Trận bệnh này của Tô Yên tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, không có mấy ngày cô đã khôi phục tinh thần cùng khẩu vị, hôm nay vừa mới đưa Giang Cảnh Xuyên ra cửa đi làm, trở lại phòng ngủ đã nhận được điện thoại của Chu Lộ.
Chu Lộ vẫn là nhiệt tình giống như trước, âm thanh rất có sức sống, "Tiểu Yên, ngày đó hai người đi quá vội vàng, là phát sinh chuyện gì sao?"
Chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, loại chuyện này Tô Yên cũng không thể nói thật ra, chỉ cười trả lời: "Không có chuyện gì, chính là công ty Cảnh Xuyên có chút việc cần sớm giờ trở về xử lý, còn hai người, chơi như thế nào?"
"Không có chuyện gì thì tốt, ở đây vài ngày mưa liên tiếp, tôi cảm thấy cũng không có gì hay, đã cùng lão Từ nhà tôi trở về, Tiểu Yên, hôm nay tôi điện thoại cho cô là muốn hỏi thăm, việc đó cô cân nhắc như thế nào?" Chu Lộ vẫn đang chờ điện thoại của Tô Yên, cô vài lần đều muốn gọi qua hỏi một chút, nhưng nghĩ lại, hai vợ chồng này đi vội vàng như vậy, nói không chừng là phát sinh chuyện gì, không nên gọi qua quấy rầy, hôm nay thật sự là nhịn không được.
Lúc sinh bệnh Tô Yên cũng nghĩ tới vấn đề này, kỳ thật cô phi thường động lòng với đề nghị của Chu Lộ, không chỉ là bởi vì thêu phẩm của mình sẽ được người khác thưởng thức, cũng không phải bởi vì có thể kiếm được tiền, càng là bởi vì cô có thể thông qua quá trình cùng người ngoài kết giao càng hiểu rõ thời đại này, cô cũng biết, lúc nào cũng ngâm ở trong căn phòng này, tuy hiểu rõ nhiều kiến thức lý thuyết, còn không bằng ra ngoài theo người ta nói chuyện phiếm.
Giang Cảnh Xuyên đã nói, hắn sẽ không can thiệp quyết định của cô, có khi Tô Yên cảm thấy, hắn kỳ thật là hi vọng cuộc sống của mình càng phong phú một chút.
Nghĩ tới đây, Tô Yên thấp giọng nói: "Cô có thể nói cụ thể với tôi một chút không?"
Chu Lộ vừa nghe liền biết thái độ Tô Yên lơi lỏng, trong lòng vui mừng, nhanh chóng giữ vững tinh thần, "Sắp xếp thời gian tùy ý cô, bất quá tôi hi vọng cô có thể làm ở trong phòng làm việc, như vậy chúng ta có thể thảo luận, chúng ta không sai biệt lắm còn có thời gian hai tháng, tuy rằng là có chút gấp, nhưng tôi đã nói với đối phương, thành phẩm sẽ không nhiều, đối phương nói, hắn muốn chất lượng không phải số lượng, cho nên tôi cho cô thời gian chuẩn bị dồi dào, bảo đảm sẽ không mệt mỏi. Cô cảm thấy thế nào?"
Ở hai ngày chung đụng đó, vị hôn phu nhà mình đều nói, Giang Cảnh Xuyên vừa nhìn chính là tinh anh trong tinh anh, nghe nói còn là ông chủ lớn, đều là người không thiếu tiền, cô cảm thấy, Tô Yên căn bản không thiếu tiền, cô ấy chỉ là muốn tìm chút chuyện chơi mà thôi, cho nên khẳng định là không thể mệt mỏi vị thiếu phu nhân này.
Tô Yên suy nghĩ một chút nói: "Tôi muốn mỗi ngày cùng tiên sinh nhà tôi ăn sáng còn có cơm chiều, hắn mỗi ngày không sai biệt lắm là khoảng tám giờ phải ra cửa, không đến năm giờ liền về, trong khoảng thời gian này là tôi rảnh."
"Thời gian làm mỗi ngày bao lâu cô quyết định, tôi không can thiệp công việc của cô, Tiểu Yên, phương diện đãi ngộ này tôi đã cùng đối phương nói xong, tôi cho hắn nhìn đồ thêu của cô, hắn rất vừa lòng, có thể cho ba vạn đến bốn vạn thù lao, cô cảm thấy như thế nào?" Chu Lộ hiện tại đều đang hối hận, nếu trước kia cô có thể học thêu thùa gì đó, bây giờ tiền kiếm được so với tiền lương đều nhiều hơn.
Tại thời đại này cũng một đoạn thời gian, Tô Yên đối với tiền là có chút khái niệm, một đơn làm ăn ba vạn đến bốn vạn như vậy, công việc của cô chừng hai tháng, tương đương một tháng hai vạn, cái này đối với người bình thường mà nói là đãi ngộ phi thường khả quan, chẳng qua trong lòng cô cũng biết, cái này còn không có bằng một chiếc túi trước kia Giang Cảnh Xuyên mua cho cô.
Bất quá cái này không phải trọng điểm, tiền mình kiếm được dù sao là không giống nhau.
Tô Yên bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Chu Lộ vừa rồi, chần chờ hỏi: "Chu Lộ, tôi muốn hỏi thăm, đối phương là nam hay nữ?"
