Sau khi hỏi thăm vài người, Phổ Xuất Phát nhắm thẳng đến khu thương mại phía Nam thành phố. Phổ Thông nhìn cảnh vật quen thuộc ở hai bên đường, lòng thầm kêu không ổn, người trong khu thương mại đa số đều biết mặt y, lỡ trong lúc y đang lén lút theo dõi mà bị ai đó lớn tiếng chào hỏi thì coi như xong đời.
"Phải dụ lão ra chỗ khác, trong này không tiện hành động." Phổ Thông nhíu mày, cân nhắc một thoáng, đoạn nhờ Lý Chí canh Phổ Xuất Phát hộ, còn mình thì chạy đi tìm Tiểu Vương.
Phổ Xuất Phát tặc lưỡi nhìn dòng người tấp nập trong khu thương mại, sao mọi chuyện không như lão tính gì hết, đi nãy giờ mà vẫn chẳng tìm nổi đối tượng thích hợp. Đám người này đúng là giàu thật, nhưng bọn họ cất tiền kỹ quá chừng, hoặc là bỏ vào túi trong của áo khoát, hoặc là đeo trước ngực, lão mà động vào một cái là bị phát hiện ngay. Phổ Xuất Phát hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, đột nhiên bụng dưới hơi căng. Giờ lão mới nhớ ra, từ trưa đến giờ lão chưa giải quyết "nỗi buồn" lần nào cả!
Lão ôm bụng chạy vội vào cái WC công cộng gần đó. Lý Chí nấp đằng sau nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, rõ ràng khu thương mại có tận bốn cái WC công cộng, thế quái nào lão già này lại chọn trúng phóc WC của Hồng Kỳ vậy?
May mà Phổ Xuất Phát không chạy lung tung, nên chỉ chốc lát sau, Phổ Thông đã mang Tiểu Vương tới, Đại Ngưu cũng chạy theo hóng chuyện.
"Lão đâu?" Phổ Thông hỏi Lý Chí, Lý Chí hất cằm về phía WC. Phổ Thông nhìn theo hướng gã chỉ, nhận ra đây là đâu, mặt y lập tức tái mét. Lão già kia đã phát hiện ra Hồng Kỳ? Không thể nào, rõ ràng y đã hành sự rất cẩn thận mà? Sau khi rà soát lại biểu hiện mấy ngày nay của mình, Phổ Thông kết luận, đây chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.
"Xông vào luôn hả?" Tiểu Vương hừng hực nhiệt huyết hỏi Phổ Thông. Phổ Thông vốn không đề cập quan hệ của mình với Phổ Xuất Phát, y chỉ bịa đại là có một tên cướp bị truy nã vừa trốn vào khu thương mại nên y đến nhờ bảo an lôi lão ra, không ngờ Tiểu Vương tin thật.
"Cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu này?" Tiểu Vương tròn mắt nghe Phổ Thông chém gió, "Thế sao họ không đích thân vào truy bắt?"
"Khụ, vì sợ đánh rắn động cỏ, và cũng để đảm bảo an toàn cho những người vô tội, chúng tôi buộc phải làm vậy, mong cậu hợp tác." Lý Chí đáp thay Phổ Thông, bộ dạng làm bộ làm tịch của gã trông cũng giống người đang thi hành công vụ phết. Tiểu Vương tưởng gã là cảnh sát, liền nghiêm túc gật đầu. Đại Ngưu đứng bên cạnh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không nói gì.
Phổ Thông thở phào nhẹ nhõm, thầm giơ ngón cái khen ngợi sự lanh trí của Lý Chí.
Lú này, Phổ Xuất Phát đã "xả lũ" xong, ung dung đi ra.
"Bác gì đó ơi." Hồng Kỳ ngồi trước cửa sổ thấy Phổ Xuất Phát nghênh ngang rời đi, liền gọi lão lại.
Phổ Thông nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, bất lực đỡ trán, tuy y đã kể với Hồng Kỳ tất tần tật về Phổ Xuất Phát, nhưng hình như chưa bao giờ mô tả mặt mũi lão tròn méo thế nào, Hồng Kỳ không biết là phải. Ai, mong là hắn không làm căng quá.
Phổ Xuất Phát nghe gọi, hung ác quay sang trừng Hồng Kỳ, "Gì?"
"Bác vẫn chưa trả phí WC." Hồng Kỳ nhắc nhở, lão già hung hăng này làm hắn bất giác liên tưởng đến người cha không rõ mặt mũi của Phổ Thông.
