Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 20: Lễ vật và đồ cưới



Người hầu trà thành thạo pha một ấm trà xuân Long Tĩnh, phút chốc mùi thơm bay khắp nơi trong căn phòng trang nhã.

Đại hoàng tử giơ tay kêu tên nô tài đưa tới trước mặt Tần Kha một hộp gấm nhỏ, cất tiếng cười lanh lảnh: "Đây là ngọc bích mà biên giới tiến cống, đã chế thành đôi bài long phượng. Phương pháp tiêu diệu châu chấu quả thực rất hiệu nghiệm, phụ hoàng muốn khen thưởng người có công, ta thấy dáng vẻ khối ngọc bích này không tệ, cho nên yêu cầu thứđồ vật nhỏ này. Hôm nay muốn tới đây tặng ngươi và Mạnh tiểu thư làm lễ vật có lẽ thích hợp hơn."

Ngọc Ninh không rõ biện pháp tiêu diệt châu chấu là do Tần Kha đưa ra, vì vậy cảm thấy giật mình, oán trách: "Đại hoàng huynh thật bất công, đôi bài long phượng này Ngọc Ninh chọn trúng rất lâu rồi, phụ hoàng vẫn giữ lại không chịu cho Ngọc Ninh, không ngờ lại bị Đại hoàng huynh đem làm quà tặng." Nàng ta quay mặt sang: "Tần nhị công tử và Mạnh tiểu thư thật là may mắn."

Tần Kha vốn định từ chối một chút sau đó mới vui vẻ tiếp nhận. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, dưới chân bỗng nhiên bị đạp một cái. Hắn nhìn sang Mạnh Chu, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh. Đợi đến khi nàng nhận ra Tần Kha chăm chú nhìn mình thì bỗng nhiên mặt mày đè nén lại, giống như có ý nhắn nhủ, sau đó lập tức khôi phục bình thường, không chút nào phát hiện được khác thường.

Tần Kha không khỏi cười thầm: Nàng sợ bên trong có quỷ kế gì sao?

Mạnh Chu làm sao có thể không sợ được, Đại hoàng tử và Ngọc Ninh công chúa gióng trống khua chiêng như vậy, vừa thăm dò vừa tặng lễ vật, nhất định là có mưu đồ. Nhưng nàng thật sự không hiểu Tần Kha và mình đều không có tiếng tăm mấy, tại sao lại trêu chọc đến hai vị dòng dõi vua chúa này?

Nàng làm ra vẻ không liên quan gìđến mình mà uống một hớp trà xuân Long Tĩnh, nhưng lại ngầm lo lắng cho Tần Kha làm sao từ chối món quàđó. Song một ngụm nước còn chưa vào đến cổ họng đã nghe Tần Kha nói...

"Nếu vậy Tần Kha cung kính không bằng tuân mệnh."

Mạnh Chu kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hai tay Tần Kha cung kính tiếp nhận hộp gấm kia, đồng thời chân thành mỉm cười với Mạnh Chu. Ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Chu chính là: Hắn điên rồi sao?

Nếu nói vô công bất thụ lộc, chẳng lẽ Tần Kha không hiểu nhận lễ vật của Đại hoàng tử, sau này sẽ phải đi theo hắn làm tùy tùng ư? Đại hoàng tử là người có dã tâm tranh ngôi đoạt vị, nếu đi theo hắn, sau này không biết sẽ gặp phải những mối nguy gì. Sao Tần Kha lại không cẩn thận như vậy, lẽ nào một đôi ngọc bích là có thể mua được hắn ư?

Mạnh Chu còn đang suy nghĩ làm sao nhắc nhở Tần Kha, lại nghe thấy Ngọc Ninh công chúa không cam lòng tỏ ra yếu kém nói: "Đại hoàng huynh đã nói như vậy, Ngọc Ninh sao có thể keo kiệt được? Vậy chiếc ly phượng hoàng bằng vàng để ở trong kho của ta cũng là đồ bỏ đi, không bằng tặng cho Mạnh tiểu thư làm của hồi môn đi."

Đại hoàng tử giật mình nói: "Nếu ta nhớ không lầm, chiếc ly phượng hoàng bằng vàng kia là bảo vật được cống nạp làm quà kết giao giữa hai nước, là thứ vô giá mà... Tứ muội, hôm nay muội cũng thật hào phóng."

Mạnh Chu vừa nghe liền kinh hãi: Hôm nay là muốn náo loạn thành gì vậy, người tặng lễ vật người tặng đồ cưới, rốt cuộc bọn họ có mưu đồ gì?

