Tô Yên vốn thông minh, trước kia vì không nhớ số điện thoại, là vì cảm thấy không cần thiết, bây giờ xảy ra chuyện, hơn nữa Giang Cảnh Xuyên còn phát ra tính khí như vậy, cho nên cô phải nhớ kỹ, sáng hôm sau không mất bao nhiêu thời gian cô đã những số mà Giang Cảnh Xuyên viết cho cô. Giang Cảnh Xuyên và Chu Tùy đều có công việc phải xử lý, dĩ nhiên không thể đi theo bồi các cô, sau khi ăn cơm trưa, hai người đàn ông này liền rời khỏi khách sạn.
Lần này Giang Cảnh Xuyên không có ngàn dặn vạn dò nữa, bởi vì anh tin rằng Tô Yên không phải là người không biết hối cải, không phạm sai lầm như vậy chỉ một lần thôi, cô sẽ không tái phạm lần thứ hai, cho nên những lời nói dư thùa là không cần thiết.
Trải qua sự việc ngày hôm qua, Giang Tinh Tình và Tô Yên không dám rời khỏi khách sạn, phải chờ vài ngày mới được.
Trong khách sạn có hồ bơi, vừa đúng lúc hai người đang rảnh rỗi tám chuyện, liền đi tới hồ bơi, bởi vì Tô Yên chưa học bơi, không thể làm gì khác hơn là mua một cái phao bơi để nghich nước.
Sau khi hai người chơi trong nước mệt mỏi, dứt khoát an vị một bên nói chuyện phiếm, Giang Tinh Tinh mấy lần muốn nói lại thôi, Tô Yên biết cô muốn hỏi cái gì, liền duỗi lưng một cái cười nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, ở đây cũng không có người ngoài."
"Vậy em hỏi nha." Giang Tinh Tinh bưng nước trái cây uống một hớp, làm công tác chuẩn bị trong đầu một chút mới mở miệng hỏi: "Đồng Viên sẽ quay lại với Tùy Thịnh sao?"
"Em rất quan tâm chuyện này sao?" Tô Yên hỏi.
"Yên tâm đi, đã lâu như vậy, em đã sớm chết tâm với Tùy Thịnh, chẳng qua là em quen anh ta lâu như vậy, dùng tư cách em gái quan tâm cũng không tính là quá đáng?" Giang Tinh Tinh bây giờ hiểu rất rõ mình yêu ai, cô buông tay Tùy Thịnh, không có nghĩa là không quan tâm anh.
Tô Yên sờ sờ đầu Giang Tinh Tinh, yếu ớt nói: "Tinh Tinh, anh trai em trước kia có nói với chị, anh ấy nói, sau này có thể Tùy Thịnh sẽ kết hôn, nhưng anh ấy không hi vọng em gả cho Tùy Thịnh, Tùy Thịnh rất tốt, những mặt khác cũng không tệ, chẳng qua là cậu ấy rất khó có thể yêu người khác."
Sau khi nhìn thấy Đồng Viên, Tô Yên mới có thể từ từ cảm nhận được dụng ý lời nói ban đầu của Giang Cảnh Xuyên, anh nhìn rất xa, trải qua chuyện tình cảm với Đồng Viên, qua nhiều năm chờ đợi vô vonhj như vậy, Tùy Thịnh rất khó để yêu người khác.
Lỗ mũi Giang Tinh TInh chua xót, dùng sức gật đầu một cái, "Em biết, cho nên em căn bản không có ý định nói với anh ấy, chị dâu, bây giờ em yêu Chu Tùy."
"Vậy chị mới yên tâm to gan phân tích chuyện này với em." Quan hệ giữa Tô Yên và Giang Tinh Tinh phát triển tốt tới mức cơ hồ không giấu diếm nhau chuyện gì, hơn nữa cô tin tưởng Giang Tinh Tinh lý trí đủ thanh tỉnh, lúc này cô mới nói cách nhìn nhận của cô, "Đồng Viên và Tùy Thịnh căn bản không có khả năng quay lại. Dĩ nhiên đây là quan điểm của chị."