"Trả con mắt mày!" Phổ Xuất Phát nhổ một bãi nước bọt trên đất, "Chỗ rách nát này của mày được tao đi tè ở là phúc tám đời nhà mày đó, thế mà còn dám mặt dày đòi tiền à? Tin tao đập mày ra bã không?!" Mãi vẫn không kiếm chác được gì nên Phổ Xuất Phát đã rất khó chịu, lão đang lo không có ai để trút giận thì vừa may thằng nhóc chán sống này chường mặt ra.
"Ông!" Hồng Kỳ trợn mắt, người gì đâu mà vô lý vậy trời? Hắn định phản bác, chợt phát hiện phía xa xa có một đám người đang nhìn về phía này, mà người đứng đầu lại là Phổ Thông.
Hồng Kỳ suy nghĩ trong chớp nhoáng, lập tức hiểu ngay, hóa ra đây là cha của Phổ Thông! Đúng là gặp mặt rồi mới thấy lão khó ưa hơn những gì Phổ Thông đã miêu tả gấp mấy lần. Không biết tại sao Hồng Kỳ lại thấy mừng, Phổ Thông được người như vậy nuôi nấng mà không nhiễm thói xấu của lão, đúng là phước trời ban.
Hồng Kỳ hoàn hồn, bình tĩnh bảo Phổ Xuất Phát, "Tôi không thèm tiền của ông nữa, lượn đi cho nước nó trong." Dứt lời, hắn đóng sầm cửa sổ lẫn cửa cái lại, bỏ ngoài tai mọi lời mắng chửi thô tục của Phổ Xuất Phát.
"Đ* má! Thứ mất dạy, nít ranh mà dám ăn nói như vậy với trưởng bối à?! Nhớ mặt tao đó, tao mà gặp lại mày, tao sẽ đánh mày đến má mày cũng nhận không ra!" Phổ Xuất Phát mắng một hồi lâu mà chẳng ai thèm ngó ngàng, trừ những ánh mắt đề phòng của những người đi WC.
Phổ Xuất Phát nhận ra mình hăng tiết gà không đúng lúc, người xung quanh đã bắt đầu cảnh giác lão rồi, thế này thì còn làm ăn gì được nữa. Nén cơn giận, lão trừng phòng nhỏ của Hồng Kỳ một cái rồi bỏ đi.
Phổ Thông chứng kiến từ đầu đến cuối, nắm đấm siết chặt, kiềm nén khao khát đánh người đang sục sôi trong lòng. Y hít sâu để lấy lại bình tĩnh, đoạn bảo Tiểu Vương và Đại Ngưu, "Đến lượt các cậu."
"Oái! Các người làm gì đó!" Bên cạnh Phổ Xuất Phát đột nhiên xuất hiện hai người. Lão chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi.
Tiểu Vương chẳng thèm đáp lời lão, chỉ chăm chăm thực hiện nhiệm vụ, cùng Đại Ngưu kéo xềnh xệch Phổ Xuất Phát ra ngoài. Phổ Xuất Phát nhìn đồng phục của hai người, mồ hôi lạnh túa ra, lão còn chưa ra tay, sao lại bị bảo an phát hiện rồi? Không thể nào!
Ném Phổ Xuất Phát ra khỏi cổng vào khu thương mại, Tiểu Vương và Đại Ngưu phủi tay, "Bọn này để ý ông lâu rồi, khôn hồn thì cút đi chỗ khác." Tiểu Vương đuổi Phổ Xuất Phát như đuổi tà, Đại Ngưu đứng phía sau phối hợp trừng lão một cái. Da đầu Phổ Xuất Phát run lên, lời thô tục lên đến miệng lại nuốt trở về, hừ lạnh bỏ đi.
Đến tận khi Phổ Xuất Phát đi khuất, ba người Phổ Thông mới ra khỏi chỗ nấp. Lý Chí nhanh nhảu nói, "Cảm ơn hai người đã giúp đỡ. Thời gian cấp bách, chúng tôi đi trước đây."
Tiểu Vương gật đầu, đoạn nhìn sang Phổ Thông, "Anh cũng theo họ à?"
"Ừ, giúp cảnh sát một tay là bổn phận của người dân mà." Phổ Thông bịa chuyện rồi vội vã rời đi
Chuyện ngoài ý muốn này đã làm chậm trễ kế hoạch, ba người buộc phải đẩy nhanh tiến độ. Tiếp theo là đến lượt của dì Tần.