Nhưng ngay trước mặt hoàng tử công chúa nàng càng thêm khiêm tốn trung thực: "Đại công tử của Tần phủ chưa đón dâu, Nhị công tử làm sao có thể giành trước được? Ý tốt của công chúa Mạnh Chu xin ghi nhận, những lời này của ngài là may mắn lớn nhất của Mạnh Chu. Chỉ tiếc chiếc ly phượng hoàng bằng vàng kia là vật phi thường, chỉ có ngài mới xứng với nó, để ở trong tay của Mạnh Chu thì thật phí phạm của trời."

Ngọc Ninh nhíu đôi mày thanh tú lại, làm như không hờn giận: "Đại hoàng huynh, đây là Mạnh tiểu thư đang hối thúc huynh làm việc không tới nơi tới chốn, tại sao nói làm mối mà đã vài ngày vẫn còn chưa xác định được ngày!"

Đại hoàng tử không khỏi bật cười: "Sao lời của Mạnh tiểu thư nhà người ta đoan trang chính trực mà tới miệng của muội lại biến thành ý như thế?"

Lời này khiến cho Ngọc Ninh nổi giận, nàng ta trừng mắt, ngang ngược nói: "Rốt cuộc muội đã biết, hôm nay Đại hoàng huynh thấy Mạnh mỹ nhân liền quên muội muội Ngọc Ninh này."

Lời vừa nói ra, Tần Kha kín đáo liếc nhìn Mạnh Chu, hàm ý sâu xa. Hắn cũng hiểu được lời của Ngọc Ninh công chúa không phải là không có lý: Nương tử của ta dáng vẻ đoan chính lại hiền lương thục đức, không dám đảm bảo sẽ không bị những nam tử khác nhìn trúng...

Nếu không phải có người ngoài ở đây, chắc chắn lúc này Mạnh Chu đã phun ngụm nước trà trong miệng vào mặt của Tần Kha. Ánh mắt đó của hắn là có ý gì, cứ như là phu quân nhìn thấy nương tử hồng hạnh vượt tường... thật sự là khiến cho người ta bực bội!

Thấy tình hình như vậy, Đại hoàng tử chỉ có thể xin khoan dung: "Xem cái miệng nhỏ của muội xem, thực sự là lý lẽ không buông tha người ta. Được được được, ta không nói nữa được chưa?"

Tiếng cười nổi lên bốn phía.

Bốn người ngươi một câu ta một câu hàn huyên khoảng chừng thời gian một nén nhang, hạ nhân trong phủ Đại hoàng tử đến giục, nói là có khách quý đến phủ. Vừa nghe đến hai chữ khách quý, Đại hoàng tử càng cười lớn hơn, vội vã rời đi.

Hôm nay Ngọc Ninh công chúa thật vất vả mới ra khỏi cũng nên đương nhiên không muốn nhanh như vậy đã phải quay về. Nàng ta nhìn bóng lưng của Đại hoàng tử, mỉm cười: Quý phủ của Đại hoàng huynh có chuyện tốt gì vậy?

Mạnh Chu thấy sắc trời không còn sớm muốn cáo từ, nhưng Ngọc Ninh công chúa đột nhiên nói một câu: "Hôm nay Ngọc Ninh mời hai vị tới đây nói lên suy nghĩ của mình."

Cũng không quan tâm vẻ mặt giật mình của Tần Kha và Mạnh Chu, nàng ta tiếp tục mở miệng: "Ngày đó hai vị gặp nạn ở trong cung, mặc dù có người tận lực giúp đỡ nhưng cũng giống như Ngọc Ninh, bụng làm dạ chịu. Người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, lúc đầu đúng là Ngọc Ninh có ý gây rắc rối cho Mạnh tiểu thư, chỉ vì trước kia đến tửu quán Dương Liễu, ở đó nghe một ít tin đồn về Mạnh tiểu thư. Vì vậy ấn tượng ban đầu cho rằng Mạnh tiểu thư là một nữ nhân không có đức hạnh. Tính Ngọc Ninh thẳng thắn, ghét nhất là loại nữ nhân giả dối..."

Mạnh Chu cảm thấy kinh ngạc: Đường đường là công chúa vậy mà lại bỏ xuống địa vị, chủ động gánh chịu trách nhiệm, quả nhiên là chuyện xưa nay chưa từng thấy. Nhưng nghe công chúa nói đến tửu quán Dương Liễu, Mạnh Chu theo bản năng đưa ánh mắt về phía trước cửa sổ... xem ra đã xem thường khả năng tung tin đồn từ nơi này rồi.