"Tại sao?" Giang Tinh Tinh rất không hiểu, "Em thấy Đồng Viên còn yêu Tùy Thịnh, vậy tại sao không thể quay lại, chẳng lẽ cô ấy không biết Tùy Thịnh đợi cô ấy rất nhiều năm sao?"
"Quả nhiên là cô gái nhỏ. Ưm, Chu Tùy đối với em khẳng định rất tốt, nếu không sao qua hai năm mà em không thay đổi gì cả?" Tô Yên cười nói.
"Dĩ nhiên không phải, Tinh Tinh, nếu em yêu một người, vậy điều gì khiến em mười năm không đi tìm người đó? Em nghĩ vấn đề này thế nào?"
Tô Yên hỏi vấn đề này, khiến cho Giang Tinh Tinh rơi vào trầm tư.
Cô trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Tô Yên nói: "Vì cái gì? Em nghĩ không ra. Thật ra chuyện năm đó của bọn họ em cũng biết, em không cho đây là vấn đề gây nên bất hòa, chỉ cần bình tĩnh ngồi xuống hàn huyên một chút là được."
Tô Yên gật đầu một cái, "Ừ, vậy nói thế nào đây."
Giang Tinh Tinh nhất thời á khẩu không trả lời được, cô cho tới bây giờ chưa gặp tình huống như vậy, cho nên tất cả đều dựa vào tưởng tượng của mình, sao khi Tô Yên hỏi sau đó thì sao, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Sao đó thì sao? Sau đó khôi phục quan hệ hòa hảo như keo sơn trước kia à? Suy nghĩ một chút đã thấy không tự nhiên chút nào.
"Em có thể nghĩ đến, Đồng Viên cũng có thể nghĩ đến, cô ấy có thể không ngần ngại rời đi, hơn nữa còn đi gần mười năm, không hề liên lạc với bất cứ người quen cũ nào, thật ra cũng đã đủ để nhìn thấy quyết tâm của cô ấy, không nhất định là Tùy Thịnh không có ccahs để vãn hồi một chuyện, mà là cô ấy hiểu rõ, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì." Đồng Viên và Tô Yên nhắc đến Tùy Thịnh không nhiều, nhưng cô vẫn nhớ câu nói hôm qua của Đồng Viên, cô ấy nói, hai người sống cùng nhau có một người không vui vẻ, cần gì phải miễn cưỡng hòa hợp với nhau? Còn không bằng sống một mình.
"Lấy điều đơn giản nhất so sánh, nhà chị và nhà em chênh lệch quá lớn, vốn chính là không môn đăng hộ đối, theo lý mà nói không thích hợp, em có thể thích ứng với cuộc sống như vậy, đổi lại là Đồng Viên, cô ấy không thích ứng được."
Lời này nói nghe thật hay, cô và Đồng Viên không giống nhau, cô mong muốn một cuộc sống êm đềm vui vẻ, cho nên có thể thay đổi để thích ứng, Đồng Viên không được, cô ấy mạnh mẽ quật cường hơn, nếu không cũng không nhiều năm như vậy bặt vô âm tính.
Đồng Viên đã tìm được cuộc sống mà cô cho là thích hợp, thoải mái nhất, cho dù cô ấy nhớ mãi không quên Tùy Thịnh, cô cũng sẽ không quay lại với anh.
Giang Tinh Tinh nghe hiểu, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy Tùy Thịnh phải làm sao bây giờ?"
"Đồng Viên không ở nhiều năm như vậy, cậu ta có thể sống được, sau này cũng vậy." Không phải là Tô Yên máu lạnh, không quan tâm Tùy Thịnh, mà là cô cảm thấy thật ra Tùy Thịnh so với người ngoài như bọn họ càng hiểu rõ Đồng Viên hơn, tựa như Giang Cảnh Xuyên đã nói, thay vì nói Tùy Thịnh chờ Đồng Viên, lại càng có thể nói so với việc cùng người khác bắt đầu một đoạn tình cảm mới, anh càng thích trạng thái bây giờ hơn.
