Như Ngọc quả thật liên tiếp mấy ngày sau đều không tới, Thiệu Tịch Ngôn vẫn đi ra ngoài kết giao xã giao vào ban ngày như thường lệ, buổi tối trở về trong phòng, nhìn căn phòng im lặng, tuy có phần không quen nhưng thực sự hắn vẫn rất thích sự thanh tĩnh này.
Huống hồ hai ngày này hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ đến Như Ngọc, bởi vì vào một ngày nọ, hắn tới khách điếm Cao Thăng lại xảo ngộ Thẩm công tử nhà quan Thượng thư, Thẩm Mặc Hiên. Thẩm Mặc Hiên này tuổi còn trẻ đã vào Hàn Lâm viện, lại không phải là kẻ dựa vào gia tộc mà là thực bởi vì chính hắn rất có thực học, được đề tên trên bảng nhãn, rất được hoàng thượng tán thưởng, người ngoài thường tương truyền rằng tiểu Thẩm đại nhân tương lai sẽ chắc chắn càng có triển vọng hơn so với phụ thân hắn.
Thẩm Mặc Hiên thường ưa kết giao với mấy văn nhân tài tử, thời gian ân khoa, hắn nghe được mấy vị rất có tình cử tử ở Cao Thăng khách điếm liền cải trang vi hành đến tận đây, ý muốn kết giao mấy vị lương tri kỷ hảo bằng hữu. Nhắc tới cũng khéo, ngày hôm đó là ngày hội quán Duyện Châu bên kia phố Đông tổ chức hội thi thơ, rất nhiều thư sinh cử tử đều cùng nhau đi tham gia, vì Trần Minh Khải đã uống vài chén rượu, thân thể khó chịu, Phùng Tử Thanh và Thiệu Tịch Ngôn cũng không thả hắn giữa đường nên lúc này đây, toàn bộ khách sạn chỉ còn ba người bọn họ.
Thẩm Mặc Hiên bề ngoài đường đường, diện mạo bất phàm, tuy ba người Thiệu Tịch Ngôn không nhìn ra được được thân phận chân thật của hắn nhưng cũng đoán ra người này hẳn có lai lịch, đương nhiên cũng có ý giương chút phong độ, để ngày nào đó gặp lại không phải tiếc hận điều gì.
Về sau thì mọi việc càng đơn giản, Thẩm Mặc Hiên vốn là một nhân vật lớn, không đến mấy ngày đã bại lộ thân phận. Ba người vừa mừng vừa sợ, Thẩm Mặc Hiên dứt khoát thản nhiên thừa nhận, sau đó tình nghĩa của mấy người lại càng thêm gần, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ nữa chứ.
Một ngày nọ, Thẩm Mặc Hiên bày yến trong phủ, cũng mời ba người Thiệu Tịch Ngôn, ba người cũng vui vẻ đáp ứng lời mời.
Thiệu Tịch Ngôn vốn tưởng rằng dựa vào thân phận của Thẩm Mặc Hiên, tiệc này hẳn sẽ không thiếu con ông cháu cha, không ngờ lúc tiếp xúc lại không ai lộ vẻ cậu ấm, bữa tiệc có khoảng mười mấy người, ngâm thi tác đối, cao đàm khoát luận, so luận xưa nay, lại có rượu ngon món ngon, thực sự tận hứng. Chỉ là về sau mọi người uống nhiều mấy chén, mấy vị con quan cũng khó tránh khỏi có thói quen quý tộc, Phùng Tử Thanh và Trần Minh Khải dù không ở kinh thành nhưng cũng là xuất thân thế gia, Thiệu Tịch Ngôn lại xuất thân nghèo hèn, khó tránh khỏi không hài lòng, mặc dù hắn không thoải mái nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt, nói giớn vài câu rồi liền mượn cớ say rượu quá mà đi ra chỗ khác.
