Ông Ngô cười khổ nhìn xuống lòng bàn tay hơi mở ra của mình, dường như vẫn còn lưu lại hương thơm của người nào đó trước khi rời đi.
Thực ra trong lòng ông hiểu rất rõ, cho dù hai mươi năm trước ông phát hiện Huyền Minh Tịnh Sát Quyết thì chắc chắn là không cách nào sử dụng được, lúc đó công đức của ông không thể nào đạt đến mức để có thể giết chết Hạn Bạt.
“Tới rồi.” Xe dừng lại, Mao đại sư mở cửa xuống xe.
Ông Ngô lấy lại tinh thần, cũng xuống xe theo. Chín vị đại lão đứng dưới chân núi Thanh Mang đã biến thành một vùng đỏ như máu, sát khí nặng nề này áp xuống làm người ta không cách nào thở nổi. Chỉ có Trần Ngư thong dong, bình tĩnh đứng, thậm chí còn có tâm trạng trái ngược, khi sát khí của Lâu Minh và Hạn Bạt cùng bùng phátthì ai mãnh liệt hơn nhỉ.
“Chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi.” Mặc dù tình hình sát khí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ nhưng việc phong ấn lại là điều bắt buộc phải làm.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này, chín người không ai có một chút do dự nào, tập trung theo sau Thẩm Thanh Trúc, đi về hướng đỉnh núi, trung tâm của phong ấn.
Núi Thanh Mang mặc dù rất lớn nhưng nơi phong ấn Hạn Bạt là một sườn núi khôngdốc lắm, chín người đứng ở chín địa điểm trên sườn núi, dưới sự chỉ đạo của Thẩm Thanh Trúc, dùng linh lực vẽ cách bố trí trận pháp.
Thẩm Thanh Trúc không hổ là đại sư về trận pháp đương thời, ông chỉ nghiên cứu trận pháp Bàn Long trong một giờ nhưng đã nắm giữ được phương pháp vẽ cách bố trí trận pháp, thậm chí có thể đem bản vẽ hoàn chỉnh chia làm chín phần để chín người đồng thời vẽ.
Trần Ngư thầm thán phục trong lòng, cô lập tức cảm thấy yên lòng, chuyên tâm vẽ phần vẽ thuộc vị trí của mình. Linh lực hội tụ thành đường, theo mạch đất đi vào đến mắt trận pháp, rơi xuống bàn đá để bày cách bố trí trận pháp. Đây là một quá trình hao phí rất nhiều linh lực, nếu không phải vì gần đây linh lực trong người cô tăng lên rất nhiều, thì Trần Ngư đã cảm thấy cô không thể hoàn thành được việc vẽ trận pháp này.
“Ầm!”
một nguồn xung lực vô cùng to lớn bỗng từ dưới đất dội lên, sát khí vốn chỉ đang lởn vởn xung quanh bỗng nhiên trở nên xao động, động tác của mọi người đều cứng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn nhau rồi nhìn ra xung quanh.
“Gào!”
“A!” Bỗng nhiên có tiếng gầm thét trầm thấp đập vào tai, dường như Trần Ngư có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu đang chậm rãi mở ra, sát ý lạnh như băng làm cô nhịnkhông được mà kêu lên một tiếng đau đớn.
“Nhóc con, con làm sao vậy?” Ông Ngô nhận thấy Trần Ngư khác thường nên lo lắng hỏi.
“Ông nội …” Mặt Trần Ngư tái nhợt, quay về phía ông Ngô “Hình như Hạn Bạt đã tỉnh giấc.”
Khi Trần Ngư vừa dứt lời, những đường linh lực đã vẽ xong dưới nền đất bỗng nhiên ngắt quãng lóe lên, dường như có vật gì đó đang phá vỡ đường đi của linh lực.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Các vị đại lão xôn xao hỏi.
“Nhanh chóng hoàn thành trận pháp đi, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần chúng ta hoàn thành cách bố trí thì trận pháp không thể phá vỡ được nữa.” Thẩm Thanh Trúc vội vàng kêu lên.
Mọi người nghe xong thì rối rít đẩy nhanh động tác của mình.
“Chắc là khi chúng ta bày trận, linh lực đã kích thích Hạn Bạt làm cho nó tỉnh dậy trước.” Ông Ngô nghiêm túc nói “Phong ấn trong lòng đất có thể cầm cự được bao lâu nữa?”
Trần Ngư nhắm mắt lại, cô cảm giác được một bóng người đen thui, đang cố gắng thoát khỏi dây xích trói hai tay, sau đó dùng hai tay chống xuống đất, từ từ đứng dậy.
“Nó đứng dậy rồi.”
Tựa như là chứng minh lời Trần Ngư nói , sườn núi bỗng rung động mãnh liệt, ầm ầm vang lên làm bụi mù tung lên.
“Hạn Bạt tỉnh rồi?”
“không phải là nói có thể chống đỡ đến mai sao?”
“Nhanh lên, trận pháp vẫn chưa hoàn thành.”
Ông Ngô cân nhắc một lát, rồi quay đầu nói với Trần Ngư “không cần lo lắng đến nó, hoàn thành xong trận pháp cái đã.”
“Vâng.” Có lẽ là Thanh Linh và Hạn Bạt đã cùng ở nơi này mấy trăm năm, hoặc cũng có lẽ kiếp trước cô đã từng là Hạn Bạt nên Trần Ngư mới có thể nghe được âm thanh, cảm giác được động tác của Hạn Bạt mà mọi người đều không hay biết.
