Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 108-2: Phượng Lạc và Linh Cơ 2



“Hình như trong mơ tôi đã thấy hình ảnh này, có phải sau đó cô còn rút kiếm rakhông?” Trần Ngư nghe đến đó thì chợt nhớ ra.

“Đúng thế.” Linh Cơ gật đầu.

“Tại sao Phượng Lạc lại muốn chia tay với cô, có phải sư phụ anh ấy đã nói gì đókhông?”

“cô thông minh hơn tôi, lúc đó sao tôi lại không nghĩ được như vậy chứ?” Thế nên hình ảnh thiếu niên che ngực, chảy máu, tập tễnh bước đi trong màn mưa trở thành hình ảnh duy nhất mà nàng nhớ về Phượng Lạc.

“Vậy là hai người chia tay, vậy tại sao Phượng Lạc lại vì cô mà dính sát khí lên người?” Trần Ngư không hiểu hỏi.

“Bởi vì sau đó tôi đã biến thành Hạn Bạt.”

“Cái gì?’ Vẻ mặt Trần Ngư khiếp sợ.

“Sau khi người chết, thi thể không thể tan rã, hồn không rời thân thể thì sẽ hóa cương, cương tu luyện thành yêu, rồi hóa Bạt, Bạt có huyền sát. Những môn phái huyền học còn có thuật pháp đặc biệt khác, có thể tập hợp hàng vạn hàng nghìn sát khí của oan hồn thì người chết cũng có thể hóa thành Bạt. Đây là thuật pháp cấm kị mà tôi đã đọc được trong Tàng Thư Các của phái Lạc Sơn …” Linh Cơ cười khổ “Lúc đó, chẳng qua là tôi cảm thấy thú vị, không ngờ rằng có một ngày chính tôi lại sử dụng nó.”

“Trước cảnh nước mất nhà tan, tôi từ trên thành nhảy xuống tự tử sau đó tập hợp oán niệm của các tướng sĩ và người dân Diệp Quốc biến thành Hạn Bạt, giết chết hết binh lính đã tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, chỉ tiếc vẫn để đại vương tử của Thạch Quốc chạy mất. Tôi không cam lòng, oán hận bất bình, đến Thạch Quốc làm Thạch Quốc hạn lớn trong ba năm, bá tánh chết đói khắp nơi. Trong lúc rất nhiều Thiên Sư đến thu tôi đều không thể làm khó dễ gì cho tôi, cho đến khi chàng tới …”

“Phượng Lạc đến giết cô?” Trần Ngư kinh hãi từ trên ghế đứng dậy.

“Đúng vậy.” Công chúa Linh Cơ cười cười “một Thiên Sư đến giết tôi đánh không lại tôi, lúc sắp chết đã hét lên Lạc Thiên Sư của phái Lạc Sơn sẽ xuống núi thu tôi, để cho tôi chết đi. Lúc tôi nghe thế thì vô cùng vui vẻ thả Thiên Sư đáng ghét đó đi. Sau đó tôi chạy đến khe núi mà trước kia chúng tôi thường đến …”

“Đó là một khe núi có phong cảnh rất đẹp, hoa cỏ, non nước hữu tình, chỉ tiếc là đã bị tôi hủy hoại. Tôi là Hạn Bạt mà, đi đến đâu chỗ đó thành hoang vu, tôi ở sơn cốc hoang vu đó ba ngày, cuối cùng Phượng Lạc đến.”

“anh ấy giết cô?” Trần Ngư nhớ lại giấc mơ đó, cô nhớ rõ người đàn ông trong giấc mơđã dùng kiếm đâm xuyên tim cô gái mặc áo đỏ.

“Ừm.” Linh Cơ gật đầu.

“không đúng, Hạn Bạt không thể giết chết, chỉ có thể phong ấn, Phượng Lạc chắc chắnkhông có năng lực giết cô.” Trần Ngư nghi ngờ nói.

“Cho nên, chàng đã sử dụng phương pháp hoàn toàn mới.”

=

“Chàng sẽ giết ta sao?” đã biến thành Hạn Bạt-Linh Cơ cười cười, nghiêng đầu nhìn Phượng Lạc.