"Ôi chao, cảm giác thật là phức tạp." Giang Tinh Tinh đặt tay trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, "Yêu thì đến với nhua, không yêu liền chia tay, Đồng Viên và Tùy Thịnh thật phức tạp mà."
"Bởi vì quá phức tạp, bởi vì suy nghĩ quá thấu đáo, cho nên chỉ có thể tách ra."
"Quá thâm sâu. Không hiểu."
"Không hiểu cũng tốt."
"Dungd rồi, hôm quan anh không có la chị chứ?" Mới vừa nói xong, Giang TInh Tinh lại cảm thấy mình nói nhảm, "Anh ấy khẳng định không dám quát chị, vậy hôm qua chị làm sao để làm dịu cơn giận của anh, dạy em một chút đi."
"Cũng không tính là quát chị, phải nói là giáo dục, dù sao chuyện này cũng là chị làm sai. Anh em ngày hôm qua để cho chị học thuộc mấy số điện thoại, học tốt coi như xong."
Tô Yên biết rõ, đây là Giang Cảnh Xuyên nhân từ xử phạt nhẹ.
Giang Tinh Tinh trợn tròn cặp mắt, thở dài nói: "Quả nhiên là đối với em gái và vợ không giống nhau, anh ấy đối với chị thật khoan dung."
"Chu Tùy không phải cũng đối với em như vậy sao?"
"Dĩ nhiên không giống nhau, em không thấy người thứ hai bao dung như anh đối với chị."
"Đây có được xem là đang trách Chu Tùy hay không? Có cần chị chuyển lời cho anh ta không?"
"Cần, nhưng phải uyển chuyển một chút, đừng nói là em nói."
Ngồi ở hồ bơi một lát, Tô Yên và Giang Tinh Tinh liền vội vàng trở về phòng tắm, mới vừa ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Yên vừa mở cửa vừa nhìn, Giang Tinh Tinh ôm một đống lớn đồ ăn vặt nhìn cô cười hì hì nói: "Chị dâu, nhanh, để em đi vào, có một bộ phim rất hay em muốn xem với chị."
Vừa nghe Giang Tinh Tinh nói muốn cùng xem phim, lỗ tay Tô Yên liền đỏ.
Đoán cũng không cần đoán, cũng biết đó là loại phim gì.
Tô Yên không hiểu, Giang Tinh Tinh là một cô gái xinh đẹp nhìn rất bình thường, thế nào lại có sở thích xem phim hạn chế lứa tuổi?
Giang Tinh Tinh vừa chui vào, đem đồ ăn vặt để toàn bộ trên mặt đất, bản thân tìm một cái gối và một chỗ ngồi thoải mái trên thảm, ngoắc ngoắc tay Tô Yên: " Mau tới đây, lần này khẳng định tốt hơn lần trước."
Lần trước? Tô Yên không muốn nhớ lại, nội dung bộ phim rất nhàm chán, tên gì mà tình yêu màu xám.
Tô Yên lấy chai nước suối đưa cho Giang Tinh Tinh, bất đắc dĩ nói: "Em xem đi, chị đi ngủ một lát."
"Không được, loại phim này phải cùng nhau xem mới hay." Tô Yên bị Giang Tinh TInh này nỉ không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ôm gối ngồi bên cạnh Giang Tinh Tinh.
Lần này Giang Tinh TInh tìm một bộ phim Hàn Quốc, nam chính và nữ chính ngoại tình, hai người lén lút qua lại, vợ của nam chính tự sát.
Tô Yên cảm thấy ghê tởm, dời tầm mắt, nói với Giang Tinh Tinh: "Loại phim này có gì hay mà xem."
Giang Tinh Tinh ăn một miếng khoai tây chiên, nháy mắt nói: "Không có gì hay, những người khác em không dám nói, nhưng đàn ông đều thích em, anh em nhất định đã xem qua."
"..."
Tô Yên không nói lời nào, Giang Tinh Tinh dũng cảm, nhấn nút tạm dừng, quay đầu lại nghiêm túc nói với Tô Yên: "Thật, anh khẳng định đã xem qua, Chu Tùy cũng từng xem, anh ấy thừa nhận."
