Xem Ra Anh Rất Có Tiền

Chương 19



Trầm Bồi Nhiên không tự giác chậm rãi di chuyển bước chân, tới gần bên Tô Yên.

Giang Cảnh Xuyên cũng không cần đi xã giao với người khác, đụng phải người quen cũng không có quên Tô Yên, biết đây là lần đầu tiên cô tới trường hợp như vậy, lại không quen biết người khác, hắn không thể bỏ rơi cô một mình. Tùy Thịnh mang bạn gái đến bên cạnh bọn họ, nháy mắt ra hiệu cười nói: "Hôm nay người nào đó có thể tính là nở mày nở mặt nha."

Tô Yên ra vẻ nghe không hiểu, tươi cười trên mặt cũng không thay đổi, ngược lại bạn gái bên cạnh Tùy Thịnh một điểm cũng không thu liễm quan sát cô.

Giang Cảnh Xuyên nghe Tùy Thịnh nói cũng không tức giận, nhưng cũng không có ý định phản ứng Tùy Thịnh, cho nên cũng không nói tiếp, chỉ là nhàn nhạt cười

… Lại ra vẻ. Tùy Thịnh ở trong lòng châm chọc, khẽ nghiêng đầu, liền thấy ánh mắt bạn gái không kiêng nể gì, sắc mặt hắn trầm xuống, âm thanh đè thấp không ít, "Không biết chào người ta sao? Đây là Giang phu nhân."

Bạn gái Tùy Thịnh mang tới cả kinh trong lòng, biết hắn đang cảnh cáo mình, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Giang phu nhân."

Tô Yên vốn không có ý định so đo với cô ta, nghe vậy cũng chỉ là hào phóng cười một tiếng, cũng không có để ở trong lòng, Tùy Thịnh vẫn đang chú ý vẻ mặt cô, thấy Tô Yên thật không để ý, giọng nói cũng không mới lạ như vừa rồi, "Trước kia Cảnh Xuyên lúc nào cũng cô đơn chiếc bóng, bây giờ tốt, thật là ghen chết tôi nha."

Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên có chút bất đắc dĩ, tuy rằng âm thanh có chút thấp, nhưng đủ để cho Tùy Thịnh nghe, hắn nói với Tô Yên: "Không cần để ý hắn, hôm nay hắn ra cửa không có uống thuốc."

Tô Yên bị chọc cười, kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, tựa vào bả vai hắn cười không tiếng động.

Cô làm động tác này thân mật lại không tận lực, vừa đúng, Giang Cảnh Xuyên đã chậm rãi quen, cho nên vẻ mặt vẫn như cũ không thay đổi, Tùy Thịnh nhìn thấy lại liên tục kỳ lạ, cố ý ai thán nói: "Ta muốn đi ăn “đồ ăn cho chó” 82 năm, bái bai ngài nhé!" (lại câu nói khó hiểu ở chương 5 T_T)

Bạn gái một bên căn bản cũng không tiện nói chuyện, đương nhiên cô cũng biết mình không có tư cách nói chuyện, nếu như Giang Cảnh Xuyên mang bạn gái tới không phải là Tô Yên, là thư ký của hắn hoặc giả tùy tiện người gì đó, cô còn có thể nói hai câu, bây giờ trước mặt cô là Giang phu nhân, cô làm sao dám lỗ mãng? Chỉ có thể nghẹn làm phông nền.

Chờ khi không khí vừa vặn, Tô Yên thích hợp mở miệng, "Ngày đó đi quá vội vàng, còn không có cùng anh chào hỏi đàng hoàng đấy."

Tùy Thịnh đối với Tô Yên cũng không hiểu rõ, trước kia Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ không nhắc tới Tô Yên, nhưng hắn vẫn biết, tuy rằng Tô Yên không giống đồn đãi, như có tướng mạo bình thường, nhưng có một điểm vẫn là đúng, đó chính là đôi vợ chồng này thật không có tình cảm gì, trước kia Tùy Thịnh còn cảm thấy là Giang Cảnh Xuyên bài xích đoạn hôn nhân này mới sẽ gây ra kết quả như vậy, bây giờ xem ra cũng không hẳn là như vậy, chí ít, đứng tại góc độ hắn nhìn, chỉ cần Tô Yên muốn, cô hoàn toàn có thể bắt lấy Giang Cảnh Xuyên không thành vấn đề.