Trần Ngư nỗ lực bỏ qua những hình ảnh về động tác của Hạn Bạt đang không ngừng truyền đến đầu cô, cố hết sức hoàn thành cách bố trí trận pháp mà mình đảm nhiệm.
“Rắc rắc!” Xiềng xích buộc hai chân cũng đã được cởi thoát, thân hình cao lớn của Hạn Bạt đứng lên, hắn ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn những đường linh lực đang không ngừng lưu chuyển trên đỉnh đầu, nhìn chăm chú vài giây, sau đó giơ tay lên, nắm lại, đấmmột đấm vào đó.
“Ầm!”
Các vị Thiên Sư đang bố trí trận pháp, thình lình bị xung lực chấn động làm lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.
“Mau lên!” Thẩm Thanh Trúc gấp gáp đỏ bừng hai mắt “Hạn Bạt sắp ra rồi đó!”
không còn kịp nữa rồi!
Mắt nhìn Hạn Bạt lại tung ra hai cú đấm nữa phá tan phong ấn, trong lòng Trần Ngư khẽ động, cách khoảng không điều khiển linh châu, muốn cho linh châu trở lại phong ấn nhằm kéo dài thời gian. Tuy rằng, khi linh châu rời khỏi phong ấn, phong ấn đã bị hao tổn, bây giờ thả trở lại, cũng không có khả năng ngăn chặn Hạn Bạt, nhưng ít nhất khi linh châu trở về vị trí cũ cũng sẽ ngăn trở hành động của Hạn Bạt, làm phong ấn vững thêm được vài phần.
Thẩm Thanh Trúc thấy linh châu bỗng nhiên từ trong túi mình bay ra ngoài, tuy rằng ngạc nhiên nhưng ông cũng không có tâm trạng quan tâm, chỉ cúi đầu giành từng giây từng phút để bố trí trận pháp.
=
Cách núi Thanh Mang trăm dặm, trên quốc lộ Bàn Sơn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâu Minh chợt mở mắt. Tiếp đó, trên máy bộ đàm truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của những người đi phía sau.
“Cái gì?” Điền Phi sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Lâu Minh.
“Dừng xe!” Lâu Minh ra lệnh.
Ba chiếc xe xếp thành hàng dừng lại trên đường, Lâu Minh từ chiếc xe giữa bước xuống, xoay người đi đến chiếc xe cuối.
“Tam thiếu!” anh lính đang ôm chiếc hòm lo lắng nhìn Lâu Minh.
“Cậu đưa cái hòm cho tôi.” Lâu Minh nhận cái hòm, mở ra, trong nháy mắt, ba Linh Khí vèo một cái từ trong hòm bay ra, rung động chỉ về hướng Tây Bắc.
“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng!” trong cốp xe cũng không ngừng truyền đến tiếng động lớn, Điền Phi cho người mở cốp xe, cây trường thương được bọc trong vải lụa từ cốp xe bay ra, cùng ba Linh Khí khác lơ lửng trong không trung, đầu thương chỉ về hướng Tây Bắc.
“Tam thiếu, chuyện gì xảy ra vậy?” Điền Phi lo lắng nói “Có phải ở núi Thanh Mang xảy ra chuyện gì không?” Vì phương hướng những Linh Khí này chỉ đúng là hướng núi Thanh Mang nơi mấy người Trần Ngư đang ở đó.
Linh Khí có biến động là do cảm ứng giữa sáu Linh Khí với nhau, hẳn là Thi Thi đã huy động linh lực của linh châu.
Lâu Minh nhíu mày, đứng trên đường quốc lộ, mắt nhìn về khoảng không đỏ ngầu phương xa, nỗi bất an trong lòng không ngừng tăng lên.
“Ầm!”
“Tam thiếu!” Điền Phi hoảng sợ chỉ ngón tay về phía trước
Lâu Minh chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một màn không khí đỏ như máu lúc trước như bị bao bọc trong một trái bóng nhỏ thì nay dường như bị vật gì đó đâm rách, nứt toác ra, từng dòng khí đỏ như máu chảy ra khoảng không rộng lớn, nháy mắt nhuộm đỏ cảmột vùng trời xanh biếc, đồng thời còn không ngừng khuếch tán ra xung quanh với tốc độ kinh người.
Phong ấn thất bại!
Trong nháy mắt khi sát khí khuếch tán ra, bốn Linh Khí đang còn lơ lửng trong khôngtrung cũng đồng thời rơi xuống đất.
Con ngươi của Lâu Minh co lại, một cảm giác khủng hoảng bất ngờ ập tới “Chúng ta quay lại.”
Theo lời ra lệnh của Lâu Minh, ba chiếc xe hơi quay đầu 180 độ, chạy nhanh về hướng núi Thanh Mang
Tác giả có lời muốn nói:
cô nương: Chúng ta gặp mặt đầu tiên là lúc nào, nếu như anh trả lời đúng, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái anh.
Chàng thanh niên Ngô vô cùng kích động: anh còn nhớ, anh nhớ rõ nè. Khi giải thi đấu Huyền Linh được tổ chức, ở núi Kỳ Liên chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó em mặc bộ váy màu xanh nhạt, thắt bím tóc hai bên nè.
cô nương: không đúng.
Vì thế chàng thanh niên Ngô vẫn độc thân như cũ, cho đến thật lâu thật lâu về sau, khicô nương ở trong ngực hắn hóa thành một mùi hương thơm ngát, làm cho hắn chợt nhớ về gốc hoa non đã được hắn chăm sóc tỉ mỉ khi xưa.