Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 32: Trên giường dễ làm



Mạnh Chu bị giày vò nhiều canh giờ, đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, đợi đến lúc nàng tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tần Kha bên cạnh, chỉ có chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm của người. Mạnh Chu vuốt chăn, ngây ngốc nở nụ cười: một đêm mộng xuân vô cùng tốt đẹp, chỉ mong được ngủ không cần tỉnh dậy.

Ngày thứ hai tân nương phải đến tế bái tổ tiên, trước khi đến Từ Đường, quả nhiên Đại phu nhân phái người đến gọi Mạnh Chu qua.

Đại phu nhân lôi kéo tay nàng khuyên can một lúc, trong lời nói đều hy vọng Mạnh Chu và Tần Kha sống chung hòa thuận, nói xong còn thêm vào một câu cuối: “Từ xưa đến nay có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp? Lúc này người làm thê tử phải biết nhường nhịn khéo léo, như thế cuộc sống phu thê mới có thể hoàn hảo.”

Mạnh Chu chỉ nghe, gật đầu, mỉm cười, không nói.

Tử Diên đứng bên thấy thế, ho khan hai tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở. Nhị thiếu phu nhân thật sự giống như hóa thành tảng đá, ngồi tại chỗ sững sờ không nói một lời.

Chợt Mạnh Chu ngẩng đầu lên, nhìn Tử Diên ân cần nói: “Có phải là phong hàn không? Hôm nay trời lạnh, nếu ban đêm suy nghĩ quá nhiều, rất dễ bị bệnh. Tỷ tỷ là người hầu bên cạnh bà bà, phải làm việc cực kỳ cẩn thận mới đúng.”

Nàng đột nhiên nói một câu như thế, Tử Diên nghẹn họng. Nếu chỉ nghe qua câu nói này không có gì quan trọng, chỉ cần suy nghĩ là có thể phát hiện bên trong có ngụ ý. Nàng là đang nói bóng nói gió muốn nàng ta không cần suy nghĩ quá nhiều sao? Hay ý chỉ Đại phu nhân suy nghĩ quá nhiều?

Tử Diên nhìn lại Đại phu nhân, phát giác bà đang đặt ngón trở lên day huyệt Thái Dương, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ. Đột nhiên bà lạnh lùng quét mắt tới, Tử Diên bị dọa sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, chỉ đành quỳ xuống, mở miệng kêu: “Nhị thiếu phu nhân nói đúng lắm, nô tỳ nhất định chú ý.”

Đợi đến khi Mạnh Chu ra ngoài, Đại phu nhân vung tay lên đánh rơi ly trà trên bàn, cái ly rơi bên chân Tử Diên, nước trà bắn lên người nàng ta. Mà nàng ta cũng không dám kêu, cúi đầu thật thấp: những năm này mọi chuyện trong phủ đều do Đại phu nhân định đoạt, chưa từng gặp phải đối thủ? Nhị thiếu phu nhân tốt rồi, chỉ mới vào phủ ngày một ngày hai đã khiêu chiến với Đại phu nhân, thật sự không biết tự lượng sức mình!

Lục Yêu đứng ngoài cầm áo choàng, thấy tiểu thư ra ngoài, vội vàng khoác áo lên cho nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, sức khỏe người không sao chứ?”

Mạnh Chu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lần này hình như ta đã đắc tội với bà rồi.”

Lục Yêu nghe xong, sững sờ, dở khóc dở cười: “Tiểu thư, tin tức xấu như vậy người còn cười được sao?”

Mạnh Chu liếc nàng ta: “Chẳng lẽ muốn ta khóc chết đi sống lại sao? Còn nữa ngày đầu tiên bà ấy còn bắt ta quỳ lên cái đệm có lá thông, không thể chờ đợi thêm, ta khóc chết cũng vô dụng.”

