Đêm công bố kết quả đó, Như Ngọc không trực tiếp đi tìm Thiệu Tịch Ngôn mà đi xem danh sách kết quả trước, nhìn từng cái tên một trên Hoàng bảng*, cuối cùng nàng cũng thấy ba chữ “Thiệu Tịch Ngôn”.
*Hoàng bảng: Bảng vàng đề tên
Như Ngọc cười ngốc, như chính mình đỗ Trạng Nguyên vậy, nàng rất vui mừng, quay người đi tìm Thiệu Tịch Ngôn báo tin, nhưng Thiệu Tịch Ngôn không ở nhà, nang nghĩ hắn chắc là đi liên hoan uống rượu với bạn rồi.
Nàng ngoan ngoãn chờ ở trong phòng, thấy sắc trời càng tối, tiệm rượu lớn nhỏ trong kinh thành đã đóng cửa từ sớm, Thiệu Tịch Ngôn còn chưa trở về. Như Ngọc lo lắng, chỉ sợ hắn uống say thì không đi được rồi ngã quỵ ở đâu đó. Nàng ra cửa đi đến tửu lâu mà Thiệu Tịch Ngôn thường tụ họp với bạn tìm kiếm, hai bên góc ngã tư đường yên tĩnh, cả con đường không một bóng người. Nàng lại đi tìm lần lượt các tửu lâu, tất cả đều tắt đèn đóng cửa. Nàng còn sợ Thiệu Tịch Ngôn trú đêm ở nơi khác, phàm là chỗ ở của bạn hắn thì nàng đều biết, nàng thất vọng, tìm khắp nơi vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng nàng chỉ trông chờ vào chính mình, nghĩ Thiệu Tịch Ngôn đã trở về nhà, nàng bất an vội chạy trở lại, nhưng trong phòng vẫn trống rỗng, tối như mực.
Như Ngọc trợn tròn mắt, hắn đi đâu rồi? Kết quả thi mới có, hắn còn chờ thi đình nữa, không thể đi khỏi kinh thành quá xa. Cho dù có chuyện gì cũng sẽ nói với nàng một tiếng, chắc chắn hắn biết đêm nay nàng sẽ đến chúc mừng hắn.
Như Ngọc bay trên đường không mục đích, nàng không biết nên đi chỗ nào để tìm hắn, cuối cùng đành phải bắt một Quỷ Hồn phiêu đãng trên đường, hỏi cậu ta có thấy một thư sinh không. Cứ như vậy qua nửa đêm, nghe một tiểu quỷ nhỏ nói vừa mới thấy một thư sinh ngồi ở bờ sông ngoại thành ngắm cảnh. Tiểu quỷ kia nói xong còn nháy mắt mấy cái, vẻ mặt hưng phấn nói: “Ban đêm đó, đừng nói là không phải muốn nhảy sông nhé!”
Như Ngọc sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoại thành, tìm nửa ngày bên bờ sông cũng không thấy ai, nghĩ đến lời nói của tiểu quỷ kia, nàng sợ tới chảy nước mắt, dọc theo ven sông vừa khóc vừa kêu tên Thiệu Tịch Ngôn.
Khi Thiệu Tịch Ngôn ngồi dưới gốc cây đại thụ xa xa, yên lặng nhìn Như Ngọc, trong lòng hắn chua xót. Năm mười sáu tuổi ấy, bà nội hắn và mẫu thân lần lượt qua đời, dường như trên đời này không còn ai quan tâm hắn như vậy, chớ nói chỉ mới một buổi tối, chưa nói đến việc hắn biến mất một tháng hoặc là chết ở góc xó xỉnh nào thì cũng sẽ không có ai thèm quan tâm.
Như Ngọc vừa tới bờ sông thì hắn đã liền thấy nàng, lúc đầu hắn nghĩ không muốn gặp ai, sau lại ích kỷ muốn thấy có người lo lắng cho hắn, quan tâm hắn, sốt ruột vì hắn, thấy Như Ngọc khóc không thành tiếng, hắn mới đau lòng gọi một tiếng: “Như Ngọc.”
Như Ngọc xoay đầu, vui mừng nhìn xung quanh, nàng lau nước mắt nức nở kêu: “Tịch Ngôn! Anh ở đâu? Tôi không nhìn thấy anh! Anh ở đâu?!”
Thiệu Tịch Ngôn vẫy tay, Như Ngọc như một trận gió nhẹ nhàng bay qua, miệng mếu máo, khóc tu tu: “Anh làm tôi sợ muốn chết! Quá nửa đêm anh chạy đến đây làm gì! Anh muốn nhảy sông chứ gì! Hu hu……”
Thiệu Tịch Ngôn không trả lời, chỉ cười, thuận miệng nói đùa: “Nếu tôi nhảy sông chết thì không phải tôi cũng sẽ biến thành quỷ giống cô sao, đến lúc đó chúng ta được ở cùng nhau, cô nói có được không?”
Như Ngọc lắc đầu mạnh: “Không được! Không được!”
Thiệu Tịch cười nói: “Không muốn ở cùng tôi sao?”
