao Phong vốn không tốt, rất nhiều chuyện trong quá khứ anh không nhớ được. Nhờ sự xuất hiện của mèo ma mà Cao Phong mới nhớ ra được một số kiến thức về hồn ma mà ông nội anh dạy cho anh trước đây. Cao Phong do cơ thể suy nhược bẩm sinh mà không làm thầy trừ tà được nhưng ông nội anh cũng có dạy một số kiến thức để cậu có thể phòng tránh ma quỷ. Cao Phong đem chuyện này kể cho Phương Vy và Khánh Linh nghe nhưng giấu đi chuyện mèo ma, anh định sau khi xử lý xong xe bus 66 tối nay về sẽ giải quyết nốt mèo ma.
Cao Phong nghe thế hai mắt lại sáng rực, cô lấy ra quyển sổ nghi chép:
“Anh Phong đẹp trai, dạy cho em một số kiến thức để phòng tránh ma quỷ đi nha nha nha nha!”
Cao Phong cũng đến chịu với cô gái này, dù sao mà nói anh cũng nên dạy họ một số thứ để phòng thân. Cao Phong nói:
“Anh cũng chỉ nhớ được một chút kiến thức về cách nhận biết và phòng tránh ma quỷ. Đầu tiên là cách nhận biết khi có hồn ma xuất hiện, thứ nhất là nhiệt độ trong phòng hoặc nhà đột nhiên giảm xuống thậm chí lạnh lẽo như mùa đông, thứ hai là chó và trẻ con, chó và trẻ con đều có thể nhìn thấy ma, khi chó nhìn vào một nơi nào đó nhưng nơi đó không có thứ gì cả mà sủa liên tục, trẻ con cũng tương tự như thế, khi nhìn vào nơi đó đột nhiên khóc hoặc sắc mặt thay đổi tức là nơi đó đang có hồn ma đứng.”
“Về cách phòng tránh thì thứ đơn giản nhất là tỏi, tỏi có thể xua đuổi rất nhiều hồn ma lại có thể đem theo người, tiện lợi gọn nhẹ tất nhiên tỏi không thể xua đuổi toàn bộ ma quỷ, với những hồn ma cấp cao như ma xe bus thì có một trăm tép tỏi cũng vô dụng. Nếu trong nhà hoặc phòng thì có thể trồng một số loại cây có linh khí như ngải cứu, tùng bách, rẻ quạt.”
“Ví dụ thế này nếu em đi một mình trên đường hoặc trong hẻm nhỏ vào ban đêm thì phải nhớ bốn quy tắc sau đây: Thứ nhất, nếu nghe có tiếng bước chân đằng sau, không được quay đầu lại nếu không sẽ bị bẻ cổ chết. Thứ hai, nếu có tiếng ai đó gọi mình, không được trả lời nếu không sẽ bị cắt lưỡi. Thứ ba, nếu có tiếng bước chân như đang đuổi theo mình phải ngay lập tức chạy ra đường lớn hoặc chỗ sáng, đông người, tuyệt đối không được chạy sâu vào hẻm hoặc nơi vắng người hơn nữa phải nhớ không được nhón gót chân kể cả khi chạy. Thứ tư phải nắm chặt hai bàn tay nếu không sẽ bị ma dắt đi mất.”
Phương Vy nghe đến đó vội vàng ôm cứng tay Cao Phong không dám mở mắt ra còn Khánh Linh đương nhiên là hào hứng muốn nghe kể tiếp nhưng thấy cô bạn Phương Vy sợ xanh mặt cũng tém tém lại. Cô hỏi:
“Vậy có cách nào để trừ ma ngoài cách phá hủy thân xác không? Em thấy trên phim pháp sư có thần chú bùa phép ghê lắm mà? Anh phải biết chút gì đó chớ? Phải không Phong ộp pa?”
Cao Phong gãi đầu nói:
“Những thứ như bùa phép cần phải có linh lực cao mới thực hiện được à nhắc mới nhớ anh có cái này…”
Cao Phong cởi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, dây chuyền của Cao Phong thực ra chỉ là một sợi dây được thắt bằng vải màu tím, mặt dây chuyền là một vật giống mũi khoan màu vàng rực rỡ đẹp mắt. Khánh Linh tò mò: “Đây là cái gì vậy ộp pa?”
“Đây là bùa hộ mệnh của gia tộc anh, theo lời ông nội anh thì bùa này được làm bởi gia chủ đời đầu tiên. Cái này nhìn giống mũi khoan đúng không? Ông nội anh bảo đây là sừng Kì Lân…”
“Khoan đã! Anh bảo đây là sừng của sinh vật trong truyền thuyết đầu rồng, sừng nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, thân ngựa, chân hươu, đuôi bò đó hả? Thật không? Thật không thể tin nổi!”
Khánh Linh nhanh nhảu ngắt lời Cao Phong, vừa hỏi vừa mân mê sừng kì lân.
“Đúng vậy, tuy nhiên Kì Lân em vừa nói là của Trung Quốc còn Kì Lân này là một trong tứ linh của Việt Nam thì có hơi khác một chút, điểm khác là hình tướng Kì Lân Việt Nam ít hung dữ hơn, mắt to mũi to đặc biệt là phần đuôi xoè ra. Kì Lân tượng trưng cho sự bất tử, nhân từ và điềm lành, bùa làm từ sừng Kì Lân có thể bảo vệ người đeo nó khỏi tất cả yêu ma quỷ quái.”
