Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 4: Phạm Tích Nhân



Thời sinh viên, vừa mới tốt nghiệp mang trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ Phạm Tích Nhân, Trần Kha Nghị và một vài người bạn cùng chí hướng thành lập một công ty kinh doanh về lĩnh vực điện tử phần mềm. Đứng đầu là Trần Kha Nghị, anh có ý tưởng lại có đầu óc kinh doanh liền rủ bọn họ cùng góp sức. Mở công ty thì dễ nhưng dùy trì làm sao để nó phát triển mới là một bài toán đau đầu. Bước đầu gặp muôn vàn khó khăn, khi công ty có chút khởi sắc lại bị đối thủ ganh ghét chơi xấu liên tục, mà bọn họ là công ty mới, còn rất yếu lại không có chỗ dựa, chống cự không nổi. Dẫn đến sự nhiệt huyết cũng không còn nữa, mọi người bỏ cuộc. Công ty bên bờ vực tan rã, mọi thứ đổ sông đổ biển. Duy nhất chỉ có Phạm Tích Nhân và Trần Kha Nghị vẫn luôn tin tưởng họ có thể xoay chuyển tình thế khải tử hoàn đồng.

Không biết đổ bao nhiêu là mồ hôi và công sức, cuối cùng ông trời không phụ lòng người. Công ty AHS từ một công ty khởi nghiệp, mọi thứ diễn ra trong một văn phòng cho thuê chật chội ẩm thấp phát triển thành một công ty uy tín hàng đầu trong nước, hiện nay còn lấn sân sang tận nước ngoài. Mà cơ sở vật chất cũng hiện đại không kém, sở hữu nguyên một tòa nhà bảy mươi lăm tầng lầu với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp hùng hậu.

Trần Kha Nghị giỏi hơn Phạm Tích Nhân lại mưu trí, vẻ mặt điềm tĩnh âm trầm khó đoán, trên thương trường là một con cáo già chính hiệu. Thương vụ nào cũng đạt được lợi ích tốt nhất cho công ty, vì vậy giữ chức danh tổng giám đốc, còn Phạm Tích Nhân tuy kém hơn một chút nhưng là so với Trần Kha Nghị còn bên ngoài bộ dạng tươi cười, thân thiện với mọi người nhưng thật ra là sắc sảo khó lường. Nhìn vào cũng không đoán được bên trong anh đang nghĩ gì. Hiển nhiên anh giữ chức vụ phó Tổng giảm đốc.

Một thời gian sau, khi AHS đi vào ổn định, chẳng biết Trần Kha Nghị nổi điên cái gì, muốn "xa rời nhân thế" ra nước ngoài tu nghiệp, trở thành giáo sư nay giảng dạy ở trường đại học A. Bỏ lại mình Phạm Tích Nhân lãnh đạo công ty. Phàm là những việc quan trọng Trần Kha Nghị mới ra tay, còn lại vẫn là Phạm Tích Nhân toàn quyền quyết định.

Trần Kha Nghị cũng suy nghĩ hay lắm! Biết công ty điện tử đa phần chỉ toàn là nam, chạy đi làm giáo sư thì hay rồi, được rất nhiều sinh viên nữ thầm thương trộm nhớ, một rừng hoa thơm cỏ lạ, cơ hội lấy vợ nắm chắc trong tay. Nghe nói hồi mới về trường đại học A đã làm điên đảo không ít nữ sinh, còn có nguyên đội Fangirl theo đuổi, còn anh thì sao? Công việc ôm không hết, môi trường không thuận lợi, tất nhiên tới giờ vẫn độc thân. Lại bị mẹ thúc giục đến điên cả đầu.

Thật muốn nghỉ việc chạy theo Trần Kha Nghị mà! Nhìn đống việc chất cao như núi, Phạm Tích Nhân bực tức vò đầu. Trong lòng mắng Trần Kha Nghị độc ác. Sau đó lại lóe lên suy nghĩ có nên nói cậu ấy giới thiệu cho anh một cô sinh viên không?

Nói đi phải nói lại. Công ty AHS tuy chuyên về điện tử nhưng cũng đâu phải chỉ có một bộ phận. Còn có phòng Marketing, bán hàng, truyền thông không phải nữ vẫn chiếm số đông sao? Thực ra đây chỉ là lý do Phạm Tích Nhân thoái thác trách nhiệm với mẹ mà thôi. Anh vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày anh gặp được định mệnh chân chính của mình.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến mẹ anh lại gọi điện thoại đến rồi đây.

"Mẫu thân đại nhân không cần nói con cũng biết mẹ muốn nhắc đến chuyện gì rồi!" Trăm lần gọi chỉ có một câu chuyện kể đi kể lại làm anh sắp thuộc lòng luôn rồi.