"Nam, thế nào?" Chu Lộ biết Tô Yên là không phải rất quan tâm đãi ngộ thù lao, nhưng cũng không có nghĩ đến cô sẽ hỏi vấn đề như vậy.
Tô Yên cắn cắn môi dưới, âm thanh tuy rằng nhẹ nhưng là rất kiên định, "Chiếc khăn tay tôi thêu ở chỗ của hắn?"
"Ừ." Chu Lộ càng lúc càng mơ hồ, không hiểu rõ Tô Yên tới cùng muốn nói gì.
Tô Yên biết, cô nhận đồ thêu cho triển lãm gốm sứ đó là tính chất công việc, Chu Lộ cũng nói, đến lúc đó thêu đều là kiện lớn, cô lần trước thêu là khăn tay, cho dù người ở đây quan niệm cởi mở bao nhiêu, Tô Yên đều cảm thấy, khăn tay cô thêu chỉ có thể đưa cho chồng, nếu như khăn tay của cô rơi vào trên tay người đàn ông khác, nghĩ sao cũng khó chịu.
"Chu Lộ, vậy cô có thể đem khăn tay đó cầm về hay không, tôi đưa cho cô cũng được." Tô Yên sợ Chu Lộ cảm thấy mình lập dị, lại thấp giọng bổ sung một câu, "Khăn tay là không giống."
Có chút chuyện là phải muốn phân rõ ràng, nếu như đồ thêu của cô, người nào đều có thể mang ở trên người, đó cũng quá...
Chu Lộ suýt nữa cười ra tiếng, nhưng ổn định tâm thần xuống tưởng tượng, cảm thấy Tô Yên có thể có nghi ngại như vậy cũng bình thường, Chu Lộ cũng biết, nữ tử cổ đại đối với loại chuyện này rất xem trọng, cho dù Tô Yên không phải người cổ đại, nhưng cô hiểu thêu thùa, hơn nữa thêu được tốt như vậy trong lòng hẳn là để ý bao nhiêu, "Yên tâm, đợi lát nữa tôi qua tìm hắn, sẽ đem khăn tay cầm về, vậy tôi cám ơn cô trước, khăn tay này tôi khẳng định chỉ mình dùng, cả lão Từ nhà tôi đều không cho đụng một cái."
"Chu Lộ, cám ơn cô a." Tô Yên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không nhất định để ý, tuy rằng người ở đây cũng không để ý điểm này, nhưng cô vẫn là cảm thấy, dường như loại chuyện này giữ vững nguyên tắc của mình sẽ tương đối tốt.
"Không có chuyện gì, đúng, khi nào cô rảnh? Đến lúc đó tôi mang cô cùng đối phương cùng nhau ăn một bữa cơm tán gẫu một cái." Chu Lộ đối với đơn làm ăn này là rất để ý, bởi vì thân phận đối phương, nếu như cô làm tốt không chỉ trả thù lao tương đối dồi dào, về sau nói không chừng cũng sẽ có làm ăn giới thiệu tới cửa.
"Qua mấy ngày được không, mấy ngày hôm trước tôi sinh bệnh, tiên sinh nhà tôi khẳng định cũng sẽ không để tôi bây giờ đã đi ra ngoài làm việc." Tô Yên lời này tuyệt đối không phải đang khoe khoang tình cảm, cũng không phải khoa trương, Giang Cảnh Xuyên đối với lần sinh bệnh này của cô quá để ý, mấy ngày nay buổi chiều mỗi ngày không đến bốn giờ đã về nhà với cô, chiếu trình độ để ý của hắn như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép cô lúc này đi ra ngoài làm việc.
"Cô sinh bệnh? Nghiêm trọng không? Tôi ở thành phố A, muốn tôi qua nhìn cô hay không ?" Chu Lộ là hội viên lâu năm của hội bề ngoài, bản thân bộ mặt Tô Yên đã rất đúng khẩu vị cô, thêm vào Tô Yên ôn nhu săn sóc, âm thanh nói chuyện lại mềm, quả thực không cần quá chọc Chu Lộ yêu thích, cho nên cô đối với Tô Yên quan tâm là chân tâm thật ý.
"Không cần không cần, bây giờ đã khỏe không sai biệt lắm, gần đây cô khẳng định cũng rất bận rộn, không phiền cô tới nhìn tôi, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp mặt nha."
Chu Lộ nghe lời này, cảm khái nói: "Tiểu Yên, nếu tôi là đàn ông thật tốt."
Đời này gặp được một em gái hợp khẩu vị mình như vậy, thật là chuyện bi thương, bởi vì mình cũng là con gái TAT.
Tô Yên trước là sửng sốt, rất nhanh hiểu được Chu Lộ nói là có ý gì, thấp giọng cười lên.
Hai người tán gẫu một chút sau đó cúp điện thoại, hẹn vài ngày sau gặp lại.
Chu Lộ cúp điện thoại sau đó đối với Từ Kiến Bình một bên nói: "Anh đoán Tiểu Yên cùng em nói gì? Khăn tay cô thêu trước đó không phải trên tay Lục Dạng sao, cô ấy biết sau đó liền nói với em, muốn em cầm khăn tay về, đưa cho em đều được, không cần ở trên tay đàn ông khác. Nói thật, có khi em thật cảm thấy cô ấy chính là tiểu thư khuê các cổ đại."
