Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 125: Phiên ngoại tám



Khi năm thứ hai đại học kết thúc, năm thứ ba bắt đầu vào kì nghỉ hè, bạn học Trần Ngư cuối cùng đã đủ hai mươi tuổi.

Vẫn luôn mong chờ đến ngày đủ tuổi kết hôn, cùng ngày Trần Ngư vội kéo Lâu Minh đi lĩnh chứng.

Cùng ngày, biết được tin tức, người nhà họ Trần như phát điên, vội vã chạy về nhà.

“Con đi lĩnh chứng sao không nói trước với mọi người?” Thị trưởng Trần nóng nảy.

“Con nói từ sớm rồi mà!” Trần Ngư thấy thị trưởng Trần nóng nảy thì khó hiểu.

“Con nói lúc nào?” Thị trưởng Trần nói xong thì quay đầu nhìn bà xã và con trai lớn, chẳng lẽ sáng sớm hôm nay ông ra khỏi nhà quá vội, không nghe thấy.

Mẹ Trần và anh trai Trần cũng mờ tịt, lắc đầu.

“Hơn một năm trước á.” Trần Ngư giải thích “Hôm anh Ba lần đầu tiên đến nhà mình, con đã nói là đến khi nào con đủ tuổi thì chúng con sẽ kết hôn mà.”

“Nhưng …” Thị trưởng Trần che ngực, cảm thấy trong lòng mình đang rỉ máu, hòn ngọc quý trên tay ông, ông còn chưa cưng nựng đủ đâu, vậy mà con bé lại quay tròn rồi lăn vào tay kẻ khác rồi sao?

Phải, đúng là con nói muốn cùng Lâu Minh kết hôn, nhưng một năm qua đi ai mà nhớ được chứ. Ít nhất khi đến tuổi kết hôn thì con cũng phải thông báo một tiếng chứ.

Còn thằng nhóc Lâu Minh kia, lúc trước cậu nói thế nào, nói rằng khi kết hôn nhất định phải hỏi ý kiến của ông, kết quả thì sao, im hơi lặng tiếng mà đi lĩnh chứng luôn rồi.

Đúng thế, tuy rằng hơn một năm qua, ông cũng có vài phần thưởng thức với cậu ta, nhưng mà cậu ta cũng không thể như vậy a.

Thị trưởng Trần càng nghĩ càng uất ức, móc di động ra gọi điện cho Lâu Minh, hỏi “Việc lớn như vậy mà cậu không nói một tiếng với tôi, cậu nghĩ được sao?”

Lâu Minh đang cùng ba mẹ báo cáo thân phận mới kết hôn của mình, trong bầu không khí tràn ngập vui sướng của nhà họ Lâu, bình tĩnh nói “Con đã gọi điện cho bác, nhưng mà lúc ấy hình như bác đang họp.”

“…” Thị trưởng Trần nghẹn, trong lòng vẫn không thể cân bằng “Thế cậu không biết chờ điện thoại kết nối được, nói một tiếng rồi hãy đi lĩnh chứng được sao?”

“Ba …” Lâu Minh bắt đầu đổi xưng hô.

Ba, ngực thị trưởng Trần đau xót, cho dù cậu có nhanh mồm nhanh miệng đến mấy, ông cũng chẳng thấy vui gì cả.

“Thi Thi rất vui, con cũng rất vui.” Lâu Minh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, hai người hình như còn vui vẻ gấp mấy lần.

Nhưng mà ta không vui! Thị trưởng Trần rất muốn hét lên một câu như thế.

“Con sẽ yêu cô ấy hơn ba.” Lâu Minh bảo đảm

Cái rắm, trên thế giới này có người nào lại yêu con gái hơn là người cha hay không.

Thị trưởng Trần buồn bực cúp điện thoại, nhìn lướt qua bà xã và con trai, thở dài một hơi. Đương nhiên ông biết cuộc gọi điện thoại này chỉ để ông bộc phát cảm xúc mà thôi, mấy người còn có thể thay đổi được gì, đó là chuyện không thể. Ông hiểu Lâu Minh là người như thế nào, tuy vừa rồi ông mắng cậu ta một trận nhưng việc kết hôn này, trăm phần trăm là do con gái nhà mình đầu têu.

Thị trưởng Trần đoán không sai, đi lĩnh chứng là do Trần Ngư khởi xướng.

không phải là Lâu Minh không nghĩ đến việc đi đến nhà họ Trần cầu hôn trước, nhưng thái độ người nhà họ Trần luyến tiếc Trần Ngư quá mức rõ ràng, Lâu Minh sợ mình mà đến nhà cầu hôn thì sẽ bị cha con nhà họ Trần mắng anh là cầm thú.

“Con gái/em gái tôi còn chưa đủ tuổi đâu mà cậu dám đến cầu hôn rồi???”

Lâu Minh cũng tự thấy nếu anh có một mụn con gái như thế thì cũng sẽ luyến tiếc, vì thế anh vẫn luôn kiềm chế, tính toán chờ qua sinh nhật hai mươi của Trần Ngư sẽ tìm một thời gian thích hợp để đến nhà họ Trần cầu hôn. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến chính là, khi anh đang bắt đầu thực hiện kế hoạch thì Trần Ngư trực tiếp cầm hộ khẩu đến kéo anh đi Cục Dân Chính.

