Xí, Đồ Hạ Lưu

Chương 28



Chuyển ngữ ♥ Kim Ngọc

Beta ♥ Đặng Trà My, Mỹ Linh

Ban đêm, bờ sông.

Thiệu Tịch Ngôn có thể nói là bối rối kéo quần, trên mặt nóng hầm hập, xấu hổ đến mức không dám nhìn Như Ngọc.

Trong đầu hắn mơ hồ, tự hỏi hắn làm cái gì, làm gì vậy…. Hắn như… Như muốn cưỡng bức Như Ngọc… Mặc dù nàng không phản kháng, thậm ý còn thích thú hùa theo… Nhưng mà, nhưng mà, nhất định là nàng bị hắn dọa sợ nên mới mơ hồ làm theo … Cái đó với cưỡng bức cũng không có gì khác nhau…

Hắn làm sao vậy, tại sao có thể như vậy, rõ ràng là hắn muốn xác định rõ quan hệ của hai người, rõ ràng không muốn bị nàng kéo xuống, sao lại không khống chế được tình cảm của mình mà làm chuyện không bằng cầm thú như vậy… Nàng sẽ sợ hãi … nhất định là sợ hãi …

Bây giờ hắn nên làm gì đây, nên thề nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng ư, đúng rồi, nên như vậy… Nếu như Như Ngọc là người sống thì hắn nhất định lập tức kéo nàng bái đường thành thân rồi, nhưng nàng không phải … Muốn hắn thành thân với một tiểu quỷ thế nào đây, làm sao bây giờ, ai có thể nói cho hắn biết là phải chịu trách nhiệm với một tiểu quỷ như thế nào không….

Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!

Thiệu Tịch Ngôn thầm chửi bản thân mình mấy lần liền, hắn không có đủ dũng khí để nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn thân mật với phái nữ, thực ra cũng cảm thấy rất xấu hổ, trong đầu hắn trống rỗng, thậm chí còn không xác định được mình có đi vào không, hẳn là đã vào rồi nhỉ… Vì trong cơ thể nàng cực kỳ lạnh, lần đầu mây mưa mà hắn động vài cái liền chịu không được mà ra rồi, thật là mất thể diện…

Khốn nạn! Đây không phải là lúc để nghĩ chuyện này.

Thiệu Tịch Ngôn cố gắng làm mình tỉnh táo lại, lấy hết dũng khí, xoay người, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Như Ngọc. Nàng ngồi cuộn tròn một bên, kéo váy qua mắt cá chân che đi thân thể trần trụi, ngước mặt lên thấy ánh mắt hắn, nhất thời đỏ mặt cúi đầu, dùng sức kéo váy của mình.

Thiệu Tịch Ngôn không dám nhìn, cuống quít quay đầu lại, mặt cũng đỏ lên như bị nấu chín, ngực đập thình thịch.

Nên là cái gì bây giờ… Làm sao bây giờ…Nên nói cái gì đây… Bất luận thế nào…Hắn cũng phải nói điều gì đó trước…. Nói cái gì đây…

Thiệu Tịch Ngôn đang bối rồi không biết nói gì thì Như Ngọc đã mở miệng nói trước:

“Ừm…Tôi… Quần… Anh… Anh đè lên quần tôi rồi…” Tiếng nàng nói cực nhỏ giống như phát ra từ sâu trong cổ họng, lại vì xấu hổ nên có chút run như thể tùy thời đều có thể khóc lên vậy.

“Hả? À…” Thiệu Tịch Ngôn ngơ ngác một chút, muốn nhặt lên giúp nàng nhưng nhìn xung quanh lại không thấy cái gì hết, chỉ đành xấu hổ đứng dậy đi ra chỗ khác.

Như Ngọc xấu hổ cúi đầu, vừa dùng sức kéo váy che đi thân thể, vừa thò tay tìm quần của mình trên mặt đất.