Nói xong Cao Phong đeo bùa Kì Lân lên cổ Phương Vy, cô ngạc nhiên:
“Sao anh đeo nó cho em? Đây là bảo vật của gia tộc anh mà? Em… đeo cái này còn anh thì sao?”
Khánh Linh tranh thủ đế thêm vào:
“Đúng vậy! Còn em thì sao?”
Cao Phong cười:
“Anh là còn trai mà, không sao đâu!” Nói xong quay sang nhéo má Khánh Linh:
“Người mà xe bus ma nhắm đến là Vy không phải em, em có cho vàng ma nó cũng không dám lại gần nữa chứ ở đó mà hãm hại!”
Phương Vy mỉm cười, cô đưa tay lên sờ lá bùa, sừng Kì Lân vẫn còn hơi ấm của cơ thể Cao Phong. Cô nói:
“Cám ơn anh!”
“Em khách sáo quá, em đeo bùa hộ mệnh anh cũng yên tâm hơn.”
Cả ba tiếp tục trò chuyện đột nhiên Cao Phong cảm thấy lạnh sống lưng, anh vội vàng đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy xe bus đang đi ngang qua một ngôi trường, trường trung học phổ thông Nguyễn Thị Minh Khai.
Khánh Linh thấy mặt Cao Phong tái nhợt vội hỏi: “Anh sao vậy?” Phương Vy cũng hỏi: “Anh thấy đau ở chỗ nào à?”
“Không sao! Anh không sao!”
Phương Vy và Khánh Linh tin mới lạ:
“Không sao cái đầu anh! Anh có nói ra không hả? Chúng ta bây giờ là ngồi chung một con thuyền rồi…” Khánh Linh lại nói không ngừng nghỉ.
“Anh cứ nói đi, em nghe.” Phương Vy cũng nói.
“Lúc nãy đi ngang qua trường Nguyễn Thị Minh Khai anh cảm thấy lạnh sống lưng, ngôi trường đó âm khí mạnh đến mức anh ở ngoài này còn cảm nhận được. Theo anh thấy trường Nguyễn Thị Minh Khai còn đáng sợ hơn xe bus ma nhiều nhưng bên trong trường có thứ gì thì anh cũng không dám khẳng định!” Cao Phong nói.
Khánh Linh gật gật đầu:
“Em cũng nghe đứa em học ở trường đó kể từng có một học sinh nữ tự tử trên tháp đồng hồ với lại ở đó có nhiều câu chuyện ma lắm. Hay là sau khi xử xong xe bus ma chúng ta vào đó thám hiểm thử xem, nếu có ma thật thì tiện tay trừ ma luôn!”
“Không được!”
Cao Phong gắt lên làm Phương Vy và Khánh Linh đều giật mình, đây là lần đầu tiên họ thấy Cao Phong to tiếng như vậy. Anh nghiêm sắc mặt nói:
“Ngôi trường đó không đơn giản đâu, với âm khí cực thịnh như vậy trừ phi là thầy trừ tà cấp cao nếu không đi vào đó chỉ có chết, chỉ sợ trong đó không chỉ có 1 con ma như xe bus ma mà có thể là một quần cư ma!”
Phương Vy và Khánh Linh nghe xong cũng sợ xanh mặt, không ngờ ngôi trường Nguyễn Thị Minh Khai lại đáng sợ như vậy. Bọn họ đành nói sang chuyện khác, khoảng nửa tiếng sau thì xe đã đến trạm gần bãi phế liệu, Khánh Linh vội vàng bấm chuông rồi ba người lật đật bước xuống xe.
Bãi phế liệu nằm trên đường Lý Thái Tổ, Trần Khánh Linh chỉ biết địa chỉ không biết đường đi nên phải dùng google map để tìm đường, ba người bọn họ mò mẫm tìm đường đi. Đi được khoảng mười phút đột nhiên Cao Phong la lên:
“Đứng lại! Hai đứa đứng sau anh mau!”
Phương Vy và Khánh Linh hoảng hồn chạy lại nấp sau lưng Cao Phong, Phương Vy lắp bắp:
“Có… có chuyện gì vậy anh?”
Cao Phong không trả lời chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, trước mặt họ là một căn nhà bỏ hoang, ngôi nhà số 24, Lý Thường Kiệt, quận 3. Nguyễn Cao Phong nghiến răng:
“Chết tiệt! Ngôi nhà này âm khí nặng chẳng thua kém gì trường Nguyễn Thị Minh Khai, hôm nay là ngày gì đâu toàn gặp cái thứ gì đâu không!”
Cao Phong nắm tay kéo Phương Vy và Khánh Linh đi thật nhanh qua ngôi nhà hoang. Lúc băng qua ngôi nhà, Cao Phong, Phương Vy và Khánh Linh đột nhiên nhìn thấy, cả ba người đều nhìn thấy.
Một người phụ nữ bế một đứa trẻ đứng trên ban công tầng hai.