Nhưng mới liếc mắt một cái đã thấy trước tửu quán Dương Liễu xảy ra biến cố. Cách tửu quán Dương Liễu không xa hai cỗ kiệu dừng một trước một sau, lúc người trong kiệu bước xuống, Mạnh Chu không khỏi kinh ngạc, đó là...

Chỉ nghe thấy Ngọc Ninh công chúa cười lạnh nói: "Mấy ngày nay nghe nói chuyện của Đại công tử của Tần phủ, thực sự là khiến Ngọc Ninh nhìn với cặp mặt khác trước. Nhắc đến lại buồn cười, Ngọc Ninh ta tự xưng là thái độ đối nhân xử thế khá thẳng thắn vô tư, vậy mà không ngờ nghe mấy lời hoang đường của bọn họ, quả nhiên là vẫn không phân biệt được..." Nàng ta dừng một chút, cười lạnh nói: "Tiết mục náo động kinh thành hai nữ nhân tranh giành một phu quân, hôm nay cũng nên có một kết cục. Đương nhiên hôn sự của Mạnh tiểu thư và Tần nhị công tử cũng không còn xa nữa."

Cuối cũng Mạnh Chu cũng hiểu, hai cỗ kiệu kia e là Ngọc Ninh công chúa mời tới, đây chính là Tần lão gia và Vạn lão gia, công chúa quả nhiên rất có năng lực... hai vị đại nhân cùng đến, báo hiệu cho chuyện tốt của Tần Kha và Vạn Tuệ Như sắp đến?

Nhưng Mạnh Chu vẫn lo lắng: Rốt cuộc Ngọc Ninh công chúa là tính tình thật hay là có mưu đồ khác?

Vừa nghĩ tới vế sau, Mạnh Chu không tự chủ được liếc mắt nhìn Tần Kha, thầm nghĩ: Mưu đồ của công chúa chẳng lẽ là hắn?

Tần Kha vẫn luôn im lặng uống trà bình tĩnh nuốt xuống một ngụm trà, cười nói: "Nếu vậy còn phải đa ta công chúa. Tần Kha đang lo lắng không biết ngày nào có thể cưới Chu nhi về phủ, tránh cho đêm dài lắm mộng..."

Mạnh Chu lén lút trừng mắt với Tần Kha, nhưng vẻ mặt người ta vẫn bình tĩnh, không nhúc nhích chút nào.

Mạch nước ngầm giữa hai người bắt đầu phun ra khiến cho Ngọc Ninh công chúa bật cười khúc khích: "Hai người các ngươi quả thật đã đến mức không ai chịu thua như vậy rồi sao? Hai vị, ta vẫn muốn khuyên một câu, cẩn thận lửa lan ra không thể cứu vãn."

Thấy Tần Kha không biết xấu hổ nói, Mạnh Chu còn có thể bình tĩnh được, nhưng hôm nay nghe Ngọc Ninh công chúa, trên người nàng như đốt một cây đuốc, đốt nóng cháy khắp người. Trong đầu hiện lên một hình ảnh kiều diễm, càng khiến cho nàng ngồi cũng thấy khó khăn.

Khí nóng bắt đầu bốc lên nơi cổ họng khiến cho vẻ mặt của nàng căng thẳng, bày ra sắc mặt vô cùng lo lắng, nhìn Tần Kha một cái, ân cần nói: "Hôm nay Nhị công tử đã dùng thuốc chưa? Vừa rồi nhìn thấy hạ nhân trong Tần phủ lo lắng tìm người, sợ là kêu ngài về dùng thuốc đó."

Ngọc Ninh công chúa càng cười to hơn: "Thuốc" trong miệng Mạnh tiểu thư chỉ sợ là chuyên trị nói nhảm. Sau đó vẻ mặt công chúa bất ngờ tối sầm lại, nhìn tình hình của hai người trước mặt, đột nhiên cảm giác thấy cuộc đời này có được một phu quân bình thường là may mắn lớn như thế nào, chỉ tiếc phu quân thuộc về mình vẫn còn chưa tới.

Tần Kha cũng không phản bác lời của Mạnh Chu, ngược lại bắt đầu thở dài: "Đúng là quên mất. Công chúa, hôm nay đa tạ đã tiếp đãi, Tần Kha phải hồi phủ uống thuốc rồi." Nói đến hai chữ uống thuốc, hắn lại liếc mắt nhìn Mạnh Chu.

Mạnh Chu đương nhiên thờ ơ cười, không quan tâm tới hắn.