"Chu Tùy cũng xem?" Vẻ mặt Tô Yên rất kỳ quái, Chu Tùy thoạt nhìn là một người đàn ông chính trực, nghĩ tới bộ dáng của anh lúc xem phim này, Tô Yên cảm thấy rất đáng xem.
Giang Tinh Tinh làm bộ dạng chua xót gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy còn nói với em, anh ấy và Tùy Thịnh xem cùng nhau."
"Ừ."
Tô Yên cảm thấy đề tài này có thể dừng lại, nếu không hình tượng của đám người Chu Tùy khó giữ.
Về phần Giang Cảnh Xuyên, anh có xem cái này cô cũng cảm thấy bình thường, con người vốn dơ bẩn, hình tượng bẩn thêm một chút nữa cũng không ảnh hưởng gì.
"Tùy Thịnh và anh em thân thiết như vậy, anh nhất định cũng xem rồi." Giang Tinh TInh tiếp tục suy luận, "Nếu không chờ anh về chỉ hỏi anh, anh nhất định đã xem!"
....Ừm, cô dĩ nhiên sẽ không hỏi.
Hoàn toàn có thể đoán được Giang Cảnh Xuyên sẽ nói gì, anh nhất định sẽ nói, anh đã xem,có muốn xem cùng nhau không?
Giang Cảnh Xuyên ở trước mặt người khác vô cùng nghiêm chỉnh, một bộ dáng thanh tâm quả dục, trong cuộc sông vợ chồng có thể dùng 4 chữ để hình dung anh —— mặt người dạ thú.
Chu Tùy và Giang Cảnh Xuyên công tác ở một nơi, sau khi làm xong cùng nhau đi uống cà phê, lúc trước quan hệ của họ rất đơn giản, chính là quen biết sơ, sau này Chu Tùy và Giang Tinh Tinh yêu nhau mới phát triển theo hướng bạn bè thân thiết.
"Chuyện Tùy Thịnh cậu tính thế nào?" Chu Tùy hỏi.
Giang Cảnh Xuyên uống một hớp cà phê, ung dung thông thả nói: "Nói cho cậu ấy biết. Nếu không thì có thể làm gì?"
"Biểu hiện ngày hôm qua của Đồng Viên rất rõ ràng, em ấy và Tùy Thịnh là không thể nào."
"Tôi biết, Tùy Thịnh cũng biết."
Đã sớm không thể, Tùy Thịnh chẳng lẽ không rõ sao? Dĩ nhiên không phải vậy, một người có thể biến mất nhiều năm như vậy, một ngyaf nào đó gặp lại, cũng rất khó để trở lại như trước, trong lòng Tùy Thịnh rất rõ ràng, về phần tại sao anh lại kiên trì chờ đợi, rốt cuộc là vì Đồng Viên hay vì bản thân anh, chỉ có anh mới biết.
Chu Tùy gật đầu biểu hiện đã hiểu, "Hi vọng lần này Tùy Thịnh có thể nghĩ thông, có lúc sống là để đối mắt với những chuyện thân bất do kỷ, cậu ấy có thể chờ một năm, chờ mười năm, vì cậu ấy biết mình còn trẻ."
Đều sinh ra ở hào môn thế gia, Tùy Thịnh nếu có anh chị em, ba mẹ anh có thêt tùy ý anh, sản nghiệp nhà họ Tùy to lớn, không thể nào giao cho họ hàng thân thiết, cuối cùng Tùy Thịnh cũng phải thỏa hiệp.
"Đúng rồi, có chuyện này phải nói với cậu." Giang Cảnh Xuyên chuyển đề tài, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
"Nói đi." Chu Tuỳ cũng thay đổi thái độ không đếm xỉa lúc nãy.
"Ngày kia tôi hết bận, đến lúc đó muốn dẫn bà xã đi chụp ảnh cưới, cậu biết, loại chuyện này không thích hợp cho những người không liên quan."
Mặc dù đối với từ "những người không liên quan" rất không hài lòng, nhưng Chu Tùy bày tỏ đã hiểu, "Được, chiều nay tôi đưa Tinh Tinh đi Melbourne."
