Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 123: Phiên ngoại bảy



Chàng thanh niên Ngô xấu hổ, chỉ còn cách ho khan để che giấu lúng túng, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa “Thi Thi à, sao con lại xuống dưới này?”

Trần Ngư vừa thấy chàng thanh niên Ngô hỏi như vậy, cũng nhớ đến mục đích chuyến đi này của mình, tức thì không vui trừng mắt, tức giận nói “Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi con, đêm qua ông báo cái mộng vớ vẩn cho con với anh Ba là có ý gì?”

“A??” Chàng thanh niên Ngô lúc này cũng nghĩ tới “Lâu Minh cũng đến rồi hả?”

Chàng thanh niên Ngô vừa dứt lời, Lâu Minh đã bước ra sảnh. Lúc nãy, Trần Ngư vừa chạy ra khỏi phòng khách thì Lâu Minh cũng chào Diêm Vương rồi đi ra theo.

Khi vừa nhìn thấy chàng thanh niên Ngô, trong nháy mắt Lâu Minh cũng sửng sốt, nhưng cũng may tuy ông Ngô biến thành chàng thanh niên Ngô nhưng cũng không khó để nhận ra. Hơn nữa tu vi của ông Ngô cao thâm, trạng thái linh hồn có thể ‘phản lão hoàn đồng’ cũng không phải là vấn đề gì lớn. Hơn nữa, lúc mà Hắc Bạch Vô Thường mắng ông Ngô giả bộ nai tơ, Lâu Minh chỉ sững người một chút, sau đó suy nghĩ cẩn thận thì cũng đã hiểu rõ.

“Ông nội.” Từ khi gặp qua người lớn trong nhà Trần Ngư, xưng hô của Lâu Minh cũng gọi theo Trần Ngư.

“Ông nội? Ông nội cái gì, cậu đừng có gọi bậy, đừng có kéo già tuổi tác của tôi.” Chàng thanh niên Ngô tự nhận lúc này mình so với Lâu Minh còn trẻ trung, tươi tắn hơn nhiều, vậy mà cậu ta không biết xấu hổ kêu ông là ông nội.

“…” Có trời mới biết, lúc nãy Lâu Minh đã phải khắc phục chướng ngại tâm lý lớn như thế nào mới thốt lên một tiếng ‘ông nội’, thật vất vả mới gọi lên được, ấy vậy mà còn bị ghét bỏ.

“Ông lão, ông …”

Trần Ngư thấy anh Ba nhà mình vô cớ bị chàng thanh niên Ngô chèn ép, định nói đỡ mấy câu, ai ngờ vừa mới thốt lên đã bị chàng thanh niên Ngô lấy tay chọc gáy “Câm miệng, từ nay về sau không được kêu ta là ông lão.”

“Vậy con kêu là gì?” Trần Ngư sửng sốt, không cho kêu là ông nội, không cho kêu là ông lão, vậy sau này kêu thế nào?

“Kêu là …” Chàng thanh niên Ngô cũng sửng sốt, đúng ha, gọi cái gì mới được đây “Khi nào có người ngoài thì không được kêu như vậy.”

Trần Ngư không còn nói được gì, cho ông cái liếc mắt coi thường, trước kia quả thật là cô không phát hiện ông nội nhà cô lại để ý đến tuổi tác như vậy đấy, tuy rằng rất thích đắp mặt nạ, cũng thích cậy già lên mặt nhưng sao mới có một tháng mà ông đã thay đổi to lớn thế này. Hay là dưới âm phủ này, những hồn ma già hơn bảy mươi tuổi không được chú ý nên ông lão nhà cô mới đi con đường trẻ tuổi này.

“À …” Vừa rồi, chàng thanh niên Ngô đã tận mắt nhìn thấy Trần Ngư và Lâu Minh đều từ phủ Diêm Vương chạy ra, xem ra Lâu Minh và Diêm Vương thực sự có quan hệ gì đó.

“Dạ?” Trần Ngư nhìn chàng thanh niên Ngô.

Nhưng ánh mắt của chàng thanh niên Ngô lại chằm chằm dán chặt vào Lâu Minh “Hai người bọn con sao lại từ phủ của Diêm Vương đi ra?”

“Dạ.” Trần Ngư không để ý trả lời “Con với anh Ba đến âm phủ tìm ông, phát hiện ông còn ở Minh giới nên tụi con tới đây. À, đúng rồi, ông lão, ông biết không? thì ra sư phụ ở đời thứ nhất của anh Ba lại là Diêm Vương, trách không được vì sao sổ sinh tử của anh Ba lại bị mã hóa.”

Sư phụ của Lâu Minh là Diêm Vương? Quả nhiên là có quan hệ, ánh mắt chàng thanh niên Ngô đột nhiên sáng ngời.

Trong lòng Lâu Minh khẽ động, đột nhiên lanh trí hẳn ra.

“Có biết vì sao ông báo mộng không?” Chàng thanh niên Ngô hỏi Lâu Minh.

“Tui con không biết a, vì thế nên tui con đến đây nè.” Trần Ngư cũng hỏi “Ông lão, ông có ý gì? Nếu ông không nói rõ với con, sau này đến Thanh Minh con không đốt giấy tiền cho ông đâu.”