Từ Kiến Bình liếc cô một cái, "Em gái cổ đại như vậy mới gọi là thông minh, em không biết sao, em suy nghĩ coi, cô gái cổ đại chỉ thêu khăn tay cho người trong lòng, người khác đều không có, đàn ông chịu được nhất trò này. Đáng tiếc loại truyền thống tốt đẹp này cứ thế không có lưu truyền tới nay. Bỏ không."
"Anh chính là tên tồi." Tuy rằng Chu Lộ cảm thấy bạn trai nhà mình nói cũng tính có đạo lý, nhưng vẫn là nhịn không được trả về một câu.
"Em biết gì, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, đồ trong lòng đều là duy nhất."
Chu Lộ còn muốn phản bác cái gì, nhưng lại tìm không thốt nên lời.
"Tô Yên là người thông minh a." Tuy rằng Từ Kiến Bình là nam kỹ thuật, nhưng hiếm lạ là, EQ con người hắn vẫn cao, "Không nói cái khác, em tin hay không, Giang Cảnh Xuyên chịu được trò này của cô."
"Em thật tin." Chu Lộ ôm gối ôm nghiêng lệch ở một bên cảm khái, "Em thích loại phụ nữ thông minh này."
Từ Kiến Bình buông sách trong tay, vươn tay, nhéo nhéo gò má Chu Lộ, "Anh thích em loại ngu xuẩn này."
"Ai!"
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên cũng cảm thấy nhàm chán, nghĩ đến vừa rồi cùng Chu Lộ nói chuyện, đầu óc linh quang lóe lên, cầm điện thoại, nhắn tin cho Giang Cảnh Xuyên: "Em vừa rồi làm một việc, không biết đúng hay không."
Giang Cảnh Xuyên vừa mới đến công ty, liền thu được một tin nhắn như vậy, hắn nhanh chóng trả lời: "Chuyện gì? Nói nghe một chút."
Tô Yên lần này gửi là giọng nói: "Em đáp ứng Chu Lộ, qua mấy ngày nữa qua giúp đỡ, cô ấy nói cho em, lần trước khăn tay em thêu ở trên tay khách hàng của cô ấy, em hỏi khách hàng của cô ấy là nam hay nữ, cô nói là nam, trong lòng em rất không thoải mái, liền nhờ Chu Lộ cầm trở về, dù sao đưa cho cô ấy cũng được, chính là không thể để trên tay người đàn ông đó, anh nói, cô ấy có thể cảm thấy em đặc biệt nhỏ mọn già mồm hay không?"
Giang Cảnh Xuyên vừa mới mở máy vi tính ra, nghe một phen lời nói như vậy, trên mặt thêm mấy phần tươi cười, gửi một tin nhắn qua: "Ngoan."
Trong lòng hắn xác thực bởi vì Tô Yên nói việc này vui vẻ rất nhiều, kỳ thật bản thân hắn cũng không để ý việc này, nhưng Tô Yên vừa nói ra như vậy, trong lòng loại cảm giác thỏa mãn đó tự nhiên nảy sinh.
Hắn cảm thấy bà xã hắn thật là hiểu chuyện dễ thương.
Tô Yên rất nhanh trả lời tin nhắn giọng nói: "Hi vọng Chu Lộ không cần để ý, hôm nào em mời cô ấy ăn cơm, nhưng em thật cảm thấy khăn tay là rất cá nhân, dù sao em không thích khăn tay mình thêu bị đàn ông khác cầm. Aizzz, em chính là lập dị."
Khi trợ lý đi vào, thấy chính là một cảnh này ——
Giang tổng thiết diện vô tư của bọn họ, đang cầm điện thoại di động toét môi cười rất rất vui rất rất vui.
Thật hận mình không thể mù.
Giang Cảnh Xuyên thấy trợ lý đi vào, vốn chuẩn bị trả lời tin nhắn giọng nói, lúc này cũng sửa thành tin nhắn văn bản: "Lập dị cũng dễ thương nhất."
Tô Yên nhìn tin nhắn trong WeChat, sau cùng lại là gửi một đống vẻ mặt béo phệ qua liền không trả lời, tiếp tục nằm xuống đi ngủ, kỳ thật cô đã khỏe không sai biệt lắm, ngày hôm qua cô vốn muốn hỏi thăm chuyện Tô Vân giải quyết như thế nào, nhưng Giang Cảnh Xuyên tránh, cô nghĩ, Giang Cảnh Xuyên khẳng định là có giúp đỡ, hắn làm chuyện còn tính rất ổn thỏa, lúc này mới yên tâm.
Cho dù cùng Tô Vân cũng không có cơ sở tình cảm gì, nhưng Tô Vân cũng là chị họ nguyên thân, hơn nữa quan hệ hai người còn không tệ, cô tiếp nhận thân thể nguyên thân, cũng tiếp nhận người nhà cô ấy, bây giờ người nhà cô ấy bị người ta bắt nạt như vậy, thật không có đạo lý không để ý tới.
Khi sắp buổi chiều, Tô Yên nhận được điện thoại của Lục Giai Doanh.
Quả nhiên, Lục Giai Doanh nói lại là chuyện ăn cơm, Tô Yên lúc này không có từ chối khéo, hẹn ngày mai giữa trưa tại nhà hàng nào đó gặp mặt, vốn Lục Giai Doanh còn nói để Lục Dạng ngày mai tới đón cô, Tô Yên xin miễn, cô không biết người ở đây cùng người khác giới là chung sống thế nào, Tô Yên có ý nghĩ của mình, cô không phải hoàn toàn ngăn chặn cùng người khác giới tiếp xúc, chỉ là tốt nhất vẫn là bảo trì trong phạm vi an toàn tuyệt đối, cô cùng Lục Dạng vốn không quen, hơn nữa Lục Dạng lại là bạn cùng trường của Giang Cảnh Xuyên, để hắn tới đón cô qua ăn cơm, hiển nhiên đã vượt qua phạm vi có thể tiếp nhận.