Giang Cảnh Xuyên cho anh ấy một ánh mắt tán thưởng, anh rất thích người thức thời.
Chờ Giang Cảnh Xuyên về khách sạn, Tô Yên vội vàng lôi kéo anh cùng gọi video call, cô nhớ hao đứa con trai muốn chết.
Khi trên hình xuất hiện hai cái mông béo tròn, Tô Yên thiếu chút nữa khóc, từ khi sinh hai đứa nhóc tới giờ, cô chưa bao giờ xa chúng lâu như vậy, hận không thể chui vào man hình ôm hai đứa.
Mẹ Giang cầm điện thoại để sát vào hai con hải báo con, Đại Bảo lần đầu nhìn thấy mẹ trong điền thoại, khí chất lạnh lùng thay đổi, mếu máo vươn tay đòi ôm, miệng không ngừng gọi mẹ.
Nhị Bỏa vốn đang nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay bà nội, vừa nghe anh hai kêu mẹ, vội vàng hưng phấn nhìn lại, cả người nhất thời không thể bình tĩnh.
Ánh mắt hai cục cưng bé nhỏ sáng lên, miệng mềm mại ngọt ngào gọi mẹ, kích động quơ tay múa chân.
Tô Yên đem camera quay về phía Giang Cảnh Xuyên, "Bảo Bảo nhìn ba ba một chút, gọi cha nào."
Kỳ tích xuất hiện.
Hai đứa con vừa thấy Giang Cảnh Xuyên, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, âm thanh cũng không cao như vậy nữa, bình tĩnh kêu một tiếng cha.
Tô Yên lúng túng vì hai đứa con trai giải thích: " Thật ra bọn nhỏ cũng rất nhớ anh, chẳng qua là không biết biểu đạt thôi."
Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, lấy danh sách ra chỉnh sửa, đem "Mua đồ chơi cho con" chuyến đi này gạch chéo.
Về sau mọi người sẽ hiểu đây là người cha không hiểu cách biểu đạt.
"Đại Bảo và Nhị Bảo rất ngoan, mặc dù rất nhớ con, không, các con." Mẹ Giang biết mình lỡ lời, vội vàng sửa lại, "Bọn nhóc rất muốn ba mẹ, vẫn luôn tìm các côn, tối hôm qua trời mưa có sấm, khiến Nhị Bảo bị dọa không nhẹ, chờ chúng ta chạy tới phòng ngủ, Đại Bảo đang ôm Nhị Bảo, rất thân thiết."
Tô Yên nghĩ đến dáng vẻ sợ sấm sét của Nhị Bảo, hận không thể trở về ngay, ánh mắt nhìn tới Giang Cảnh Xuyên, cô đem tiếng lòng cố gắng đè nén xuống, cười nói với mẹ Giang: "Nhị Bảo rất nghe lời Đại Bảo, mẹ, lần này làm phiền mẹ, hai đứa nhóc khẳng định rất ồn ào?"
"Không không không, bọn nhóc thật biết điều, so với Tiểu Xuyên còn bé khôn hơn, ăn ngủ ăn ngủ, cũng không làm loạn, hai người già trong nhà đều nói hai đứa nhóc rất đặc biệt. Đúng rồi, Tiểu Yên, con ở bên Sydney có quen không? Có thích nghi với khí hậu không?"
Nói đến cái này Tô Yên cũng rất chột dạ, nhưng loại chuyện này không thích hợp nói với mẹ chồng, "Cũng có chút quen, ở khách sạn có đồ ăn Trung Quốc."
Giang CẢnh Xuyên nói với Giang Tinh Tinh, không muốn đem chuyện ngày hôm qua nói với người trong nhà.
"Từ khi con mang thau cũng chưa có đi ra ngoài du lịch, con đừng lo lắng cho bọn nhỏ, đảm bảo đến lúc con trở lại bọn nhỏ vẫn trắng trẻo mập mạp, ở bên kia cứ thoải mái đi chơi."
Ba Giang nghe được câu này, vội vàng tìm cảm giác tồn tại, "Cảnh Xuyenem con mang vợ đi tham quan một chút, đừng về sớm quá."