Bất quá trước mắt xem ra, quan hệ hai vợ chồng này chậm rãi thay đổi tốt, tươi cười trên mặt Tùy Thịnh càng sáng lạn, "Không có chuyện gì, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều."

"Đang nói chuyện gì thế, vui vẻ như vậy." Vương Tư Kỳ bưng một ly rượu đỏ tới, cười dịu dàng nói: "Thật xa cũng nghe thấy tiếng cười khoa trương của Tùy Thịnh đó."

Tùy Thịnh thấy người tới là Vương Tư Kỳ, tươi cười hơi thu lại.

Vẻ mặt biến hóa của hắn một điểm cũng không che dấu, Tô Yên thầm nghĩ, Tùy Thịnh hẳn là rất không thích người phụ nữ này đi? Người phụ nữ này là ai?

Khi Tô Yên đang phán đoán, Vương Tư Kỳ cười với cô, "Tô tiểu thư, lần trước gặp mặt vẫn là ở trong hôn lễ, đã lâu không gặp."

Tô Yên mỗi một phút liền phát hiện mờ ám, dường như người khác đều xưng hô gọi cô là Giang phu nhân, người phụ nữ này hiển nhiên là quen biết Giang Cảnh Xuyên, hơn nữa cũng biết cô, vì sao không gọi cô là Giang phu nhân, đơn giản gọi Tô tiểu thư? Có vấn đề cóvấn đề, phụ nữ bình thường mà như vậy, không sai biệt là bởi vì ghen tị, người phụ nữ này vì sao sẽ ghen tị? Tám phần là bởi vì Giang Cảnh Xuyên nha.

Nhưng phàm là đàn ông cường đại, bên cạnh lúc nào cũng không thiếu phụ nữ trước ngã sau lên, Tô Yên cũng sớm đã quen, bất quá cô cũng không có ý định chính diện giao phong cùng người phụ nữ này, mà là nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên.

Trải qua mấy ngày nay chung sống, Tô Yên đại khái cũng hỏi thăm quan hệ giữa nguyên thân cùng với người bên cạnh Giang Cảnh Xuyên là gì, ngay cả quan hệ cùng người nhà Giang Cảnh Xuyên cũng không thân thiện, càng đừng nói là bạn bè, cho nên cô bây giờ biểu hiện ra không nhớ kỹ hoặc giả không biết người phụ nữ này, là rất bình thường.

Giang Cảnh Xuyên ngầm hiểu, thấp giọng nói với Tô Yên: "Đây là Vương Tư Kỳ Vương tiểu thư, là một người bạn của anh."

Sau khi nói xong, Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía Vương Tư Kỳ, nhàn nhạt sửa đúng nói: "Cô ấy bây giờ là Giang phu nhân, cũng đừng có lại gọi sai."

Kỳ thật Vương Tư Kỳ gọi Tô tiểu thư cũng không có sai, người khác cũng có thể gọi như vậy, chẳng qua vào trường hợp như hôm nay, chỉ có thể gọi là Giang phu nhân.

Vương Tư Kỳ không phải không biết mình phạm một cái sai lầm cấp thấp, chính là cô cũng không khống chế nổi mình, bây giờ nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, cô tự giễu cười một tiếng, không nói gì thêm, Tùy Thịnh một bên nhìn về phía khác, ngoéo khóe môi, trên mặt cũng là khinh thường.

Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên, đối với Vương Tư Kỳ ngọt ngào cười nói: "Vương tiểu thư, chào cô, tuy rằng nói xưng hô Tô tiểu thư này càng làm thêm trẻ tuổi, nhưng tôi càng thích người khác gọi tôi là Giang phu nhân, nếu như cô không để ý, cũng có thể trực tiếp gọi tên tôi."

Vương Tư Kỳ đụng cây đinh mềm, trên mặt vẫn là mang cười, nhưng trong lòng đã đem Tô Yên từ đầu đến chân nguyền rủa một lần, cô nhịn lại nhịn, gật đầu nói: "Ừ, Giang phu nhân."