Buổi tối Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên nằm ở trên giường, cô nói ra việc này, Giang Cảnh Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần, trả lời: "Con người Lục Dạng vẫn là rất đáng tin cậy, em qua ăn bữa cơm cũng không có gì, bất quá vừa vặn xế chiều ngày mai anh cũng không có chuyện gì, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh, anh qua đón em, cũng thuận tiện cùng Lục Dạng chào hỏi."
Vốn nói xong, Giang Cảnh Xuyên như ngày hôm qua, đẩy Tô Yên ra, đứng dậy vào phòng tắm, Tô Yên ở trên giường cười như hồ ly.
Chờ Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài, Tô Yên ôm gối ôm trêu ghẹo nói: "Giang tiên sinh thật là chính nhân quân tử, chỉ sợ em hết bệnh, anh lại ngã xuống."
Giang Cảnh Xuyên khẳng định là có *, chẳng qua mấy ngày nay đều không dám nháo cô, chỉ có đến khi không nhịn được, mới sẽ đi phòng tắm tắm nước lạnh, khi cùng Giang Cảnh Xuyên chung sống, Tô Yên xem như càng hiểu rõ con người hắn, đừng nhìn loại thời điểm đó rất lãng đãng, kỳ thật là người tự chủ rất mạnh.
"Chờ em hết bệnh nhìn anh thu thập em thế nào." Giang Cảnh Xuyên nằm ở trên giường, kiên quyết không lại đụng Tô Yên một cái.
Bởi vì đến sau cùng người bị thiệt thòi vẫn là hắn.
Tô Yên cảm thấy hình như những khi như vậy, là ít càng thêm ít, vậy chính là muốn trân trọng, thế là cố ý chuyển chuyển thân thể, tựa vào bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, vươn tay sờ sờ ngực hắn, một đôi tay chậm rãi dời xuống, đụng đến cơ bụng, khi còn muốn dao động xuống dưới, Giang Cảnh Xuyên đồng loạt bắt được tay cô, trong mắt đều là bất mãn cùng giãy dụa, "Anh khuyên em thành thật một chút."
"Em chỉ là muốn đấm bóp cho anh." Tô Yên một mặt vô tội nhìn hắn.
"Không cần." Vợ yêu ở bên, vốn cô đối với hắn tràn trề hấp dẫn, đều cấm dục vài ngày, Giang tiểu đệ thật là không thể trêu chọc.
"Thật sao? Anh xác định?" Tô Yên thừa dịp khi Giang Cảnh Xuyên không chú ý, nhanh chóng dời xuống, bất đắc dĩ việc này, da mặt cô vốn không có dày như Giang Cảnh Xuyên, vừa mới đụng chạm đến Giang tiểu đệ, cô có chút thẹn thùng, chỉ dám nhẹ nhàng ấn ấn, sau đó đã muốn thu hồi tay.
Bị trêu chọc như vậy, Giang Cảnh Xuyên chán nản, chỉ tự trách mình khi đối mặt cô không hề có định lực, xoay người đè cô ở dưới thân, đầu chôn tại lồng ngực cô, hít thở sâu mấy hơi sau đó cắn răng cắn lợi nói: "Em chờ đó."
Tô Yên về việc này chính là con hổ giấy, một chút đều không sợ hãi, còn đặc biệt vênh váo nói: "Em chờ anh."
Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Yên ngồi xe đi nhà hàng hẹn cùng Lục Giai Doanh, vừa mới đến cổng nhà hàng, đã thấy Lục Giai Doanh đợi ở một bên, cô tiến lên kéo tay Tô Yên, hưng phấn nói: "Ba mẹ em còn có anh họ đang ở phòng bao chờ, em sợ chị tìm không thấy chúng em, nên ở cửa chờ chị. Chị Tô, em nói với chị, nhà hàng ở đây hương vị thật đặc biệt tuyệt, khẳng định chị sẽ thích."
Giang Cảnh Xuyên không có mua quà, khi Tô Yên đang đợi máy bay, tại cửa hàng miễn thuế sân bay mua không ít thứ, coi như là quà đưa cho bạn bè họ hàng.
Cô mua cho mình mấy cây son môi còn có nước hoa, hôm nay trước khi ra cửa, đem son môi chưa có mở bao bì mang theo, đưa cho Lục Giai Doanh, cười tít mắt nói: "Quà mua cho em, chị cảm thấy màu sắc này còn rất thích hợp em."
Lục Giai Doanh đột nhiên dừng bước lại, cầm son môi, cảm động cực kỳ, nhất thời nhịn không được, ôm ôm Tô Yên, "Chị Tô, chị thật quá tuyệt, thế nhưng còn nhớ mang quà cho em, a cái này em siêu thích!"
Cô thật không có nghĩ đến Tô Yên sẽ mang quà cho cô, cảm động Tô Yên thân thiết, trong nháy mắt độ hảo cảm đối với Tô Yên quả thực thăng đến điểm cao nhất.