Hai người này trở lại liền đón hai đứa nhoc về, cho nên ba Giang hy vọng hai vợ chồng ở bên ngoài chơi lâu một chút.
"..Dạ." Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu đáp một tiếng.
Bên nhà cũ của nhà họ Giang, sau khi cúp điện thoại, Đại BẢo Nhị Bảo nhìn màn hình điện thoại không thấy mẹ nữa, cũng lờ mờ áp sát.
Hai đứa nhóc bây giờ còn chưa có suy nghĩ đọc lập, chỉ có thể bò thật nhanh, tìm mẹ ở mọi ngóc ngách.
Tìm một vòng lớn cũng không tìm được, Đại Bảo còn đỡ, bình tĩnh ngồi trên nôi không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, Nhị Bảo không được như vậy, thà không thấy mẹ còn đỡ, bây giờ thấy rồi, kết quả mẹ lại biến mất, đây là ý tứ gì, cố ý trêu nhóc đúng không? Vào lúc Nhị Bảo muốn gào khóc, Tùy Thịnh kịp thời xuất hiện, vội vàng bế Nhị Bảo lên, tay không ngừng vuốt ve mái tóc ngắn cũn của nhóc, lại sờ sờ cái càm mập ú.
Tùy Thịnh cảm thấy hai mắt Nhị Bảo sáng lấp lánh khi anh sờ vào ót nhóc, tự nhủ, "Con trai cưng, sau này cô bé nào thích con, trực tiếp sờ nơi này, con liền vội vàng chạy theo người đó đúng không."
"Nếu sao này con trọc đầu, cũng đừng trách cha nuôi."
Tiếp tục sờ mạnh vào mái tóc ngắn cũn.
Nhị Bảo rầm rì một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không.
Tô Yên ngày hôm qua theo dõi weibo của Đồng Viên, Đồng Viên theo dõi một ít tiết mục ngắn và một vài tạp chí.
Khi cảm thấy hứng thú với một người, thật có thể đem Weibo của cô xem từ đầu tới cuối, thật ra cuộc sống của Đồng Viên khá đơn giản, bây giờ cô làm ở một tòa soạn từ blog cho đến hình ảnh, Đồng Vườn ở nhà trọ một mình, trang trí rất giản dị, có lúc cô sẽ đi ăn cơm gần nhà trọ, trong mấy ngày đầu lãnh lương, phần lớn thời gian từ mình làm, làm cánh gà nướng, bánh cookie nướng, ngày nghỉ cùng bạn bè hoặc đồng nghiệp đi dạo, hay đi xem ca kịch, hoặc là đi thư viện cả ngày.
Đồng Vienen không phải là người thích biểu hiện giả dối bên ngoài, Tô Yên tin tưởng, những gì cô biểu hiện bên ngoại rất chân thật, có lẽ Đồng Viên không quá giàu có, nhưng cô rất vui vẻ.
Vào lúc Tô Yên đang lật xem Weibo của Đồng Viên, Giang Cảnh Xuyên đi ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói: "Em có muốn đắp mặt nạ một chút hay không, chuẩn bị ngày mai đi chụp ảnh cưới."
"...A, thiếu chút nữa quên mất." Tô Yên vội vàng để điện thoại di động xuống, xuống giường lục vali tìm mặt nạ.
"Em mới xem Weibo của Đồng Viên sao?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy, anh cũng theo dõi cô ấy sao? Cô ấy sẽ không để ý." Đúng là sẽ không để ý, nếu không cũng sẽ không gặp lại Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên dừng lại, lắc đầu: "Không được, anh không có thời gian xem Weibo của người khác."
"À, vậy mà anh có thời gian xem Weibo của em?"
"Đây là anh quan tâm em."
...Tạm thời coi như là quan tâm đi, lúc trước Tô Yên có chia sẻ một Weibo, chính là chính kaf sản phẩm dưỡng da và đồ ăn vặt cao cấp, Giang Cảnh Xuyên mua toàn bộ cho cô.