Hai đôi phu thê đi về phía Từ Đường, Tần Kha với Mạnh Chu cố ý không đi cùng nhau. Mà Vạn Tuệ Như cười khoác tay Tần Giác, nhìn Mạnh Chu hỏi thăm với ‘ý tốt’, “Hôm qua đệ muội ngủ không ngon giấc sao, ta thấy hai mắt muội đều bầm đen, chẳng lẽ là cả đêm không ngủ sao?”

Mạnh Chu oán giận trừng mắt nhìn Tần Kha: Đều tại chàng, hôm qua muốn mấy lần, chàng nói!

Tần Kha làm như không nhìn thấy, cười cười nhìn đại ca: “Vừa nhìn thấy dáng vẻ đường làm quan rộng mở, chắc hẳn tối qua cũng là một khắc đáng giá ngàn vàng.”

Tần Giác nhếch miệng cười lúng túng, vết sưng trên mắt càng lan ra – nếu không phải vì quá độ khó có thể khiến người ta tin được.

Đoàn người đến Từ Đường tế bái tổ tiên Tần gia. Vạn Tuệ Như mời Vạn Tuệ Như đến phòng nàng ta xem phấn son mới đến. Mạnh Chu xoa trán nói: “Ngày hôm nay Mạnh Chu hơi nhức đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi, đa tạ ý tốt của đại tẩu.”

Vạn Tuệ Như nói cười ríu rít, rời đi theo Đại công tử.

Nhị công tử đuổi bọn hạ nhân đi, kéo Mạnh Chu đến đình nước bên kia, người khác nhìn vào không thể không nghĩ là đang tức giận.

Lục Yêu đi ở sau, miệng luôn nói: “Cô gia người đi chậm chút, tiểu thư không nhanh hơn được.”

Mạnh Chu nâng mép váy, chạy chậm, lúc này mới đuổi theo bước chân Tần Kha. Chờ đến khi đến được đình nước, nàng thở hồng hộc, thấy xung quanh không có hạ nhân mới nhìn Tần Kha, oán giận nói: “Chàng đó, sáng sớm đã bắt đầu giày vò người khác.”

Trong đình nước có một cái bàn đá tròn lớn, còn có năm ghế đá con, trên ghế đá cũng có một lớp nệm êm. Tần Kha cười rạng rỡ nói: “Nương tử, xin mời ngồi.”

Bây giờ Mạnh Chu nhìn thấy đệm đều thấy lo lắng, nàng nhìn quanh: “Bên trong đệm không có gì chứ?” Nàng dùng đầu ngón tay sờ soạng thử xem, lại dùng bàn tay đè xuống, xác nhận không bị làm sao mới dám ngồi lên.

Tần Kha pha một ấm trà, thưởng thức tán gẫu với Mạnh Chu. Trong đình nước, bốn phía đều là nước, nhìn xa xa đều có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Lục Yêu và Phương Chính canh giữ ở bên cạnh thật giống như kim đồng ngọc nữ giữ cửa.

Uống một ngụm trà, Mạnh Chu thỏa mãn hít một hơi, cười rạng rỡ thành thật khai báo chuyện sáng nay gặp đại phu nhân.

Tần Kha nghe xong, dùng tay nhéo nhéo mặt nàng: “Hôm nay nàng thật lớn mật, đắc tội với bà ấy rồi sẽ thế nào? Liễu Phiêu Phiêu là nữ nhân ngang ngược thế nào, hôm nay nàng không nghe thấy nàng ta không chịu an phận trong phủ hả?”

Giống như bị nhắc nhở, Mạnh Chu gật đầu: “Mấy hôm nữa vẫn nên đi xem nàng ta thế nào, hôm nay trong bụng nàng ta là bảo bối, ngày sau nếu có thể sinh được con trai, thân phận địa vị chắc chắn sẽ khác.”

Tần Kha đứng dậy, nhìn nước hồ, trong đầu thoáng hiện lên trải nghiệm quá khứ, bất giác nở cụ cười lạnh: “Vậy cũng phải xem nàng ta có thể sinh con thuận lợi hay không.”