“thì ra con chỉ định đến tiết Thanh Minh mới đốt tiền cho ta, bình thường con không đốt sao?” Chàng thanh niên Ngô tức giận rồi, tại sao mình lại nuôi một đồ đệ bất hiếu dư lày chứ?

“Con biết.” Trước khi hai ông cháu tiếp tục cãi nhau, Lâu Minh đã nhanh chóng mở miệng.

“anh Ba, anh biết hả?” Trần Ngư kinh ngạc nhìn Lâu Minh

“Biết thì tốt.” Chàng thanh niên Ngô rất vừa lòng.

Trần Ngư nhìn hai người bỗng trở nên ăn ý nhau, đầu óc vẫn đặc sệt.

“Chúng ta qua bên này nói chuyện đi.” Chàng thanh niên Ngô hất hất đầu sang bên cạnh, ông vừa định nhấc chân đi thì Trần Ngư cũng dợm bước theo, chàng thanh niên Ngô vội vàng ngăn lại “Con đứng đây đi.”

“Tại sao ạ?” Trần Ngư rất là bất mãn.

“Đây là bí mật giữa những người đàn ông với nhau.” Chàng thanh niên Ngô ý tứ nói.

“Khụ!” Lâu Minh thực sự rất muốn nín cười nhưng thực sự là không nhịn được đành phải ho khan một cái “Thi Thi, em đứng chờ một lát, anh với ông nội nói mấy câu thôi.”

“Em không thể biết sao?” Trần Ngư có chút không vui nói.

Lâu Minh cúi người, nói nhỏ vào tai Trần Ngư “Chút nữa về nhà anh sẽ nói cho em sau.”

Trần Ngư tức khắc hài lòng, vẻ mặt không vui lúc nãy, chỉ bằng câu nói của Lâu Minh tập tức rạng rỡ như ánh mặt trời, đứng một bên nhìn mà chàng thanh niên Ngô cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Kỹ xảo tán gái cao siêu như vậy, ông phải học tập mới được.

Trấn an Trần Ngư xong, Lâu Minh bước qua một bên đến trước người chàng thanh niên Ngô, trước khi ông Ngô mở miệng, Lâu Minh đã dành nói trước “Ông nội, ông báo mộng là muốn con xuống đây phải không ạ?”

Lâu Minh đã nhìn ra, chàng thanh niên Ngô muốn báo mộng cho anh là chủ yếu, báo mộng cho Trần Ngư chỉ là thuận tiện mà thôi.

“Ừ.” Chàng thanh niên Ngô cũng không che giấu, thoải mái gật đầu.

“Ông muốn con giúp gì, vấn đề cụ thể gì gì đó, con cũng đã đoán được. Nhưng mà … ông muốn con giúp việc cụ thể như thế nào?” Lâu Minh cẩn thận hỏi.

Từ một tháng trước, đã có lời đồn đại là ông Ngô coi trọng con gái của Diêm Vương, kết hợp với quan hệ giữa anh và Diêm Vương, cùng với những lời ban nãy ông Ngô kêu ở ngoài cửa, Lâu Minh đã đoán được ngọn nguồn sự việc.

Mặc dù anh chưa rõ đoạn tình duyên giữa ông Ngô và vị sư muội trên danh nghĩa mà anh chưa gặp mặt cụ thể như thế nào nhưng Lâu Minh vẫn cảm thấy trên vấn đề tình cảm, một người ngoài như anh nhúng tay vào, tóm lại là không tốt, nhưng ông Ngô lại là ông nội của Thi Thi, Lâu Minh không thể không quan tâm, nên mới nêu ra vấn đề như vậy.

“Khụ …” Tuy EQ của chàng thanh niên Ngô tương đối thấp nhưng trong việc theo đuổi Miêu Miêu vẫn có mười phần thành ý, ông gọi Lâu Minh xuống đây cũng không nghĩ là Lâu Minh sẽ giúp được bao nhiêu. Ông chỉ muốn nhân mối quan hệ của Lâu Minh, làm Diêm Vương cho ông một cơ hội “Diêm Vương vẫn luôn cản không cho ta và Miêu Miêu gặp mặt.”

Miêu Miêu? Lâu Minh nhướng mày, chắc đây là nhân vật nữ chính của mối tình xưa.

Nhưng mà, sư phụ ngăn cản tình duyên của Miêu Miêu và ông Ngô sao? Chuyện này Lâu Minh thấy không tin lắm. Cho dù là một ngàn năm trước kia, sư phụ đã là một người rộng rãi khai sáng, sao bây giờ có thể trở thành ông lão cổ hủ được? rõ ràng sư phụ ngăn ông Ngô lại ngoài cửa là vì vị Miêu Miêu sư muội kia yêu cầu.

“Để con vào hỏi giúp ông một chút.” Lâu Minh quyết định đi vào hỏi sư phụ trước đã.

“Có hi vọng không?” Mắt chàng thanh niên Ngô tỏa sáng.

“Con vào một chút rồi ra thôi.” Lâu Minh cười cười cũng không trả lời, xoay người đi vào phủ của Diêm Vương.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.