Tùy Thịnh thiếu chút nữa cười phun, vui tươi hớn hở nói: "Không phải sao, Giang phu nhân dễ nghe hơn nhiều a, đúng không, Cảnh Xuyên?"

Giang Cảnh Xuyên căn bản không có chú ý vẻ mặt Vương Tư Kỳ, trong đầu hắn nghĩ tới lời Tô Yên nói vừa rồi, cô ấy càng thích người khác gọi cô là Giang phu nhân sao? Giang Cảnh Xuyên không khỏi nhếch môi cười, "Ừ."

Đúng, chính là Giang phu nhân.

Hắn không để lại dấu vết nhìn thoáng qua những người khác trong đại sảnh, thầm nghĩ, nhìn đám người này về sau còn dám ở sau lưng nghị luận tình cảm vợ chồng bọn họ, nhìn ai còn dám âm thầm cười hắn mỗi lần đều mang thư ký hử.

Vương Tư Kỳ cảm thấy Tô Yên không biết xấu hổ đã đến cảnh giới nhất định, cô ta xứng đôi với Giang Cảnh Xuyên chỗ nào, nhất định là dây dưa không ngớt gả cho hắn, này thì thôi, Tô Yên này rõ ràng cũng có người khác, rõ ràng là chân ngoài, vậy mà còn có mặt mũi trước mặt cô đánh bài Giang phu nhân, thực là.

Tô Yên nhìn sắc mặt Vương Tư Kỳ không quá tốt, trong lòng cũng sắp cười ngất, cô không phải cái bánh bao, dù sao cô tin tưởng người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta sẽ càng phạm người, nếu ai để cho cô không thoải mái, cô cũng sẽ không làm cho người đó sống tốt.

Vương Tư Kỳ rất phẫn nộ tức giận, nhưng dư quang liếc đến nơi Trầm Bồi Nhiên không xa, một chút liền nhẹ nhõm.

Cứ để Tô Yên nhảy nhót một hồi, cô ta cũng sắp rời sân khấu, nhường lại vị trí Giang phu nhân.

Một buổi tối Trầm Bồi Nhiên cũng đang chờ cơ hội Tô Yên một mình, bất đắc dĩ là Giang Cảnh Xuyên vẫn cứ theo bên cạnh cô, hắn căn bản không có có cơ hội theo Tô Yên nói chuyện.

Cho dù trong lòng còn muốn Tô Yên, Trầm Bồi Nhiên tới cùng cũng không có quên đây là trường hợp gì, cho dù nói thế nào, Giang Cảnh Xuyên thủy chung là chồng hiện tại của Tô Yên, hắn lờ mà lờ mờ xông lên, đối với danh dự Tô Yên sẽ đả kích rất lớn, nghĩ tới đây, Trầm Bồi Nhiên chỉ có thể nhịn xuống mong nhớ đầy mình, đứng nơi cách Tô Yên không xa yên lặng chăm chú nhìn cô.

Chuyện ông Trần trịnh trọng giới thiệu Lục Dạng với tất cả mọi người, mọi người cũng biết, Trần gia từ hôm nay trở đi, triệt để sẽ thay đổi chủ nhân, sắc mặt con trai cùng cháu trai ông Trần cũng rất âm trầm.

Tô Yên đứng ở một bên nhìn Lục Dạng trên đài phát biểu, thỉnh thoảng cũng cùng mọi người ý tứ vỗ tay cổ vũ một chút, nói thật, cô thật hết sức bội phục hắn, tuy rằng là cháu ngoại, nhưng nói đến cùng cũng là khác họ, thế nhưng có thể lướt qua con trai ruột cùng cháu trai ruột, giành được đại quyền, người đàn ông này khẳng định không tầm thường.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Tô Yên kéo Giang Cảnh Xuyên ra khỏi đại sảnh, đang chuẩn bị vào thang máy, chỉ thấy Giang Cảnh Xuyên đột nhiên dừng bước, mặt hắn không chút thay đổi nhìn về phía trước, Tô Yên không rõ nguyên do, cũng thuận ánh mắt hắn nhìn qua, một người đàn ông khí vũ hiên ngang đứng ở chỗ không xa ——

Đang nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.