Thiệu Tịch Ngôn ra khỏi liền rảnh tay, không muốn lập tức trở về, chỉ dọc theo đường nhỏ lúc đến mà chậm rãi đi bộ trở về, ngẫu nhiên lại dừng lại thưởng hoa chung quanh, tuy có tò mò yêu thích nhưng thực sự trong lòng biết cấp bậc lễ nghĩa nên không tiện đi lung tung. Đến một chỗ ngoài hoa viên, hắn chợt nghe bên trong truyền đến tiếng nữ tử vui cười, Thiệu Tịch Ngôn chỉ sợ đụng phải nữ quyến nên vội vàng muốn trốn. Người còn chưa đi xa đã nghe được trong nội viện có nữ tử nói: “Tiểu thư, đừng đi xa quá, hôm nay đại thiếu gia mời khách ở Thấm Trúc hiên, không may đụng phải khách nhân sẽ không tốt đâu ạ.”
Thiệu Tịch Ngôn cả kinh, thầm nghĩ Thẩm Thượng thư chỉ có một cô con gái, ‘Tiểu thư’ trong miệng nha hoàn kia hẳn là Thẩm tiểu thư hắn vô tình gặp hôm du hồ rồi rồi. Hắn vội vòng trở về, trốn ngoài cửa cẩn thận nhìn vào trong. Nhưng trong vườn núi đá thấp thoáng lại chỉ thấy một bóng người hoảng hốt, nhưng không thấy rõ dung mạo.
Thiệu Tịch Ngôn thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội, chỉ sợ trì hoãn một khắc nữa người trong nội viện sẽ đi xa mất, vì thế cũng không nghĩ nhiều, thấy chung quanh không người liền xông vào vườn. Tiến vào tiểu viện, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà cắm cúi đi tới chỗ vừa thấy người, sắp đến gần còn làm bộ lạc đường nhìn chung quanh. Vừa đi qua một núi đá hắn liền bắt gặp một cô gái.
Cô gái kia liếc thấy nam tử xa lạ liền bị dọa kêu lên một tiếng, cả kinh hỏi: “Anh là ai? !”
Thiệu Tịch Ngôn vội vàng nói: “Tại hạ Thiệu Tịch Ngôn, được Thẩm công tử mời đến quý phủ dự tiệc, vừa mới rồi rời yến hội giải rượu, không ngờ lại lạc đường, lầm đến tận đây, mong được thứ tội.”
Cô gái kia nghe được ba chữ “Thiệu Tịch Ngôn”liền lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, vô ý thức mà liếc qua Viễn Sơn thạch sau lưng, nàng mặc dù vội vã giấu diếm nhưng cũng không giấu được Thiệu Tịch Ngôn.
Thiệu Tịch Ngôn nghĩ thầm: “Lần này trong số những thư sinh đến kinh thành dự thi ta cũng có chút ít danh tiếng, nhưng nha đầu này là người trong chốn khuê phòng, chưa chắc đã biết chuyện bên ngoài phủ, nàng làm sao mà biết được tên ta, hay là biết được chuyện gì từ chỗ tiểu thư nhà nàng hay sao?”. Càng nghĩ càng cảm thấy mình đi nhầm mà lại gặp may. Huống hồ dù hắn chưa ngẩng đầu lên nhưng đuôi mắt lại phát hiện sau núi đá hình như có một tòa tiểu đình, thầm nghĩ hẳn là vị tiểu thư kia đang ở trong tiểu đình, mà lúc nãy khi hắn thông báo họ tên, nàng chắc chắn đã nghe thấy. Nếu như nàng vô tâm, nha hoàn kia chỉ cần chỉ cho ta con đường trở về chỗ yến hội, ta liền làm như không có việc gì, cũng không tổn thất cái gì hết, cả hai không liên quan tới nhau. Nhưng nếu Thẩm tiểu thư có tình ý với ta, chắc chắn nàng sẽ ra gặp ta.
Hắn đang nghĩ tới đó liền nghe thấy tiếng nữ tử dịu dàng truyền ra từ phía Viễn Sơn thạch: “Thúy Trúc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiệu Tịch Ngôn nghe thoáng qua một chút liền nhận ra đúng là tiếng của cô gái trong khoang thuyền ngày đó, lập tức biểu hiện lễ nghĩa đúng mực. Không lâu sau liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp mày liễu mắt hạnh, vô cùng dịu dàng động lòng người đi ra từ sau núi giả. Nha đầu tên Thúy Trúc khẽ gọi vị thiếu nữ kia một tiếng tiểu thư rồi vội vàng chạy về phía nàng, thấp giọng nói với nàng vài câu.