Nghe thấy lời Tần Kha và Vạn Tuệ Như giống nhau, trái tim Mạnh Chu hoảng hốt: “Sao có thể, chẳng lẽ bà ấy nhẫn tâm ra tay độc ác với đứa bé sao? Dù sao đó cũng là cháu ruột của bà!”

Tần Kha thở dài, đi tới bên cạnh Mạnh Chu, ôm nàng trong lòng mình: “Ta chưa kể chuyện của mẫu thân ta cho nàng biết. Bà ấy vốn tên Mộc Lan, là người Tây Vực, sinh ra ở bên bờ sông Lan Khê (hoa lan). Năm bà mười bảy tuổi cứu được một vị lãnh tướng người Hán, lúc ấy hắn đã hôn mê. Mẫu thân hết lòng chăm sóc gần nửa tháng mới có thể thức hắn tỉnh, còn hầu hạ hơn một tháng hắn mới có thể xuống giường. Hai người sống chung với nhau lâu ngày cũng có tình cảm với nhau, ý định sinh sống với nhau cả đời bên bờ sông Lan Khê. Nhưng ba tháng sau, tướng lĩnh người Hán nhận được tin tức, nói là Hoàng đế đang phái người tìm hắn, hắn hiểu được đã đến lúc phải trở về Hán. Mẫu thân chưa từng do dự, bằng lòng theo hắn trở về, chỉ vì lúc ấy trong bụng mẫu thân đã có ta…”

Tần Kha dừng một chút, ánh mắt mê ly, trước mắt phảng phất hiện ra nữ nhân không có đường lui vì yêu, mỗi lần nhớ tới không thể không đau lòng: “Sau đó mới phát hiện tướng lĩnh người Hán đã có thê thất, mẫu thân mất hết ý chí, vốn muốn rời khỏi Kinh thành, nhưng một người nước khác có thể sinh sống ở Kinh thành dễ dàng sao? Huống chi sau khi lặn lội đường xa, sức khỏe bà vẫn chưa hồi phục, nếu tiếp tục mệt nhọc, sợ rằng bào thai trong bụng không chịu nổi. Sau khi suy nghĩ chần chừ, bà quyết định ở lại tần phủ. Bà không hề phòng bị người ta, lại không biết có người âm thầm hạ độc trong thức ăn của bà. Lúc ấy bà chỉ mới mang thai được bảy, tám tháng, vì vậy đã sinh non. Thế nhưng tàn dư của độc không thể bài trừ hết, sức khỏe người càng ngày càng suy sụp. Trong kí ức của ta, mẫu thân luôn nằm, giai đoạn sau ánh mắt càng thêm vẩn đục, không thể khống chế, cơ thể nát rữa mà chết. Năm ấy ta tám tuổi, còn nhớ rõ hoa đào nở ngoài phòng, ta hái được một đóa cài lên tóc mai mẫu thân, dường như bà đang cười…”

Mạnh Chu đau lòng, nàng chỉ có thể ôm lấy Tần Kha thật chặt, thật giống như muốn khảm hắn vào trong cơ thể mình, để hắn không còn rét lạnh. Mạnh Chu chưa từng gặp mẫu thân mình, nhân lúc người khác hỏi đến, nàng đều không biết dùng giọng điệu gì để nhắc tới sinh mẫu, thậm chí lúc nhắc tới sinh mẫu đã chết, nàng cũng chưa từng cảm thấy đau thương. Nhưng Tần Kha lại khác, từ nhỏ hắn đã tận mắt chứng kiến mẫu thân mình chết dần chết mòn, cái này có thể khoét sâu vào trái tim khổ sở của một đứa trẻ như thế nào?

Mũi nàng đau xót, cổ họng giống như bị nhét một tảng đá gì đó vừa cứng vừa khổ sở, không thể lấy ra: “Ta… về sau để ta làm mẫu thân chàng nhé!”