“sẽ!” Phượng Lạc rút thanh kiếm đồng nhìn lại Linh Cơ, nói như chém đinh chặt sắt “Lần này ta đến đây chính là để giết nàng.”

“Đúng thế nhỉ, ngay cả một con ác ma chàng cũng không buông tha, như thế nào có thể buông tha cho một quái vật gây hại nhân gian như ta.” Linh Cơ tự giễu cười mộttiếng, lại hỏi “Vậy nếu ta chết đi, ta có thể trở lại dáng vẻ như trước kia được không?”

“Sau khi chết, thân thể cương thi sẽ hóa thành tro bụi.”

“À.” Dù sao thì trong mắt chàng, ta chính là một yêu quái, còn quan tâm đến dáng vẻ làm gì.

“Tới đi, hai ta dứt khoát một lần cho xong đi.” Linh Cơ cười thoải mái một tiếng, tư thế sẵn sàng nhìn Phượng Lạc.

Linh khí quanh thân của Phượng Lạc tăng vọt, ánh sáng công đức xen lẫn với quầng sáng vàng chói bao phủ toàn thân, thanh kiếm đồng trên tay Phượng Lạc không ngừng rung lên phát ra âm thanh vù vù. trên bầu trời, hai luồng khí một vàng một đỏ từ từ tiếp cận rồi đụng vào nhau.

“Ầm!” Phượng Lạc giơ kiếm lên, không chút nể nang một nhát xuyên qua ngực Linh Cơ.

“không đau, quả nhiên là cương thi không có tim.” Linh Cơ nhìn thanh kiếm đồng đãđâm sâu vào cơ thể mình rồi tự giễu.

“Thanh Linh.” Phượng Lạc chợt lên tiếng gọi nàng.

“Hả?”

“Nàng đừng động.” Khi thanh kiếm đồng đâm xuyên tới, Linh Cơ không hề né tránh,một khắc kia Phượng Lạc biết rằng Thanh Linh của hắn đang tìm đến cái chết, nàng muốn chết trên tay hắn.

“Được.” Linh Cơ ngoan ngoãn đáp ứng, giống như nhiều năm về trước, thiếu niên nóivới cô nương của mình, huynh dẫn muội về gặp sư phụ rồi chúng ta sẽ thành thân, hạnh phúc, ngọt ngào, cô nương đáp ‘được’.

Phượng Lạc dùng linh lực vẽ trên người Linh Cơ một trận pháp phức tạp, sau đó mộtnguồn sức mạnh to lớn từ thanh kiếm đồng truyền đến xuyên qua thân thể Linh Cơ.

“A!” Linh Cơ nhíu nhíu mày, nàng cảm thấy khó chịu và đau đớn.

Phượng Lạc chợt dùng sức, ôm chặt Linh Cơ vào ngực “Đừng nhúc nhích, một lát nữa là tốt rồi.”

“Được.” Linh Cơ lặng lẽ nhắm mắt lại, mặc cho sát khí trong thân thể trôi dần từng chút một.

Thời gian từ từ trôi qua, từ ban đầu đối lập rồi sát khí và linh khí dần dần dung hòa với nhau, cuối cùng tạo thành một khối không khí lớn bên ngoài màu vàng bên trong màu đỏ.

“Thanh Linh.”

Nghe được Phượng Lạc gọi mình, Linh Cơ mở mắt ra lần nữa, nàng kinh ngạc pháthiện mình chợt lơ lửng giữa không trung, còn Phượng Lạc đang ngồi trên mặt đất ngửa đầu gọi nàng.

“Phượng Lạc, ta làm sao vậy?” Công chúa Linh Cơ đã gặp hồn ma, nàng biết mình hiệnđang ở trạng thái gì, nhưng mà bây giờ nàng đã là Hạn Bạt, làm sao có khả năng linh hồn ly thể.

“A!” Phượng Lạc kêu lên đau đớn, ánh mắt lóe lên tia sáng đỏ, thời gian dần trôi, màu đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành đôi mắt đỏ như máu mà Linh Cơkhông thể quen thuộc hơn.

“Phượng Lạc, mắt của chàng sao lại thế này? Lúc nãy chàng đã làm cái gì?” Linh Cơ muốn lại gần Phượng Lạc nhưng không có cách nào lại gần, tựa như có một kết giới trong suốt ngăn cách giữa hai người.