Ngọc Ninh công chúa sảng khoái cười: "Làm phiền Nhị công tử tiện đường tiễn Mạnh tiểu thư trở về, hôm nay ta nói cũng đã nói xong rồi, trà cũng đã mời rồi, chuyện đến chỗ này cũng đã sáng tỏ. Hi vong sau này gặp lại hai vị có thể được xem như là bằng hữu mà đối đãi, không cần phải câu nệ tôn ti trật tự."

Trước khi rời đi, Mạnh chu quay đầu lại nhìn Ngọc Ninh công chúa một cái, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng cũng không thể không có thiện cảm đối với vị công chúa tình tình thẳng thắn này.

Vì để tránh cho đụng mặt với hai vị Tần, Vạn đại nhân kia, Tần Kha dẫn Mạnh Chu đi từ phía cửa sau của quán trà ra ngoài, đi vào một con hẻm nhỏ quen thuộc. Ngay khi Lục Yêu và nô tài Phương Chính của Tần Kha nhận được tin lập tức vội vã chạy tới.

Lục Yêu định tiến lên hỏi lại bị Phương Chính ngăn cản, hắn ta nghiêm giọng nói: "Hai vị chủ tử đang nói chuyện với nhau, chúng ta là hạ nhân lúc này không nên xen vào."

Lục Yêu suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, trong lúc đó lại liếc mắt quan sát tên nô tài dáng vẻ chính trực, nói cũng có nề nếp, chỉ cảm thấy nếu hắn không mở miệng thì giống như một khúc gỗ chết, mặc dù đã mở miệng... cũng giống như khúc gỗ chết nói chuyện, cho nên không khỏi lén lút nở nụ cười.

Tần Kha và Mạnh Chu sóng vai mà đi, hắn thấy nãy giờ Mạnh Chu không nói gì, không khỏi giật mình: Vừa rồi ở trong quán trà, nàng vừa trừng mắt vừa đá chân, giống như có chuyện vẫn chưa nói hết, sao giờ lại im lặng như vậy. Lo lắng nàng nín nhịn sẽ khó chịu, Tần Kha trêu đùa: "Sao Chu nhi không nói gì vậy?"

Da gà trên người Mạnh Chu nổi đầy lên, nàng liếc mắt nhìn Lục Yêu và Phương Chính đều đi theo cách một đoạn xa, lúc này mới dừng bước chân, bất đắc dĩ nói: "Nhị công tử, nếu không phải ghét bỏ thì gọi thẳng tên Mạnh Chu đi." Cái kiểu xưng hô Chu nhi thật là quá thân mật, hơn nữa mỗi khi nàng nghe thấy giống như là không có chuyện tốt xảy ra.

Nàng thu lại tâm tư, tiếp tục nói: "Mạnh Chu chỉ đang nghi ngờ, Nhị công tử và Đại hoàng tử rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Không nghĩ ra cho nên không dám tùy tiện mở miệng."

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Kha, tự biết Tần Kha không để những lo lắng của mình ở trong lòng, Mạnh Chu thở dài một hơi, dứt khoát nói rõ thêm một chút: "Ta ở khuê phòng đương nhiên không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng dù sao phụ thân cũng đang làm quan trong triều. Ít nhiều cũng nghe được chút đồn đãi, Đại hoàng tử là thân phận gì, chàng không phải không biết. Nói một câu đại nghịch bất đạo, lúc này ngôi vị Thái tử còn bỏ trống, mấy vị hoàng tử đều có thể. Đại hoàng tử là con trưởng, hắn sao lại không có dã tâm? Chàng nói hôm nay hắn tặng chàng ngọc bích là chuyện tốt, nhưng chàng có thể nào không suy nghĩ thêm một chút, hắn và chàng không thân cũng chẳng quen, vì sao phải tặng chàng món lễ vật quý giá như vậy? Trừ khi là muốn chàng vì hắn mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, thậm chí không quan tâm đến sống chết..."

Lời còn chưa nói hết, cả người nàng đã bị kéo vào trong lòng Tần Kha, mùi thơm ngát của mực viết kèm theo lá trúc xông vào mũi nàng, khiến cho tim nàng nhảy loạn xạ, tinh thần biến đổi, cả người không thể động đậy chút nào.

Chỉ nghe thấy một giọng nói yên ổn từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Yên tâm." Chỉ là hai chữ thôi đã khiến cho nàng nổi ra cảm giác rung động, trong lòng giống như có hàng nghìn con sóng xô đập, có xúc động có thở dài và cả một phần an ủi.

Nhưng không ngờ lại nghe Tần Kha lại tiếp túc nói: "Tần Kha ta nhất định sẽ không để cho nàng có cơ hội làm quả phụ."

Nhất thời Mạnh Chu hận không thể xé rách hắn làm mồi cho quạ đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.