Thiệu Tịch Ngôn thấy cơ thể nàng run rẩy, thấy nàng ôm quần như không dám mặc, hắn mới ý thức được xoay người ngồi sang hướng khác, đến khi sau lưng không còn động tĩnh gì, hắn mới chậm rãi quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau, hai người lại đỏ mặt cũng không thốt được nên lời.

Cả hai không biết là đã ngồi bao lâu, bây giờ là cuối thu, gió đêm từng đợt từng đợt thổi vào người Thiệu Tịch Ngôn làm hắn run, vô thức co thân lại, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng Như Ngọc:

“Lạnh lắm à…”

“Hả?”

Thiệu Tịch Ngôn sững sờ, quay người thuận tiện nói, “Không, không lạnh… Nàng lạnh không?” Vừa nói vừa cởi áo ra rồi khoát thêm cho Như Ngọc.

Như Ngọc đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng:

“Ta không lạnh… Ta…Ta sẽ không lạnh đâu…”

“Hả…à… ừm…Đúng như vậy nhỉ…” Thiệu Tịch Ngôn ấp úng đáp, xấu hổ mặc lại áo.

Như Ngọc mấp máy môi, lẩm bẩm:

“Đã muộn rồi… về thôi…”

“Ừ…Được…” Thiệu Tịch Ngôn lập tức đứng lên muốn đỡ Như Ngọc nhưng lại xấu hổ, trong lúc hắn lưỡng lự thì Như Ngọc đã đứng lên, cũng không nhìn hắn mà cúi đầu kéo mép váy, bay vào trong nội thành.

Thiệu Tịch Ngôn vội vàng đi, trong lúc đó Như Ngọc lại dè dặt theo sau hắn, trên đường về hắn vẫn luôn chăm chú nhìn nàng đang thấp thỏm đi sát theo sau.

Về đến nhà, Như Ngọc liền bay vào trong bình, Thiệu Tịch Ngôn đứng ở ngoài cửa có vẻ đờ đẫn, hắn ngồi xuống giường, nhìn đăm đăm phía sau bức bình phong, sững sờ trong chốc lát lại đứng dậy đi đến bên cạnh bức bình phong, nhìn qua khe, há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng động, do dự trong chốt lát rồi quay trở lại ngồi trên giường, cứ như vậy qua một buổi tối nhưng hắn vẫn chưa nói gì với Như Ngọc.

Ngày kế tiếp, Thiệu Tịch Ngôn ở trong phòng nghẹn một ngày, ngồi ngẩn người nhìn góc tường, nhớ lại từng ức khi hắn biết Như Ngọc cho đến bây giờ, tất cả hiện lại trong đầu một lần, càng nghĩ càng uất ức.

Buổi tối, sắc trời càng ngày càng tối nhưng phía sau bức bình phong vẫn không có động tĩnh gì. Thiệu Tịch Ngôn lo lắng nhìn ngó, chỉ sợ Như Ngọc nhân lúc hắn không chú ý mà chạy mất. Hắn mở tấm bình phong, lấy đèn dầu soi vào nhìn thử, bên trong sương mù mờ mịt, Như Ngọc chắc vẫn còn trong đấy. Hắn nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không yên tâm, chuyển bức bình phong đi, hắn tự mình ngồi một bên trông coi.

Một canh giờ, hai canh giờ, cả một đêm, Như Ngọc vẫn không xuất hiện. Hắn không biết phải làm sao, không biết hiện giờ Như Ngọc nghĩ thế nào, đơn giản chỉ thẹn thùng hay là giận hắn nhỉ, hoặc là sợ hắn rồi, hắn mang tâm tình nặng nề ngồi một ngày không nghỉ, rất buồn ngủ, cuối cùng buổi chiều cũng nằm trên giường ngủ.

Vào ban đêm, hắn lại tiếp tục trông coi như ban ngày, Như Ngọc vẫn không xuất hiện, trời lại nhanh chóng sáng. Thiệu Tịch Ngôn lại trông coi bình phong giống như ngày hôm qua, nhân lúc trời sáng chợp mắt một giấc.