Tô Yên tại phương diện cùng người kết giao này làm được cơ hồ là một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, trước kia khi tại hậu cung cũng vậy, trước giờ cô không khắt khe cung nữ cùng thái giám của mình, ngẫu nhiên còn sẽ đối với cung nữ thái giám khác thả ra ý tốt, cho nên khi đó cũng có không ít người nguyện ý vì cô gắng sức.
Đây là nhấc tay chi lao, lưu nhiều ánh mắt, hướng đối phương cười thêm một cái, tóm lại không phải chuyện xấu.
Tô Yên cười cười, "Em thích thì tốt, chị cảm thấy là rất thích hợp em. Đặc sản trên hải đảo cũng không dễ mang, chị nghĩ mấy cô gái như em lúc nào cũng thích son môi nước hoa các loại này, xem ra chị không có mua sai."
Bởi vì cây son môi này, Lục Giai Doanh mãi cho đến trở lại phòng bao, tươi cười trên mặt đều phi thường xán lạn, làm người ta không chú ý đều không được.
Ba Lục mẹ Lục hiển nhiên là có chút sợ hãi, dù sao vị trước mắt này là phu nhân tổng giám đốc Giang thị, bọn họ đời này cũng làm thế nào tiếp xúc qua loại người này, một thời gian cũng là phi thường khẩn trương.
Cho dù Tô Yên cùng Lục Dạng là quen biết, nhưng cô biết, lúc này tại căn phòng được bao này, đối với Lục Dạng mà nói, ba Lục mẹ Lục là trưởng bối, cho dù là xuất phát từ lễ phép hay là lễ tiết, cô đều phải cùng ba Lục mẹ Lục chào hỏi đầu tiên, Tô Yên không có trực tiếp ngồi xuống, mà là đứng cùng ba Lục mẹ Lục cười nói: "Cháu cùng Giai Doanh xem như cùng lứa, vậy cháu nên gọi là chú dì."
Lục Dạng nhướng mày, không có nghĩ đến Tô Yên sẽ thận trọng như vậy.
Tiếp đến trong tán gẫu, Tô Yên căn bản không tự cao tự đại, hoàn toàn là xem mình như bạn bè Lục Giai Doanh, theo ý người ngoài, cô đối với hai vợ chồng này là tôn trọng phát từ trong lòng, Lục Dạng cũng không có thế nào mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vẫn chú ý một cử chỉ, một hành động của Tô Yên.
Nửa đường Lục Giai Doanh cùng Tô Yên đi toilet, mẹ Lục lập tức phát ra cảm khái, "Con người Giang phu nhân thật không tệ, bộ dạng đẹp không nói, tính cách là thật hết sức tốt a."
Ba Lục là giáo viên, trước kia lúc nào cũng cùng bà xã nhà mình cãi nhau, đây là lần đầu đồng ý lời bà nói, "Không kiêu ngạo, không nóng nẩy, lại biết tiến thoái, còn hiểu lễ phép như vậy."
"Tôi là không có thấy qua Giang tiên sinh, nhưng nhìn phu nhân hắn là có thể nhìn ra được, nhân phẩm Giang tiên sinh khẳng định cũng không tệ, Tiểu Dạng, con nên cùng người như vậy đi lại nhiều hơn."
Lục Dạng gật đầu, xem nhẹ loại tình tự nào đó trong lòng, nói: "Con người Giang Cảnh Xuyên xác thực rất không tệ, thủ đoạn trên thương trường cũng rất quang minh lỗi lạc, trước kia khi con theo hắn làm hạng mục liền biết."
Không đầy một lát, Tô Yên cùng Lục Giai Doanh đã trở về, Lục Dạng cho cái cốc Tô Yên trong rót đầy nước trái cây, cầm lấy cái cốc, hướng Tô Yên cười nói: "Giang phu nhân, thật hết sức cảm ơn cô đối với Giai Doanh chúng tôi chăm sóc, hai năm trước nếu như không phải bởi vì cô, nha đầu này khi đó liền thảm."
"Đúng vậy đúng vậy, ngay lúc đó kỳ thi của em thật đặc biệt quan trọng, thiếu chút nữa đã đến muộn." Lục Giai Doanh cũng tiếp lời nói, "Sau đó em đến địa phương đó tìm qua vài lần, đều không có thấy chị, lúc còn đó rất thất vọng."
"Bất quá là nhấc tay chi lao, không cần như vậy." Tô Yên lời này là đối với Lục Dạng nói, "Lại nói, anh cùng tiên sinh nhà tôi vốn chính là bạn cùng trường, tôi giúp em gái anh cũng là cần phải vậy."
Lục Dạng nhìn chằm chằm Tô Yên, lắc đầu, giọng nói hàm xúc không rõ, "Vậy cũng không giống, hai năm trước cô còn không phải là Giang phu nhân."
Tô Yên không thể phủ nhận cười một tiếng.
Một bữa cơm kết thúc, ba Lục mẹ Lục còn có Lục Giai Doanh đối với Tô Yên độ hảo cảm trực tiếp thăng, vốn còn muốn hẹn cô đến nhà ngồi một chút, lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng chạy đến.
Lục Dạng không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên sẽ tới, trêu ghẹo nói: "Tôi xem như kiến thức, Giang tổng trăm công nghìn việc, bình thường gặp anh một lần đều khó, vậy có phải về sau muốn gặp anh, trước hẹn phu nhân anh hay không?"