Như Ngọc sụt sịt, nói: “Muốn, nhưng anh không thể chết được, thành quỷ cũng không có gì tốt, vẫn là làm người tốt nhất, anh còn muốn lấy Trầm tiểu thư làm vợ mà, còn muốn đỗ Trạng Nguyên làm quan lớn nữa, làm quỷ thì không có gì cả.”
Môi Thiệu Tịch Ngôn nở nụ cười tự giễu, ảm đạm lắc lắc đầu, thở dài: “Không có, không có Trạng Nguyên gì cả, không có vợ gì cả…… Cái gì cũng không có……” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Như Ngọc, lẩm bẩm nói, “Bây giờ ta chỉ có cô……”
Như Ngọc nói: “Làm sao có thể? Thẩm tiểu thư thích anh mà, nàng ấy đã bằng lòng làm vợ anh.”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Nàng thích có ích gì? Ngay cả danh thám hoa ta cũng không thi đậu, phụ thân sẽ không gả con gái cho ta đâu.”
Như Ngọc nói: “Còn chưa thi đình mà, làm sao mà anh biết không được? Tôi thấy anh nhất định có thể đỗ thám hoa! Không! Nhất định có thể đỗ Trạng Nguyên!”
Thiệu Tịch Ngôn lắc đầu nói: “Không thể đâu, cô không hiểu.”
Như Ngọc vội la lên: “Ai nói tôi không hiểu! Mặc dù tôi không có học vấn gì, không biết chữ bằng anh! Tôi đi xem qua bảng đan*, có tên của anh! Anh tham gia thi đình! Chỉ cần đến lúc đó anh phát huy tốt, ông Hoàng Đế nhất định sẽ chọn anh làm Trạng Nguyên!”
*Bảng đan: tờ thông báo kết quả
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Nhìn thấy tên của tôi? Ở đâu?”
Như Ngọc sửng sốt một chút, bừng tỉnh nói: “Tôi biết, anh không thấy rõ tên anh, tôi xem vài lần mới nhận ra tên của anh, người thứ ba đếm ngược đó! Nhất định anh không phát hiện ra, đi, đi! Tôi dẫn anh đi xem, nhìn xong anh sẽ biết! Anh đỗ rồi! Đỗ thật đấy!”
Thiệu Tịch Ngôn đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cô cũng nói, người thứ ba đếm ngược…… Theo cô nói như vậy, thứ tự nhập thi đình thì Hoàng Thượng sẽ để ý bài thi của tôi sao? Dẫu bài thi của tôi có tốt thì ấn tượng chỉ ở phía sau. Từ khi lập triều đến nay, khoá trước thi đình tiền tam giáp cũng không đến lượt sáu người sau thi hội, tôi chỉ có cái danh thứ ba đếm ngược, làm sao tên tôi có thể lưu vào lịch sử! Tuy xếp trong bảng tam giáp, tương lai vào quan trường cũng có chốn an cư thật, nhưng tôi là cái mông tam giáp, không nói đến trên mặt không ánh sáng, Thẩm Thượng Thư sẽ không gả con gái cho ta.”
Như Ngọc thấy Thiệu Tịch Ngôn nản lòng, rất muốn nói mấy lời an ủi, hắn nghe nàng nói cái được cái không, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết nên nói gì, anh nói cái gì khoa cử, chuyện quan trường tôi không rõ, tôi chỉ biết anh có học vấn, có bản lĩnh, chẳng thấy có khuyết điểm.”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Cô cảm thấy tôi có bản lĩnh sao?”
Vẻ mặt Như Ngọc thành khẩn, nàng gật đầu mạnh.
Thiệu Tịch Ngôn cũng không có thần thái của thường ngày, lắc đầu nói: “Là tôi tự đánh giá cao bản thân, vốn bằng tài năng của tôi thế nào cũng vẫn xếp tam giáp, không ngờ lại xếp hạng như vậy, thậm chí tôi còn không bằng Phùng Tử Thanh, mà tôi tự cho là cao hơn hắn một bậc, thật là buồn cười.”
Như Ngọc vội hỏi: “Ai nói anh không bằng hắn! Hắn biết trước bài thi tất nhiên là làm tốt, anh làm bằng chính sức mình, giỏi hơn hắn gấp nghìn vạn lần đó chứ!”
Thiệu Tịch Ngôn vẫn hừ một tiếng theo bản năng, sau đó lập tức ngẩn ra, giống như mới phản ứng lại lời nói Như Ngọc, nghi ngờ nói: “Cô nói cái gì? Cô nói…… Phùng huynh, hắn biết trước bài thi ư?
Như Ngọc nói: “Đúng vậy. Tôi sớm theo như anh nói, tôi xem đề thi hỏi anh có muốn biết hay không, là chính anh nói dùng chính sức mình, còn mắng tôi…… Là anh muốn đọ học vấn người khác, cũng không xem đề thi, vậy sao lại so đo với anh ta? Tôi đã nói anh rất giỏi mà……”
“Đợi chút! Đợi chút……” Thiệu Tịch Ngôn ngắt lời nói của Như Ngọc, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Cô lặp lại lần nữa, Phùng Tử Thanh xem đề? Biết trước đề thi?!”