Thiệu Tịch Ngôn lần đầu tiên thấy dung mạo của Thẩm tiểu thư, tuy không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng được coi là một tiểu mỹ nhân thanh thuần đáng yêu, trong lòng hắn không khỏi thầm nảy sinh chút tâm tư, nhưng cũng chỉ bày ra vẻ cung kính nói: “Tại hạ Thiệu Tịch Ngôn nhất thời lạc đường, lầm đụng phải tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Thẩm Uyển Nhu lúc trước cũng nghe qua không ít chuyện tài tử đi thi từ trong miệng ca ca, trong đó có nhắc đến Thiệu Tịch Ngôn, chỉ là khi đó nghe xong liền quên, cũng không ghi nhớ cái tên này trong lòng. Mượn cớ vào hai ngày đầu tháng phải lên chùa dâng hương lễ phật, nàng dấu diếm phụ thân và ca ca vụng trộm đi du hồ, tình cờ gặp được mấy người Thiệu Tịch Ngôn, nhất thời tâm huyết dâng trào đối đáp câu thơ cùng mấy người, lúc ấy mới nhớ kỹ cái tên Thiệu Tịch Ngôn này. Nàng năm nay đã 16, tình đậu đã mở, người đến phủ cầu hôn cũng không thiếu. Chỉ là nàng ở trong khuê các khó tránh khỏi có phần ôm ấp tình cảm tiểu nữ nhi, lại thêm đọc chút nhàn văn giải trí, rất có hứng thú với chuyện tài tử giai nhân. Tình cờ gặp gỡ Thiệu Tịch Ngôn khi đi du hồ liền cảm thấy có chút duyên phận, khó tránh khỏi sinh ra chút tình ý khác thường. Mấy ngày gần đây nghe ca ca nói kết giao bằng hữu cùng Thiệu Tịch Ngôn, lại khen hắn mặc dù xuất thân nghèo khó nhưng rất có tài năng và khí tiết, càng nghĩ càng thấy giống câu chuyện thư sinh nghèo gặp gỡ giai nhân mà nàng đã từng xem, thế nên liền sinh ra chút hảo cảm với Thiệu Tịch Ngôn. Hôm qua nghe nói ca ca sẽ mở tiệc chiêu đãi khách nhân, cũng có cho mời Thiệu Tịch Ngôn, trong lòng nàng thấp thỏm không yên, cố ý đến nội viện phía bên này tản bộ, chỉ mong có thể có cơ hội nhìn trộm từ phía xa xa, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc vị tài tử này có bề ngoài thế nào.
Bây giờ thấy Thiệu Tịch Ngôn ở trước mặt quả thật là vị công tử mặt mày thanh tú, tuấn lãng bất phàm, trái tim nho nhỏ thoáng nảy lên, chỉ nói: “Đại danh của Thiệu công tử, ta ở trong khuê phòng cũng đã nghe qua, phải nói là đại tài tử khó gặp trên đời.”
Thiệu Tịch Ngôn vội vàng khiêm tốn nói: “Hai chữ tài tử này thật xấu hổ không dám nhận, nhưng tại hạ cũng có nghe thấy vài tin đồn bậy hư danh mà thôi, để tiểu thư chê cười rồi.”
Thẩm Uyển Nhu nhẹ nhàng nói: “Công tử quá khiêm tốn rồi, tài năng của công tử, theo tiểu nữ thấy thì không phải lời đồn nhảm…..” Nói xong liền chậm rãi ngâm câu thơ mà ngày đó khi du hồ Thiệu Tịch Ngôn đối đáp cùng nàng.
Thiệu Tịch Ngôn giả vờ khẽ giật mình, dừng lại nửa khắc, làm như tỉnh ngộ nói: “Vừa mới nghe giọng của tiểu thư có chút quen tai, cũng không dám nghĩ nhiều, không ngờ lại đúng tiểu thư….. Ngày đó tại hạ không biết người trong thuyền chính là tiểu thư, nếu như có chỗ không đúng, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Thẩm Uyển Nhu đỏ bừng mặt, định nói điều gì đó lại nghe thấy tiếng người đi đi lại lại từ ngoài vườn truyền vào.