Giang Cảnh Xuyên nện bờ vai hắn một cái, giải thích nói: "Mấy ngày hôm trước cô ấy sinh bệnh, tôi có chút không yên lòng. Chờ về sau anh có bà xã liền biết."
Lục Dạng ngẩn ra, nhìn về phía Tô Yên một bên, "Cô sinh bệnh? Vậy thật là ngại a, đều không biết đã hẹn cô ra ngoài ăn cơm."
Tô Yên khoát tay, cô vừa mới bình phục, so với trước kia gầy một chút, hôm nay để cho thần sắc của mình xem ra tốt một chút, đặc biệt mặc đầm màu đỏ, giờ phút này cười lên thật là có loại mỹ cảm mong manh không chịu nổi gió, "Không có sao, đã khỏe không sai biệt lắm, vừa vặn đi ra ngoài hít thở không khí."
Không có ngây người bao lâu, Giang Cảnh Xuyên liền mang Tô Yên rời khỏi.
Lục Giai Doanh một tay chống cằm, phát ra vô thức cảm thán, "Chị Tô thật hết sức tốt a, nếu như hai năm trước em tìm thấy chị ấy, có được phương thức liên hệ thật tốt."
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Trong lòng Lục Dạng tự dưng có chút tiếc nuối, xác thực, nếu như hai năm trước liền quen biết cô thì tốt.
Khi lái xe về công ty, Lục Dạng nhìn ven đường có người cũng mặc đầm màu đỏ, hắn ma xui quỷ khiến ngừng xe đi qua, khi thấy bộ dạng người đó thế nào, trong lòng tại mất mát đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết mình đối với Tô Yên là có chút chú ý quá phận, nhưng hắn cảm thấy đây chẳng qua là một loại bản năng của đàn ông, khi thấy phụ nữ bộ dạng xinh đẹp, ánh mắt lúc nào cũng đuổi theo cô.
Đúng, chính là như vậy.
Hắn ở trong lòng yên lặng thuyết phục mình.
Bên này, sau khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ngồi lên xe, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Yên, xem ra đã so với mấy ngày hôm trước muốn tốt rất nhiều, phỏng chừng cũng khỏe không sai biệt lắm, hỏi: "Bây giờ là muốn về sao?"
"Không, không cần." Tô Yên đột nhiên lắc đầu, "Thật không dễ dàng anh có thời gian ở cùng em, trở về cũng quá không có ý tứ. Em không muốn về, buổi tối cũng ở bên ngoài ăn, được hay không?"
"Vậy bây giờ em muốn làm gì?" Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, bây giờ còn rất sớm, việc công ty của hắn cũng xử lý xong, bây giờ trở về xác thực không có ý gì.
"Trước đó không phải anh nói qua dẫn em đi nhà bà ngoại anh nhìn xem sao? Vừa vặn hôm nay có rảnh, đi qua đi, buổi tối ở tại nơi đó ăn cơm." Tô Yên vốn là muốn trả lời đi shopping, nhưng khi vừa muốn ra khỏi miệng, nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên nói trước đó, lập tức sửa miệng.
Hồi ức giữa cô cùng hắn quá ít, mỗi ngày cơ hồ đều là nghìn bài một điệu, như vậy cũng không tốt.
Giang Cảnh Xuyên có thể có ý kiến gì, mong còn không được mau chóng mang cô đến nhà bà ngoại nhìn xem, thích một người chính là như vậy, mong còn không được đem tất cả hồi ức của mình đều triển lãm cho cô nhìn.
Trên đường có chút kẹt xe, vừa vặn rảnh rỗi nhàm chán, bắt đầu câu được câu chăng tán gẫu, Tô Yên nghĩ đến chuyện Tô Vân, hiếu kỳ hỏi: "Mấy ngày nay em sinh bệnh cũng không muốn để trong nhà biết, không có gọi điện thoại qua, tình huống bây giờ là thế nào?"
Kỳ thật là cô yên tâm, đứng tại góc độ của cô xem xét, Vương Vĩnh Thịnh thật không phải ngu xuẩn bình thường.
Mặc kệ nói như thế nào, Tô Vân là chị họ cô, Tô gia bây giờ lại có chỗ dựa lớn vững chắc như Giang gia vậy, chỉ cần hắn không tìm chết, cuộc sống sau này là sẽ không kém, cô chỉ nghĩ không thông, tại sao hắn sẽ chân ngoài? Đương nhiên, hắn bây giờ chân ngoài bị phát hiện đối với người Tô gia mà nói là tốt nhất, chí ít Tô Vân cũng xem như nhảy ra hố lửa.
Bằng không cả một đời cùng một thứ như vậy trói cùng một chỗ, thật là đủ chán ghét.
Giang Cảnh Xuyên nhìn về tình hình giao thông phía trước, thản nhiên nói: "Luật sư nói, khẳng định sẽ vì chị họ tranh thủ ích lợi lớn nhất, mấy ngày nay Vương Vĩnh Thịnh còn đang nháo vì chuyện phân chia tài sản, hắn cảm thấy ly hôn cũng hẳn là tài sản của vợ chồng chia đều, em còn không biết đi, Vương Vĩnh Thịnh này đem hơn phân nửa tiền lương của mình đều là hướng trong nhà hắn trợ cấp, hai năm qua chi tiêu trong trong ngoài ngoài trong nhà đều là chị họ chịu trách nhiệm."