“Thanh Linh, sau này … phải thật tốt.” Phượng Lạc bỗng nhiên cười một tiếng.

“Chàng có ý gì?”

Linh Cơ không chờ được Phượng Lạc trả lời, trong kết giới, ánh sáng vàng bỗng nhiên co lại bao trùm tất cả sát khí hóa thành một vệt sáng phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

Lúc Linh Cơ cúi đầu nhìn lại chỉ thấy trước mắt nàng, thân thể của Phượng Lạc từ từ vỡ thành từng mảng hóa thành tro bụi, một cơn gió chợt thổi qua, bay xa lẫn vào cát vàng.

=

“Phượng Lạc dùng thuật cấm hấp thu sát khí của cô, nên sát khí trên người anh Ba,thật ra là …” Cuối cùng Trần Ngư đã hiểu rõ.

“Đúng vậy” Linh Cơ gật đầu.

“Trách không được trên đời này nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình tôi không sợ sát khí của anh Ba, thì ra sát khí trên người anh Ba vốn là từ tôi mà có.” Trần Ngư lẩm bẩm “thì ra là do tôi hại anh Ba.”

“Chính xác mà nói là tôi, không phải cô.” Linh Cơ lắc đầu “Người sau khi chết sẽ vào luân hồi, sẽ quên hết những chuyện xưa năm cũ. Câu nói cuối cùng của Phượng Lạcnói với tôi, muốn tôi về sau phải thật tốt vì chàng biết, sau khi chuyển thế, tôi sẽkhông còn nhớ chàng nữa.”

“Sao lại có thể như vậy?” Phượng Lạc vì Linh Cơ hi sinh nhiều như vậy, kết quả là sau khi chuyển thế, Linh Cơ không còn nhớ đến anh ấy nữa sao?

“Đúng thế, sao lại có thể như vậy?’ Linh Cơ cười khổ nói “Chính tôi cũng không thể đảm bảo mỗi lần chuyển thế đều sẽ yêu Phượng Lạc, cũng không thể làm mỗi lần chuyển thế Phượng Lạc đều yêu tôi. Tôi lưu lại đoạn kí ức này không phải là để cho tôi chuyển thế sẽ đi yêu Phượng Lạc mà bởi vì sát khí trên người chàng. Khi sát khí chưa bị diệt trừ, Phượng Lạc sẽ vì vậy mà đời đời góa bụa, lận đận suốt kiếp.”

Sau khi Phượng Lạc chết, Linh Cơ vẫn còn vương vấn lang thang nơi sườn núi, sư phụ của Phượng Lạc đã đến đây tìm nàng nói rõ điều đó.

Linh Cơ lưu lại ở khe núi ba năm, nơi này từng bị biến thành vùng đất hoang vu nay đãkhôi phục lại màu xanh biêng biếc dào dạt đầy sức sống. Khi Kỳ Dương chân nhân tìm đến, Linh Cơ đang ngồi trên đồng cỏ ngẩn người.

“Ta là sư phụ của Phượng Lạc, Kỳ Dương chân nhân.” Kỳ Dương chân nhân thản nhiên nhìn ma nữ đang ngồi trên bãi cỏ.

“Sư phụ?” Linh Cơ chợt hoàn hồn.

“Trước khi Phượng Lạc đi, nó cầu ta đưa cô đi luân hồi.” Tuy Phượng Lạc đã hấp thu sát khí của Linh Cơ, nhưng dù sao Linh Cơ đã từng là hồn ma không bình thường rồi, cho nên cần Thiên Sư siêu độ.

“Phượng Lạc đâu rồi ạ?”

“Phượng Lạc hấp thu sát khí của cô, sát khí theo linh hồn đi vào luân hồi làm cho nó đời đời góa bụa, mỗi một kiếp đều không thể sống quá ba mươi tuổi.” Kỳ Dương chân nhân nói.

“Sao lại thế … Tại sao có thể như vậy, tôi không yêu cầu chàng làm như thế, ai bảo chàng lại làm như vậy?” Linh Cơ không ngừng chất vấn nhưng lại không thể tìm thấy người để hỏi.