Như Ngọc gật đầu, đương nhiên nói: “Đúng vậy! Tôi tận mắt nhìn thấy, bằng không tôi đi đâu xem đề được.”
Thiệu Tịch Ngôn khiếp sợ nói không nên lời, lại hồi tưởng ngày trước, trước cuộc thi mấy ngày, tinh thần Phùng Tử Thanh như ngày càng thoải mái, còn ung dung thoải mái hơn so với Trần Minh Khải tính cách thẳng thắn rộng rãi, còn có ngày cuối cùng làm bài, dường như hắn ta nắm chắc chức Trạng Nguyên, chẳng hề như ngày thường cẩn thận dè dặt mà kéo luôi hắn và Trần Minh Khải đi uống rượu mừng……
Thì ra…… Nguyên nhân là như vậy sao?
Thiệu Tịch Ngôn càng nghĩ càng hoảng, thầm nghĩ nếu Phùng Tử Thanh có thể biết được đề thi, người khác cũng không thể không biết! Khó trách có mấy người tài học không xuất chúng lắm, lần này tất cả lại đều xếp hạng trước hắn!
Lộ đề cũng không phải là việc nhỏ, trong đầu Thiệu Tịch Ngôn loạn cào cào, hít sâu một hơi rồi định thần, nhìn Như Ngọc nói: “Cô nói đủ người biết đề cho tôi biết, sao cô nhìn thấy Phùng Tử Thanh nhìn trộm đề thi, đề thi này hắn ta có từ đâu, ngoài hắn ta ra còn có người bên ngoài biết đề thi không, cô nhất định phải nói cho ta biết.”
Như Ngọc hơi ngơ ngác, cắn môi nghĩ cẩn thận, nói: “Chính là lần ta đi xem Thẩm tiểu thư đó…… Tối hôm đó ta mới từ Thẩm gia đi ra, đi không xa thì thấy Phùng huynh đi bộ trên đường cái, ta tò mò liền theo sau. Đi theo thấy hắn ta đến nhà Mai cô nương, ta còn tưởng là hắn ta với Mai cô nương hẹn hò, theo vào thì thấy bọn họ đang nói chuyện, nói hàm hồ ta cũng không hiểu, dù sao không phải lời yêu đương…… Sau đó Phùng huynh cho Mai cô nương rất nhiều ngân phiếu, Mai cô nương liền đưa cho Phùng anh xem tờ giấy, nói đây là đề thi mới ra bảo đảm đúng, tôi liền vụng trộm xem rồi nhớ kỹ, nghĩ trở về sẽ nói cho anh…… Sau đó Phùng huynh đi, ta cũng không theo hắn ta, ta cũng không biết còn có người khác hay không…… sau đó…… sau đó nói anh biết, tôi hỏi anh có muốn biết đề thi hay không, anh liền mắng tôi……” Như Ngọc bĩu môi, vẻ mặt tủi hờn.
Thiệu Tịch Ngôn cũng không xin lỗi, chỉ nói: “Cô nói Mai cô nương kia là ai? Hiện giờ đang làm gì?”
Như Ngọc nghe Thiệu Tịch Ngôn hỏi nàng ta thì lập tức lộ vẻ vui vẻ, chuyện này hỏi nàng là được rồi, trên dưới kinh thành bát quái không ai là nàng không biết, lúc này nàng nói như đọc thuộc lòng: “Mai cô nương là cô nương đầu bài Nghi Xuân viện, năm trước được Trần lão gia chuộc thân, làm vợ bé nuôi ở ngoài. Mai cô nương có thể tiêu rất nhiều tiền, lúc còn ở Nghi Xuân viện có nhiều lão gia, thiếu gia tiêu hết gia sản vì nàng ta. Nay nàng ta được Trần lão gia bao dưỡng, ăn uống chi tiêu tốt hơn trước. Trần lão gia thương nàng ta, nàng ta ở nhà to, đi có xe đưa, hạ nhân hầu hạ, thức ăn, châu báu đều là đồ tốt, có thể sánh với Trần phu nhân không biết bao nhiêu lần đâu!”
Thiệu Tịch Ngôn nhíu mi nghĩ, híp mắt nói: “Cô nói Trần lão gia này…… Không phải là Lễ bộ Trần Đình Hoán chứ ……”
Như Ngọc “A” một tiếng nói: “Đúng! Sao anh biết? Anh cũng biết chuyện Trần lão gia và Mai cô nương sao?”
Thiệu Tịch Ngôn hừ một tiếng, Trần Đình Hoán…… Trần Đình Hoán…… Không ngờ ông ta lại dám mang đề thi đi bán nuôi vợ bé!
Hắn sao có thể không biết Trần lão gia này, ông ta là chủ khảo kỳ thi lần này! Cũng vì hắn một lòng muốn lấy Thẩm tiểu thư làm vợ, Thẩm Thượng Thư là cậu vợ đó!