Tô Yên không thể tin nghiêng đầu nhìn hắn, nếu như không phải chính tai nghe, cô thật không dám tin tưởng.
Đây là chuyện con người làm sao? Cưới bà xã, ở nhà bà xã mua, ăn mặc đều là bà xã chịu trách nhiệm, thế nhưng còn chân ngoài? Nhân phẩm quả thực kém đến trình độ nhất định!
"Khi chị họ kết hôn, trong nhà cho một khoản tiền, không tính rất nhiều, nhưng cũng không ít, có mấy chục vạn đi, bây giờ có căn hộ, còn có một chiếc xe, Vương Vĩnh Thịnh nói hắn không cần xe không cần tiền, chỉ cần nhà, hắn có thể bù mười vạn đồng cho chị họ." Nếu như không phải tự mình kinh nghiệm, Giang Cảnh Xuyên cũng không thể tin tưởng trên đời sẽ có loại đàn ông này, thành phố A tấc đất tấc vàng, cho dù không phải đoạn đường rất tốt, giá nhà ở đó đều làm người trông đã khiếp sợ.
Cho dù không phải chị họ ruột của mình cũng không có tình cảm, cùng thân là phụ nữ, Tô Yên cũng tức giận đến nghiến răng ngứa, nắm chặt quả đấm, cắn răng nói: "Hắn nghĩ thật hay!"
Nhìn bà xã đại nhân đều nổi giận, Giang Cảnh Xuyên tiếp tục nói tiếp: "Em không nên tức giận, kỳ thật người trong nhà em đều rất tự hiểu rõ, khi đó kết hôn, Vương Vĩnh Thịnh đã đề xuất nhà phải thêm tên hắn, chị họ cũng có tâm tư này, nhưng bác cả cùng vợ bác cả em cực lực ngăn cản, chuyện này mới không có làm, nhà cùng xe đều thuộc về tài sản trước hôn nhân, cái này là không thể cho hắn, trên tay hai người gởi ngân hàng cũng có mấy chục vạn, bất quá bởi vì chân ngoài là hắn, hơn nữa bệnh viện cũng ra báo cáo, trên người chị họ có vết thương, đây là bạo hành gia đình, nháo lên tòa án, hắn chiếm không được tiện nghi gì."
"Có anh em liền yên tâm." Tô Yên là phi thường tin tưởng năng lực của Giang Cảnh Xuyên, hắn bây giờ đã nhúng tay, người cặn bã đó khẳng định là không kiếm được thứ gì tốt.
"Anh còn tra được một việc, ba mẹ nữ sinh đó cho rằng nhà là của Vương Vĩnh Thịnh, cũng đang đánh chủ ý căn hộ này, đây cũng là nguyên nhân bọn họ vì sao không có tiếp tục nháo, bọn họ cho rằng nhà cùng xe đó là của Vương Vĩnh Thịnh, cũng cho rằng trên tay hắn có không ít tiền, dù sao xem như ai cũng có mưu đồ riêng đi."
Giá nhà thành phố A cao như vậy, có thể có một căn hộ ở trong mắt người khác chính là người thành công, ba mẹ nữ sinh đó là muốn thế nào, Giang Cảnh Xuyên cũng có thể đoán được một chút, Vương Vĩnh Thịnh là giảng viên đại học, công việc có thể diện, đãi ngộ cũng tốt, còn có một căn hộ cùng xe, khẳng định trên tay cũng có không ít tích tụ, hắn sau khi ly hôn cùng con gái đó cũng là lựa chọn rất không tệ.
Tô Yên cười lạnh nói: "Nghĩ thật hay."
"Vương Vĩnh Thịnh cũng rõ ràng điểm này, cho nên hắn liều chết nắm nhà không thả, bất quá chính hắn cũng biết, khẳng định là không được cái gì, lúc này hắn cũng sẽ không nói thực tình cho ba mẹ nữ sinh đó, ý định của anh là chờ ly hôn này thành sau đó cho người lộ ra một vài tin tức cho bọn họ."
Đến lúc đó không phải là chó cắn chó sao, ba mẹ nữ sinh đó sẽ từ bỏ ý đồ như vậy sao? Đến lúc đó khẳng định sẽ làm trời làm đất, đều không cần Tô gia còn có hắn ra tay, bản thân Vương Vĩnh Thịnh có thể đem mình tìm chết.
Nếu như không có ly hôn, chuyện này nháo lớn, đối với Tô Vân cũng không tốt, nhưng sau khi ly hôn, cho dù nháo lớn, cùng Tô Vân cũng không có quan hệ gì, bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng ly hôn, sau đó ngày tốt lành của Vương Vĩnh Thịnh cũng tận rồi.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô biết, hắn nguyên bản có thể không cần quan tâm loại chuyện này, người này có tình có nghĩa, đối với người nhà cô đều rất để ý, cũng rất tôn trọng, nhiều ngày chung sống như vậy, cô tự nhận ánh mắt nhìn người vẫn là rất chuẩn, Giang Cảnh Xuyên là người đáng giá phó thác cả đời, điểm này bà Giang không có nói sai.
"Cám ơn anh nha, ông xã." Câu cám ơn này của Tô Yên là phát từ trong lòng.
Giang Cảnh Xuyên không có nói chuyện, chỉ là cười cười.
Nhà bà ngoại Giang Cảnh Xuyên là nhà cũ trước kia, phải thông qua ngõ hẻm thật dài mới có thể đi đến, dừng xe là rất không tiện, hai người ngừng xe tại bãi xe phụ cận, quyết định cuốc bộ qua.