Khi mặt trời lặn, Thiệu Tịch Ngôn ổn định tâm tình chuyển bức bình phong, ở bên ngoài nhẹ nhàng gọi lên:

“Như Ngọc…Như Ngọc nàng ở đâu?”

Bên trong không có ai đáp lại.

“Như Ngọc…Ta biết nàng đang ở bên trong, ta biết nàng giận ta, hoặc là sợ hãi nên trốn tránh ta, nàng tức giận đã hai ngày nay rồi, nhất định sẽ khó chịu, nàng ra ngoài hít thở không khí được không? Ta rất lo lắng cho nàng…Tất cả đều là lỗi của ta, là ta đê tiện không biết xấu hổ khi nhục nàng, nàng đánh ta mắng ta đều được nhưng đừng kìm nén trong lòng…” Thiệu Tịch Ngôn dịu dàng nói.

Bên trong vẫn không ai đáp lại hắn như cũ.

Thiệu Tịch Ngôn ngừng trong chốc lát, lại nói: “Được… Ta biết nàng hận ta, không muốn gặp ta… Ta đi, đi ra ngoài… nhưng nàng đừng đi được không? Ta đi ra ngoài…Nàng đã nghe thấy chứ… Ta nên đi rồi…”

Như Ngọc cuộn mình trong bình, xác định bên ngoài không còn động tĩnh mới do dự bay ra, cũng không dám đi ra ngoài, chỉ ló mặt từ phía sau tấm bình phong nhìn ra ngoài. Trong phòng tối như mực, thật sự là không có ai, hắn như vậy đã đi ra ngoài rồi. Như Ngọc thở dài bay ra, trong lòng trống trải nhưng cũng không nói được là vì yên tâm hay vì mất mát.

“Như Ngọc.” Bất chợt, tiếng Thiệu Tịch Ngôn vang lên bên cạnh, Như Ngọc bị dọa run run, quay đầu nhìn lại thấy hắn đang núp đằng sau tủ.

Trong lòng Như Ngọc nảy lên một nhịp, đỏ mặt bối rối bay trở lại.

Thiệu Tịch Ngôn vội xông lên phía trước chặn lại: “Như Ngọc! Đừng đi! Xin nàng!”

Như Ngọc đứng lại, nhưng lại quay mặt về phía bức bình phong, không dám quay đầu nhìn hắn.

Thiệu Tịch Ngôn muốn đi qua kéo nàng lại, nhưng sợ dọa nàng chạy mất, chỉ đành tiến lên hai bước liền không dám bước thêm, giọng run run nói:

“Như Ngọc…Đừng đi…Ta có lời muốn nói với nàng…”

Như Ngọc không lên tiếng, cúi đầu thật thấp, hai tay vô thức mà vò góc áo.

“Như Ngọc…Ta xin lỗi… Cho ta xin lỗi nàng vì chuyện đêm đó… Ta…” Thiệu Tịch Ngôn lắp bắp nói, rõ ràng đã suy nghĩ kỹ lời nói… nhưng khi đứng trước mặt nàng lại khẩn trương nói không được.

Như Ngọc không đợi hắn nói xong, liền lấy hai tay che mặt, lắc đầu rồi khóc òa lên.