Bà Phạm mất hứng, vẻ mặt trầm xuống nghiêm túc nói: "Đã như vậy con có biện pháp đối phó với người mẹ chưa?"

Phạm Tích Nhân há hốc miệng nửa ngày khó khăn đáp đúng một từ: "Chưa!" Thật thảm hại. Trên thương trường dù đối phương có dồn anh vào thế bí anh vẫn có biện pháp đáp trả. Nhưng đối với mẹ chỉ một câu nói đã khiến anh trở tay không kịp.

Bà Phạm nhận được đáp án ưng ý, hài lòng nói tiếp: "Bởi vậy mẹ vẫn phải nói tiếp thôi. Nhìn xem Tư Nghiệp em trai con đã có bạn gái rồi, nó mới 24 tuổi đã nghĩ đến chuyện xin phép mẹ cho kết hôn, còn con thì sao già hơn nó tận 4 tuổi, vẫn không có mảnh tình nào ra hồn, hỏi xem ta có lo không?" Lại tiếp tục là bài diễn văn. Khoan đã, Phạm Tư Nghiệp lại đòi kết hôn. Yêu đương là chuyện của hai người, còn đem khoe khoang, bây giờ còn đòi kết hôn. Lần trước đã cảnh cáo có chuyện gì phải báo anh trước ít nhất anh còn có thời gian đối phó mẹ, xem ra cảnh cáo vẫn còn nhẹ.

Tóc trên đầu bị Phạm Tích Nhân sắp vò thành tổ quạ luôn rồi: "Đã nói xong, con đi họp đây." Anh nhanh chóng cúp máy trước khi mẹ anh tiếp tục cằn nhằn.

Tư Nghiệp được lắm! Bữa nào anh nhất định phải giáo huấn nó một trận vì tội không xem anh ra gì, dám vượt mặt anh trai có người yêu trước, còn nữa mới tí tuổi đầu mà đòi kết hôn cái gì. Anh sờ khuôn mặt mình, có già đâu chứ, tuổi này mới đúng là thời kì phong độ nhất của đàn ông. Thu hút chết người. Hơn nữa anh vừa có tiền, vừa có sự nghiệp lại có sắc mấy cô gái xếp hàng theo không kịp, chỉ là chưa có thời gian tạm thời không suy nghĩ đến. Nào như mẹ anh nói!

"Hừ!" Anh đẹp trai hơn Tư Nghiệp nhiều.

Phạm Tích Nhân sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, lấy một vài tập tài liệu cần thiết đi đến phòng họp. Anh ngồi xuống ghế ra hiệu bắt đầu cuộc họp.

Trưởng phòng kinh doanh bước lên thuyết trình. Ông tatừ chí nhánh mới được điều về công ty mẹ không lâu. Nhìn thấy Phạm Tích Nhân bộ dạng không được ổn, toát ra một tầng hoả khí nhìn chằm chằm vào màn hình, liền trở nên luống cuốn, ăn nói cũng lắp bắp: "Kế... kế hoạch tháng sau tung ra phần mềm diệt virút mới, đánh vào thị... thị trường các doanh nghiệp bất động sản..." Ông ta khó khăn mới trình bày xong một phần.

"Phương án cụ thể như thế nào?"

Trưởng phòng lau mồ hôi, phần này sẽ do phó phòng trình bày, nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa có mặt, nói là kẹt xe, đang tìm cách đến. Mà ông ta không am hiểu việc giải thích cặn kẽ nội dung chi tiết phần triển khai, đừng nói đến trình bày lưu loát cho phó tổng hiểu.

Đang trong lúc gấp rút không biết làm thế nào, điện thoại Phạm Tích Nhân reo liên tục. Anh đã cố tình để im lặng, nhưng màn hình cứ nhấp nháy đến khó chịu. Anh lại không dám tắt nguồn, sợ đối tác gọi đến bất ngờ. Phạm Tích Nhân giơ tay lên, tạm dừng cuộc họp bước ra ngoài. Trưởng phòng kinh doanh thở một hơi thật mạnh. Không khí quá bức người. Trong lòng cầu nguyện phó phòng nhanh đến cứu nguy.

"Xin hỏi là ai vậy?" Là một dãy số lạ.

"Mẹ đây!" Biết con trai thấy số bà nhất định sẽ không nghe nên cố tình lấy số lạ gọi liên tục.

Phạm Tích Nhân vỗ trán, mẹ anh còn bám dai hơn mấy cô gái trẻ theo đuổi tình yêu. Anh thoả hiệp: "Chuyện gì con cũng đồng ý, được chưa! Bây giờ con phải vào họp."

"Này, tối nay nhớ về nhà." May mắn lần này có kinh nghiệm vẫn kịp nói ra câu cuối cùng trước khi con trai cúp máy.