Khu này trước kia là khu lão thành, bây giờ cũng có không ít người ở trong này, nhưng so với lúc trước, còn xem như buồn tẻ không ít.
Hai người đi rất chậm rất chậm, trong này cũng có không ít cửa hàng cũ trước kia, có bán trà mát bánh ngọt, có bán bánh đậu xanh tự chế, xem ra có một phen phong vị khác.
Giang Cảnh Xuyên biết cảm mạo của Tô Yên còn chưa triệt để, đến một gian hàng mua trà mát cho Tô Yên.
Tô Yên nhìn màu đen tuyền trong cốc, còn tản mát một hương vị thuốc Đông y, câu lên hồi ức uống thuốc thơ ấu của cô, thật sự không tính tốt đẹp, "Cái này rất đắng, em không muốn uống."
Giang Cảnh Xuyên lại đến cửa hàng khác mua mứt hoa quả, tận tình khuyên bảo, khuyên: "Em uống cái này, anh bảo đảm ngày hôm sau là khỏe, trước kia anh cũng bị cảm mạo, bà ngoại cho anh uống trà mát, so với thuốc cảm mạo gì đó đều mạnh hơn."
"Em đã khỏe." Tô Yên vẫn là cự tuyệt uống trà mát.
"Như vậy đi, anh uống một ngụm, em uống một ngụm, có thể không? Em nghĩ, cảm mạo này nếu phát tác lặp lại, thống khổ là ai? Anh bảo đảm, em uống nửa cốc như vậy, ngày mai sẽ khỏe."
Mùi vị cảm mạo khó chịu làm Tô Yên do dự.
"Ngày mai nếu không khỏe thì sao?"
"Sẽ khỏe."
Tô Yên uống một ngụm trà mát, cho dù rất nhanh liền ăn mứt hoa quả, nhưng vị đắng đó vẫn là làm người ta chấn kinh.
Quả thực đắng quá đi!
Đang chuẩn bị mắng Giang Cảnh Xuyên, ngẩng đầu vừa nhìn, hắn mặt không đổi sắc uống một ngụm trà mát, uống xong sau đó lông mày nhíu chặt.
Nhìn bộ dạng hắn, trong lòng Tô Yên có một cổ mùi vị nói không nên lời, có chút ngọt.
Chỉ là có một chút ít ngọt.
Hai người rất nhanh xử lý xong một cốc trà mát, uống xong sau đó Tô Yên đều thiếu chút nữa phun ra.
Tô Yên vì di chuyển lực chú ý, bốn phía nhìn quanh, khi thấy một tiệm áo cưới kiểu cũ, nhanh chóng bị hấp dẫn qua, nói là tiệm áo cưới, kỳ thật chính là tiệm may.
Cửa hàng xem ra có chút cũ, trưng bày kề bên là áo dài sườn xám, Tô Yên cơ hồ là lấy ánh mắt thành kính nhìn một bộ áo cưới treo tại địa phương dễ thấy nhất.
Cô đã coi phim truyền hình, cũng đã thấy ảnh cưới treo tại phòng ngủ biệt thự, áo cưới trắng tinh dĩ nhiên mỹ lệ, nhưng cô vẫn là thích mũ phượng khăn quàng vai nhất .
Đây mới là áo cưới trong lòng cô.
Chỉ là, dường như cô không có cơ hội mặc, cũng là đáng tiếc, ở trong cung mũ phượng khăn quàng vai của cô đều đã chuẩn bị xong, cô lại không có mặc lên.
Giang Cảnh Xuyên theo ánh mắt cô nhìn qua, không khỏi sửng sốt.
Rất nhanh hắn liền rõ, vợ hắn biết viết chữ bút lông đẹp mắt như vậy, còn biết thêu thùa, có phải có nghĩa là cô kỳ thật càng thích loại hôn lễ cổ đại đó hay không? Bằng không vì sao cô nhìn áo cưới sẽ xuất thần sẽ ngẩn người như vậy?
Kỳ thật đối với buổi hôn lễ lúc trước đó, trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng là rất tiếc nuối, bởi vì câu "Tôi nguyện ý" của hắn và cô đều không phải xuất phát từ chân tâm.
Hắn và cô mỉm cười cũng không phải thật lòng.
"Thích sao?" Giang Cảnh Xuyên thấp giọng hỏi.
Tô Yên vẫn là chằm chằm nhìn bộ áo cưới, nhẹ nhàng gật đầu.
Thích, rất thích, rất thích.
Giang Cảnh Xuyên một tay khoát lên trên vai cô, ôm cô vào trong lòng, âm thanh trầm thấp hòa hoãn, còn mang ý cười nhè nhẹ, "Kỳ thật anh cũng muốn nhìn bộ dạng em mặc áo cưới, chờ khi chúng ta kỉ niệm một năm kết hôn, muốn làm một cái hôn lễ kiểu Trung Quốc hay không? Nhất định rất có ý tứ."
Hắn có thể bảo đảm, khi đó cô cùng hắn đều là cam tâm tình nguyện lạy trời đất.
Đây mới là hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Tô Yên không dám tin tưởng nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên.
Hắn thế nhưng hiểu? Hắn thế nhưng hiểu được?
"Em nói sao, nương tử?" Giang Cảnh Xuyên gọi một tiếng, đáy mắt đều là ý cười.