Nàng im lặng hồi lâu, rốt cuộc mới nói một câu như vậy. Nàng bằng lòng cưng chiều hắn như cưng chiều một đứa bé, che chở hắn, không để hắn sợ hãi, không để hắn lo lắng, chỉ hy vọng lúc này hắn không còn đau thương.

Tần Kha vân vê lọn tóc của nàng, buồn cười: “Nàng đúng là nha đầu ngốc. Nếu như nàng là mẫu thân ta, chẳng lẽ ta là huynh trưởng của các con rồi sao?”

Mạnh Chu cười không khép nổi miệng, nhón chân lên vuốt đầu Tần Kha, nghiêm túc nói: “Kha nhi nhà ta thật biết nghe lời, lát nữa mẫu thân nấu cơm cho con.”

Tần Kha bắt được tay nàng, đè nàng lên trên bàn đá, nhéo chóp mũi nàng, hơi thở không ổn định: “Có tin ta xử lý nàng ở nơi này không?”

Bị hắn uy hiếp mấy lần, Mạnh Chu nảy sinh ý phản kháng. Nàng vòng tay lên cổ Tần Kha, kéo hắn xuống, sau đó chủ động dâng miệng lên hôn. Trong lúc Tần Kha đang há mồm trợn mắt, chợt chạy trốn khỏi ngực hắn, đứng cách đó khá xa ôm bụng cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Mặc dù lúc này không có ai, nhưng chàng cũng không thể không kiêng kỵ gì như vậy.”

Tần Kha ngồi trên ghế đá, cười dịu dàng như nước hồ gợn sóng, nhưng không thể biết có xoáy chảy bên dưới hay không: “Diễn nhiều năm như vậy cũng thấy thật sự đều vô dụng, chợt nghĩ tới, không bằng vứt bỏ dáng vẻ yếu đuối hèn nhát. Nếu ta tranh giành với đại ca, nàng nói xem ai sẽ thắng?”

Nghe nói như thế, Mạnh Chu khiếp sợ trong lòng. Nàng cầm tay Tần Kha, chưa từng do dự nói: “Đối thủ của chàng chưa bao giờ là hắn, buông tay đi, con rồng ẩn nấp, kết cục không phải là kế hoạch lâu dài.”

Một trận gió thổi qua, nước hồ gợn sóng lăn tăn, không ngờ phía ánh nắng rạng đông, sóng nước trong veo vẩy vào trong mắt hai người.

Hai người cầm tay nhau ngồi một lát, Mạnh Chu nhớ tới lúc tế bái tổ tiên, mà vị tân nương như nàng còn chưa từng tế bái bà bà chân chính. Nàng lên tiếng hỏi: “Mẫu thân được chôn cất ở chỗ nào? Chàng dẫn ta đi gặp.”

Không ngờ hai người chỉ vừa ra cửa đã có người đi theo. Mạnh Chu liếc mắt nhìn, bất giác cau mày, nàng kéo một tay áo Tần Kha, ý bảo hắn đi nhanh.

Thật giống như đang chạy trốn, hai người vội vã chạy ra khỏi cửa chính tần phủ. Đợi đến lúc chạy được một đoạn khá xa, xác định người đó không đuổi theo kịp, Mạnh Chu mới bật cười: “Chàng nói xem chúng ta có giống đôi uyên ương chạy trốn không?”

Tần Kha cốc lên đầu nàng, nói: “Thành thật khai báo, lúc nãy nàng tránh ai?”

Mạnh Chu hừ hừ, không nói lời nào – bảo nàng nói thế nào, đây là Ngân Hạnh được bà bà đặc biệt lựa chọn cho tướng công.

Nào ngờ, Tần Kha chợt cười: “Là Ngân Hạnh à? Hôm qua ta nghe thấy tên cảm thấy khá quen, giờ mới nhớ, thì ra nàng ta là một người xưa.”

Nghe nói như thế, Mạnh Chu bỗng dừng chân, cười như không cười nhìn Tần Kha, ý bảo hắn nói tiếp.

Tần Kha chợt có cảm giác người nói linh tinh, là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.