“cô muốn cứu nó không?” Kỳ Dương chân nhân hỏi.

Linh Cơ ngẩng đầu.

“Sát khí của Hạn Bạt người bình thường sẽ không chống đỡ được, chuyển thế của Phượng Lạc khi trưởng thành sẽ dần dần xuất hiện sát khí, sát khí sẽ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh, nó sẽ bị coi như là quái vật, sẽ bị người nhà ghét bỏ, sẽbị đuổi đi, đánh mắng thậm chí là giết hại.”

Linh Cơ đau lòng không thở nổi.

“Chỉ có cô, nếu cô chuyển thế đầu thai, cô sẽ là người duy nhất không sợ sát khí trênngười nó.”

“Tôi muốn đi, sư phụ, ngài đưa tôi đi đầu thai đi, đưa tôi đến bên người Phượng Lạcđi.” Linh Cơ khóc cầu xin.

“Ta sẽ lưu một đoạn kí ức trong linh hồn cô, đồng thời sẽ lưu một dấu ấn, khi thời điểm thích hợp sẽ làm cô nhớ lại đoạn kí ức này, còn dấu ấn sẽ làm cô mở được mắtâm dương.” Kỳ Dương chân nhân nói “Có mắt âm dương, cô sẽ có duyên với phái Lạc Sơn của ta, cũng sẽ có cơ hội lớn gặp được chuyển thế của Phượng Lạc.”

“Ở đây ta có phương pháp thanh trừ sát khí trên người Phượng Lạc, cô … nhớ rõ, chỉ có cô mới có thể cứu Phượng Lạc.”

=

“Thi Thi, Thi Thi, Thi Thi …” Lâu Minh đi suốt đêm đến biệt thự nhà họ Thẩm ở núi Thanh Mang, ngồi bên cạnh chăm sóc cho Trần Ngư, đến nửa đêm, Trần Ngư đột nhiên khóc nức nở, Lâu Minh nhịn không được mà gọi cô.

“Ô ô ô …” Trần Ngư khóc đau lòng, cả người dúi vào ngực Lâu Minh run rẩy.

“Thi Thi, em tỉnh lại đi.” Trần Ngư khóc làm Lâu Minh hoảng loạn trong lòng.

Trần Ngư mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn Lâu Minh trước mắt mà tưởng đang nằm mơ “anh Ba?”

“Em tỉnh rồi? Có phải là gặp ác mộng rồi không, đừng sợ.” Lâu Minh trấn an.

“anh Ba, em muốn kết hôn với anh, em muốn sinh con với anh, em muốn sống với anhcả đời.”

Đột nhiên được thổ lộ, Lâu Minh dở khóc dở cười “Được, đều nghe em hết.”

“anh Ba, em sẽ thật tốt, thật tốt với anh.”

“Được.” Lâu Minh vừa dỗ dành vừa lau nước mắt cho Trần Ngư.

Tác giả có lời muốn nói:

Khi ông Ngô vẫn còn là một đứa bé, sống ở thôn nghèo Đại Mộc.

Đứa nhỏ nửa đêm không ngủ được, chạy vào trong núi, nó gặp được một cô gái đẹp như tiên nữ.

Tiên nữ: Cậu có thể chạy vào được kết giới của ta, chứng tỏ ta với cậu có duyên.

Đứa nhỏ chảy nước mũi: Cẩu Oa Tử không biết có duyên là gì.

Tiên nữ: Cẩu Oa Tử, có thể giúp ta một chuyện không?

Đứa nhỏ gật đầu thật mạnh.

Tiên nữ chỉ vào một cây hoa nhỏ giữa cốc núi, nói: Hãy giúp ta tưới nước cho cây hoa hàng ngày, cho đến khi cây nở hoa nhé.

Đứa nhỏ đồng ý với tiên nữ, mỗi ngày đều chạy vào cốc núi, mặc dù không còn gặp lại tiên nữ nhưng nó vẫn đều đặn hàng ngày tưới nước cho cây hoa nhỏ. Rồi một ngày, hoa nhỏ nở hoa, lớn lên thành một cô nương nhỏ.

Và đứa nhỏ không còn được gặp cây hoa nhỏ mà mình cẩn thận tưới nước hai năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.