Thiệu Tịch Ngôn cũng sợ bị người ngoài bắt gặp, vội nói: “Ta ra ngoài đã lâu, nếu còn chậm chưa trở về chỉ sợ bọn họ sẽ oán trách, lại nói nếu có người nhìn thấy ta nói chuyện cùng tiểu thư, chỉ e sẽ có lời đàm tiếu không hay.” Nói xong liền cáo từ Thẩm Uyển Nhu, vội đi ra ngoài, ra khỏi sân nhỏ nhưng cũng không vội bỏ đi ngay, thái độ giả vờ thoáng do dự một chút, quay đầu nhìn lại, quả thật thấy Thẩm tiểu thư vẫn còn đứng tại chỗ cũ nhìn về phía bên này, thấy hắn quay đầu lại lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, quay người bỏ đi.
Tiệc rượu kéo dài mãi cho đến tạn buổi chiều mới chấm dứt, sau khi trở về, Thiệu Tịch Ngôn lại bị hai người Phùng Trần kéo đi nơi khác uống rượu, mãi cho đến tận buổi tối, trong hơi men say mới trở về nhà. Trên đường đi Thiệu Tịch Ngôn chỉ mải tính toán trong lòng. Ngày đó vô tình gặp Thẩm tiểu thư hắn thật ra cũng không nghĩ ngợi cái gì, nhưng sau hôm nay xem ra vị Thẩm tiểu thư này dường như đã nảy sinh lòng hâm mộ đối với mình, việc này khiến hắn không thể không sinh ra chút tâm tư. Phụ thân và ca ca của nàng đều làm quan trong triều, lại được hoàng thượng trọng dụng, nếu hắn quả thật có thể lấy nàng làm vợ hẳn cũng là một chuyện tốt. Huống chi vị Thẩm tiểu thư này dung mạo cũng khá xinh đẹp, lại có chút tài năng, tuy cũng có chút tính khí tiểu thư nhà giàu nhưng chưa hẳn không phải là hiền thê nên chọn. Đến lúc đó như hoa mỹ quyến, con đường làm quan trải rộng, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?
Thiệu Tịch Ngôn càng nghĩ càng thấy vừa lòng, liền cẩn thận mưu tính trước sau. Bằng gia thế Thẩm gia, hắn ít nhất phải đỗ được thám hoa mới có tư cách đến nhà cầu hôn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có sự chênh lệch nhất định so với phần đông con nhà thế gia. Các phe phái trong triều đình mọc lên san sát như nấm mọc sau mưa, Thẩm Đắc Niên chưa hẳn đã không có tâm tư dùng quan hệ thông gia làm lung lạc nhân tâm, nói muốn hắn dùng tài năng của mình để gây ấn tượng với vị Thẩm thượng thư này thì chẳng khác gì nói chuyện hoang đường viển vông. Trừ phi vị Thẩm tiểu thư kia có tình cảm sâu nặng với hắn, nói ngọt bên cạnh vị huynh trưởng Thẩm Mặc Hiên, Thẩm thượng thư may ra mới xem xét việc bàn chuyện cưới hỏi của con gái mình và kẻ xuất thân bần hàn là hắn.
Thiệu Tịch Ngôn quyết định, một là tham gia khoa cử, nhất định phải đậu tam khoa, hắn đã sớm nắm chắc việc này vài phần. Hai là kết giao càng thân thiết cùng Thẩm Mặc Hiên càng tốt, chiếm được hảo cảm của hắn. Điểm này cũng không quá khó, vài ngày nay nhìn sắc mặt mà nói chuyện, có thể thấy được Thẩm Mặc Hiên là kiểu người tính cách ngay thẳng, ưa kết giao với người tính cách giống hắn ta, chuyện này Thiệu Tịch Ngôn đã nắm chắc tâm lý, chỉ cần hợp ý hắn là được. Thứ ba chính là tìm cơ hội gặp mặt cùng Thẩm tiểu thư lần nữa, để tình càng của nàng đối với mình càng sâu nặng càng tốt. Riêng chuyện này lại hơi khó thực hiện, Thẩm tiểu thư thường ở trong khuê phòng, nếu như làm không đúng cách sẽ phản tác dụng, sẽ lộ ra mục đích hiểm độc của hắn.
Hắn mải mê suy nghĩ, chưa hề phát giác ra đã về đến nhà. Đẩy cửa bước vào liền không khỏi cả kinh, hắn nhìn thấy Như Ngọc đã nhiều ngày không tới đang ngồi trong phòng, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.