Kể từ khi biết Giang Cảnh Xuyên có thói quen xem Weibo của mình, Tô Yên cẩn thận hơn, cũng không có mỗi ngày chia sẻ Weibo của các hãng mỹ phẩm, chỉ cần cô nói một câu muốn mua, qua vài ngày nhất định có thể nhận được.
Trước kia Tô Yên không có chụp ảnh cưới, phong cảnh ở Sydney đẹp như vậy, còn có những lâu đài cổ, thật là đáng mong đợi.
Chờ sau khi chụp xong một bộ ảnh cưới, Tô Yên cảm thấy cả người mình muốn tàn phế.
Chụp ảnh cưới thật sự là rất phiền phức, mặt cười muốn tê liệt.
Tô Yên liếc nhìn hình ảnh thợ chụp ảnh vừa chụp, trong đó có một bức ảnh cô rất hài lòng, đó là hình ảnh bên trong giáo đường cổ kính, cô mặc áo cưới, đầu mang màn che, tay cầm hoa tươi đúng ở cuối chờ Giang Cảnh Xuyên đi tới, thợ chụp ảnh chỉ chụp bóng lưng của cô.
Vốn cho là chụp rất nhanh sẽ xong, chỉ muốn nhanh chóng trở về khách sạn ăn cơm, nào biết thợ chụp ảnh nói còn muốn chụp thêm vài tấm.
"Không phải chụp xong rồi à?" Tô Yên kéo ống tay áo Giang Cảnh Xuyên, thì thầm nói.
Giang Cảnh Xuyên cười không nói, vừa nhìn thấy có vẻ mờ ám.
Khi nhân viên làm việc mang cô lên phòng thay đồ, Tô Yên thấy một bộ quần áo cổ tranh, cả người ngơ ngẩn.
Hai nữ nhân viên vô cùng nhiệt tình cũng không giả thích cái gì, giúp Tô Yên thay đồ, theo hình ảnh này, Tô Yên mặc trang phục cổ đại.
Khi cô bước cuống, đừng nói Giang Cảnh Xuyên, chính là mấy người...thợ chụp ảnh cũng sợ ngây người.
Cô mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt lộng lẫy, một đầu tóc đen vén lên, vài sợi xõa trước ngực, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, nhìn ánh mắt sững sờ của Giang Cảnh Xuyên, cô hơi cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn từ từ ửng hồng.
Rất kỳ lạ, mặc vào quần áo cổ đại xuất hiện trước mặt anh, luôn có cảm giác thời gian và không gian rối loạn, giống như trở về thời thiếu nữ.
Không, nói chính xác, hình như lấy một mặt chân thật, lấy thân phận Tô Yên lúc trước xuất hiện trước mặt anh.
Tô Yên vốn cho rằng Giang Cảnh Xuyên cũng thay trang phục cổ đại, nào ngờ anh vẫn mặc đồ hiện đại.
Sau đó, Tô Yên nhìn hình sau khi thợ chụp ảnh chỉnh sửa, cảm thấy chân chính kinh ngạc.
Cô một tay che dù, một tay đưa ra ngoài, vừa đúng lúc chạm vào tay Giang Cảnh Xuyên.
Cảnh tượng chia ra làm hai, cô đứng trên bậc thanh cảm thạch bằng đá màu trắng, anh đứng trên đường nhựa mang đầy hơi thở hiện đại, có thể thấy hàng cây cổ thụ thấp thoáng hia bên đường.
Hình như là hai khoảng thời gian hội tụ lại cùng một chỗ.
Tô Yên biết đây là ý nghĩ chợt lóe qua của Giang Cảnh Xuyên, nhưng với cô mà nói, giống như là đạt được hạnh phúc viên mãn.
"Em yêu anh."
Giang Cảnh Xuyên tim đập mạnh, rõ ràng vô cùng kích động, nhưng vẫn nhàn nhạt nói: "ừ, anh biết."
Tô Yên khẽ cười lắc đầu.
Tô Yên yêu Giang Cảnh Xuyên, không phải là Tô Yên của nhà họ Tô, không phải là Tô Yên của hiện đại, anh biết không?