Thiệu Tịch Ngôn luống cuống, hắn cũng mặc kệ có dọa nàng không, liền đi đến trước mặt nàng mà nói:

“Đừng khóc, đừng khóc, là ta sai rồi, ta khốn nạn, ta cầm thú, nàng đánh ta mắng ta cũng được, chỉ cần nàng không khóc, nàng muốn làm gì ta cũng được…”

Như Ngọc ôm mặt lắc đầu, run rẩy rụt rè mà khóc: “Không phải… Là tôi không tốt, là tôi quyến rũ anh…Tôi…Tôi là cô gái xấu xa…Tôi…Tôi là cô gái xấu xa… Ôô…”

Thiệu Tịch Ngôn bị lời nói này của nàng khiến cho mơ hồ rồi, sửng sốt một lát, vội nói: “Không đúng không đúng, là ta không đúng, nàng là cô gái tốt, cô gái tốt nhất thiên hạ…”

Như Ngọc nghe xong lời này liền khóc to hơn: “Không phải…Tôi không phải…Một cô gái ngoan sẽ không cùng với đàn ông… Chuyện kia… Chuyện kia…Tôi xấu xa…Tôi…Tôi là bạn anh cơ mà…Là tôi quyến rũ anh…Tôi hư hỏng…Tôi xấu xa…Tôi biết không nên để anh cởi quần của tôi… bản thân còn không biết xấu hổ nhấc đùi… Hu hu… Tôi là cô gái xấu mà…Hu hu… Anh chắc sẽ khinh thường tôi… Hu hu… hu hu …”

Thiệu Tịch Ngôn nghe xong lại càng đau khổ, liền ôm Như Ngọc từ phía sau:

“Không phải… Như Ngọc của ta là cô gái ngoan nhất thiên hạ, lại biết nghe lời, thiện lương, chu đáo, so với người khác nàng là cô gái tốt nhất.”

Như Ngọc vẫn ôm mặt không dám buông tay, hơi thở của hắn phả bên tai làm nàng cảm thấy ngừa ngáy, vừa thẹn vừa khóc thút thít.

Thiệu Tịch Ngôn dịu dàng xoay người Như Ngọc lại, nhẹ nhàng đẩy hai tay nàng ra, nâng mặt nàng lên, dịu dàng nói:

“Ai nói cô gái ngoan thì không thể thân mật với đàn ông, ta không phải là người đàn ông khác, không phải nàng thích ta sao?”

Như Ngọc đỏ mặt từ từ nhắm hai mắt lại, vẫn không dám mở mắt nhìn hắn.

Hắn hôn trán nàng, tiếp tục nói:

“Thích bạn cũng không có gì xấu hổ. Nàng không quyến rũ ta, Như Ngọc, là ta thích nàng, bởi vì không kìm lòng được mà muốn ôm nàng, hôn nàng, thân mật với nàng… Như Ngọc, ở cùng với người mình yêu là lẽ thường, nàng không cần xấu hổ tự trách…”

Cuối cùng Như Ngọc cũng mở mắt ra, mím môi nhìn Thiệu Tịch Ngôn, rụt rè lắc đầu, rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng …Nhưng mà tôi không nên thích anh… Anh… anh cũng không nên thích tôi… tôi là quỷ, anh là người… tôi không thể thích anh… Như anh đã nói, chúng ta người quỷ không chung đường, không có duyên phận… Không nên cũng không thể ở bên nhau được…”

Thiệu Tịch Ngôn ôm chặt Như Ngọc vào lòng: “Là ta nói sai, ta nghĩ kỹ rồi, ta thích nàng, nàng cũng thích ta, tại sao không thể bên nhau. Nàng xem, lúc đầu ta không thể chạm vào nàng nhưng bây giờ thì có thể ôm nàng, điều đó chứng tỏ không phải là không có cách phải không? Chỉ cần chúng ta có lòng, chỉ cần chúng ta bên nhau thì sẽ có cách… Thực ra không ngoài hai chúng ta, ta biết còn có nhiều câu chuyện giống như thế này nữa, lát nữa ta sẽ kể lại cho nàng từng cái từng chuyện một, chúng ta có thể bên nhau… Có thể ở cùng nhau…”

Như Ngọc sụt sịt, nhắm mắt dựa vào lòng Thiệu Tịch Ngôn: Tịch Ngôn nói có thể thì nhất định là có thể rồi… Hắn có học vấn như vậy, nhất định sẽ không lừa nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.