Đến nỗi bạn hỏi vì sao Trần Ngư có thể dễ dàng kéo Lâu Minh đi Cục Dân Chính như thế, cái này … không phải là chuyện quá rõ sao, sao Lâu Minh lại không muốn cơ chứ.

Nhưng anh vẫn nhớ những gì mình đã hứa, trước khi xuất phát anh nói với Trần Ngư phải đến nhà họ Trần xin phép. Kết quả không khéo chính là, thị trưởng Trần và anh trai Trần Dương thì đi làm, sáng sớm hôm nay mẹ Trần cũng không biết là vội vàng chuyện gì mà đi ra ngoài, ở nhà chẳng có người nào.

Lâu Minh cũng biết điều, gọi điện thoại cho từng người. Kết quả: thị trưởng Trần bận họp, anh trai Trần Dương bận làm nhiệm vụ, mẹ Trần để chế độ im lặng không bắt máy.

Trùng hợp như vậy?

Nhưng kết hôn là chuyện lớn, dù sao cũng phải thông báo một tiếng mới phải phép, vì vậy, khi Lâu Minh vẫn còn đang cầm số xếp hàng ở Cục Dân Chính vẫn luôn bấm điện thoại liên tục, thậm chí còn nói với Hà Thất cho từng người đi tìm người nhà họ Trần để thông báo.

Chỉ đáng tiếc chính là, cho đến khi đến lượt của anh và Trần Ngư, người nhà họ Trần chẳng có người nào gọi điện đến ngăn cản, vì thế Lâu Minh yên tâm thoải mái cùng Trần Ngư đi lĩnh chứng.

anh đã rất nỗ lực, thực sự đó, liên tục thử ba lần đều không thành công, đây có thể xem như là ý trời hay không.

Nhưng Lâu Minh không biết rằng, Hà Thất đi cùng với anh khi thấy hai người lĩnh chứng xong mới bổ sung mệnh lệnh trong nhóm chat trợ lý.

Hà Thất: Việc lớn đã xong, có thể hành động.

Lúc tin nhắn này được gửi đi, ba trợ lý lúc này mới ‘trăm cay nghìn đắng’ tìm được người nhà họ Trần, báo tình hình từ đầu đến cuối. Lúc này ba người nhà họ Trần mới vội vã chạy về.

Cho dù quá trình như thế nào, con gái cuối cùng cũng đã gả ra ngoài. Vui mừng chính là con gái vẫn ở trong khu tập thể, cách nhà không xa, cũng coi như có chút an ủi. Thị trưởng Trần nghĩ ngợi, sau đó cả đêm tức ngực khó ngủ.

Trần Dương cũng tức giận a, nhưng anh không dám đi tìm Lâu Minh tính sổ, chỉ có thể buồn bực ở trong sân vận động chạy năm mươi vòng.

Bình tĩnh nhất chính là mẹ Trần, sau chút kinh ngạc ban đầu, bắt đầu kéo con gái bàn chuyện tổ chức hôn lễ.

==

Lấy gia cảnh của hai nhà Lâu, Trần, hôn lễ này phải có một thời gian vô cùng vô cùng lâu mới có thể lập kế hoạch hoàn hảo được. Nhưng phiền một nỗi là cô dâu chú rể rất nóng ruột được làm đám cưới, vì thế hôn lễ được ấn định vào tuần cuối cùng của tháng tám.

Những người có chút máu mặt trong giới quân chính (quân sự và chính trị), sau khi nhận được tin thì đều bắt đầu xem kế hoạch làm việc của mình. Hôn lễ này, có thời gian là phải tham dự, không có thời gian thì cũng phải sắp xếp mà tham dự.

(Bạn hỏi vì sao hôn lễ của một nhân viên chính phủ mà lại phức tạp như vậy sao, đó đương nhiên là vì tác giả đặt ra.)

So với mối quan hệ của cha mẹ hai bên thì khách khứa của cô dâu chú rể đơn giản hơn nhiều.

Lâu Minh chủ yếu mời các đồng sự ở Viện Khoa Học Quốc gia, một số chuyên gia và các giáo sư đã từng tham gia nghiên cứu với anh cùng với các đại sư trong giới huyền học mà đã từng bảo vệ anh trước khi anh gặp được Trần Ngư.

Khách mời của Trần Ngư thì đơn giản hơn nhiều, ngoài ba người bạn cùng phòng, cô cũng chỉ mời Lục Ninh, hai anh em Lương Quang, Lương Vũ, Tần Quan Hải và sư huynh Thiệu Kỳ.

Những người này tuy cũng có chút danh tiếng trong giới Thiên Sư, nhưng dựa vào địa vị xã hội và danh tiếng của những người khách do cha mẹ hai bên mời đến, đúng là vẫn kém hơn vài bậc.

Đương nhiên, nếu không tính đến bàn khách mời dưới âm phủ, thì cách nói này là hoàn toàn chính xác.

Vai chính trong hôn lễ đương nhiên là chú rể, cô dâu, mệt nhất cũng là chú rể cô dâu, Trần Ngư đi theo Lâu Minh mời rượu khách mời hai bên cha mẹ, mới đi được một nửa mà cô cảm thấy còn mệt hơn là việc đi bắt cương thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.