Khi Phạm Tích Nhân quay lại phòng họp, phó phòng kinh doanh kịp lúc có mặt, đang chuẩn bị thuyết trình. Cậu ta còn trẻ, lại am hiểu chuyên môn sâu sắc, trình bày cũng tốt hơn rất nhiều so với trưởng phòng kia. Tâm trạng Phạm Tích Nhân cũng nhờ vậy dịu lại không ít. Mọi người căng thẳng theo dõi nét mặt của Phạm Tích Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhất định phải mời phó phòng kinh doanh ăn một bữa thịnh soạn.

...

Buổi tối dù muốn dù không Phạm Tích Nhân vẫn lái xe về nhà. Cũng đã lâu rồi anh không về.

"Con trai, ăn tối chưa?" Thấy Phạm Tích Nhân vào nhà, bà Phạm lên tiếng hỏi.

Phạm Tích Nhân cởi áo khoác treo lên giá, rót một cốc nước uống cạn: "Vẫn chưa." Bận tối mắt tối mũi làm gì có thời gian.

"Ba đâu rồi,còn Tư Nghiệp nữa."

"Đều ra ngoài cả rồi" Nói cái gì mà đi rèn luyện sức khoẻ, để bà ở nhà một mình. Bà Phạm dọn mấy món ăn lên bàn: "Còn nóng cả, mau ăn đi."

Phạm Tích Nhân đang đói bụng cũng không hỏi thêm gì mà tập trung ăn hết mấy món trên bàn. Định về sẵn tiện giáo huấn Tư Nghiệp nhưng lại không có nhà. Lần này xem như nó may mắn.

"Có thực mới vực được đạo" đợi con trai ăn xong. bà mới bắt đầu vào chủ đề: "Con ăn no chưa?" Nụ cười của bà Phạm chứa đầy sự nguy hiểm.

Phạm Tích Nhân thoả mãn gật đầu, ăn no tinh thần cũng phấn chấn hẵn lên. Anh cùng mẹ ra phòng khách uống trà.

"Con không quên chuyện đã hứa chứ?"

Phạm Tích Nhân bộ dạng ngơ ngác, khó hiểu hỏi: "Con có hứa chuyện gì sao, à!"

Anh giả vờ sực tỉnh nhớ ra điều gì: "Mẹ nói con về nhà không phải con đã vâng lời tranh thủ thời gian bây giờ đang ngồi trước mặt mẹ sao? Ăn no rồi cũng nên về thôi." Anh đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa. Xem ra không thể tiếp tục nữa, thế nào mẹ cũng nói đến đề tài cũ rích đó.

"Đứng lại." Bà sẽ để cho Phạm Tích Nhân đi dễ dàng vậy sao? Còn lâu!

Bà Phạm nhếch môi, con trai giả vờ mất trí đây mà. Bà bà còn không hiểu tính tình nó sao? Đáng tiếc "gừng càng già càng cay", đối với những loại người này phải có đề phòng. Bà cười tươi mở điện thoại lên, bật loa ngoài, chỉ thấy giọng nói của Phạm Tích Nhân từ từ phát ra: "Chuyện gì con cũng đồng ý, được chưa. bây giờ con phải vào họp..."

"Mẹ...!" Chiêu này cũng quá thâm độc đi. Một lần sơ hở liền mắc bẫy.

"Thế nào, không phục?" Bà Phạm nhướng mày, vẻ mặt đắc thắng nhìn con trai.

Chứng cớ rành rành như vậy anh còn đường nào để chối. Đành giơ tay đầu hàng: "Được rồi là chuyện gì mẹ nói đi." Mẹ anh cũng bỏ không ít công sức vào kế hoạch này.

"Thứ bảy tuần này, đến "Thiên đường xem mắt", đối tượng mẹ chọn cho con sẽ khiến con hoàn toàn bất ngờ."

Vậy sao, anh không tin! Ngoài việc mẹ chơi xỏ anh còn có ai có khả năng làm anh bất ngờ.

Bà Phạm đưa cho Phạm Tích Nhân mảnh giấy ghi đầy đủ thông tin, bà bổ sung thêm: "Còn nữa, nếu lần này thất bại, con phải đi thêm một lần nữa." Bà biết hai lần đã là giới hạn đối với con trai, chỉ vì lần này, bắt được thóp nên mới mạnh dạng ép được Phạm Tích Nhân.

"Chỉ hai lần, sau đó không được nhắc đến chuyện này nữa."

"Đồng ý!"

Chỉ là hai lần, cô gái chân yếu tay mềm, anh thừa sức đối phó. Nhất định sẽ làm cho người ta khóc sướt mướt chạy về. Bởi anh không thích mấy kiểu hẹn hò thông qua giới thiệu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.