Ngày thứ ba sau cơn địa chấn đầu tiên, chiếc xe đẩy bị tàn nhẫn bỏ rơi sau đó lại bị cảnh sát giao thông đẩy đi mất đã được gặp lại chủ của mình.
Những cơn địa chấn không còn xuất hiện thường xuyên nữa, một vài khu vực bị tổn thất nặng nề đã và đang được phục hồi. Mười ngày trôi qua, trừ việc vẫn phải ngủ lều, cuộc sống của mọi người đã gần như trở về quỹ đạo.
Một buổi chiều oi bức, Phổ Thông đem về một xe xi măng, bảo là vết nứt trên tường nhìn nguy hiểm quá, để em trát lại cho.
Phổ Thông muốn làm thì Hồng Kỳ không phản đối làm gì. Thật ra Hồng Kỳ thấy việc này cũng chẳng cần thiết lắm, theo suy tính của hắn, tích cóp thêm chút nữa, đủ tiền rồi hắn sẽ dắt Phổ Thông đi nơi khác xây dựng tổ ấm của riêng hai người.
Đống xi măng này là do Phổ Thông xin được. Nhiều người trong khu thương mại đã bắt đầu sửa chữa lại nhà cửa, họ cùng hùn tiền lại mua một đống gạch đá xi măng, vì là người quen nên họ sẵn lòng cho Phổ Thông một ít.
Vết nứt lớn trong phòng và những vết nứt khác trong WC đều được Phổ Thông xử lý một cách hoàn hảo. Hồng Kỳ ra chợ mua chút thịt về làm cơm. Do lúc trước không tính toán kỹ, thành ra đồ dự trữ ở nhà vẫn còn một đống, nhưng may là đã không xảy ra tình trạng cướp giật như Hồng Kỳ đã tưởng.
Thi thoảng vẫn xảy ra dăm ba cơn chấn động nhỏ, mỗi lần như thế, Phổ Thông đều đứng hình mất năm giây, đoạn quay phắt sang hỏi Hồng Kỳ là có phải địa chấn lại tới nữa hay không? Lần một lần hai Hồng Kỳ còn kiên nhẫn trấn an y, nhưng Phổ Thông được một tấc lại lấn một thước, hỏi hoài hỏi mãi làm Hồng Kỳ phát điên, chỉ muốn lấy xi măng trám luôn miệng y lại.
Nửa tháng sau, Phổ Thông đi làm lại, Hồng Kỳ nói đùa, bảo rằng hắn lại phải thui thủi một mình nữa rồi.
Thứ thay đổi lớn nhất chính là quan niệm sống của mọi người, trước khi địa chấn xảy ra, họ chỉ biết lao đầu kiếm tiền, nhưng sau khi trải qua một trận sống chết, họ nghĩ rằng tiền nhiều thì được gì chứ, xuống suối vàng cũng có mang theo được đâu, thôi thì tranh thủ còn sống lúc nào thì thương yêu bản thân lúc đó vậy.
Sau chuyến cứu trợ, Ngô Trung dắt Lý Chí qua thăm bọn Phổ Thông Hồng Kỳ. Giữa lúc trà dư tửu hậu, Ngô Trung bèn kể chuyện trên núi. Hắn nói những người ở trển sống ích kỷ và ngu muội quá, vì kinh tế eo hẹp, đoàn của Ngô Trung chỉ có thể cung cấp cho mỗi thôn tầm vài chục mét vải để dựng lều, chia ra thì một nhà chỉ được chưa tới một mét. Có mấy kẻ thấy vải tốt, bèn nói với đoàn cứu trợ, là bọn họ không cần dựng lều, nhưng vải thì họ vẫn lấy. Đoàn cứu trợ nói thế nào họ cũng không chịu nghe, cứ khăng khăng đòi chia vải trong khi những người thật sự cần thì không đủ dùng.
Cuối cùng Ngô Trung tức quá quạt cho một trận. Khó khăn chung chình ình trước mắt thì không lo giải quyết, cứ thích cãi nhau ỏm tỏm vì lợi ích cá nhân! Thật chẳng hiểu trong đầu những người này chứa thứ quái thai gì!
Lý Chí nghe xong, tặc lưỡi, người như thế, nói rạc cả lưỡi họ cũng chẳng buồn quan tâm đâu, cứ mặc kệ đi thôi. Nhác thấy những xác hoa Lam Tinh vẫn còn tươi rơi trên bệ cửa sổ, Lý Chí tiện tay nhón một bông đưa cho Ngô Trung coi như an ủi hắn.
Ngô Trung dở khóc dở cười, "Có loại an ủi nào thực tế hơn không?"
Lý Chí nguýt Ngô Trung một cái thật dài, đóa hoa đang nằm trên tay Ngô Trung bị đoạt lại, thoáng cái đã thấy nó yên vị trên đầu ngài luật sư nào đó, "Tiểu thư, xin đừng được voi đòi tiên."
Ngô Trung bĩu môi, nếu hắn thực sự là một cô tiểu thư, còn lâu Lý Chí mới thèm để ý đến hắn.
Tối, Hồng Kỳ nấu một bàn tiệc nhỏ, bốn người chụm đầu ăn ngon lành, tự dưng lại hơi có cảm giác ấm cúng của một gia đình. Sau khi tiễn Ngô Trung và Lý Chí về, Hồng Kỳ với Phổ Thông bắt đầu chia nhiệm vụ, Hồng Kỳ đi rửa bát, còn Phổ Thông thì đi quét dọn WC.
Xong việc, hai người tựa vào nhau cùng xem tin tức. Trời dần khuya, Phổ Thông tắt TV, kéo Hồng Kỳ ra lều chuẩn bị đi ngủ. Hiện tại hai người vẫn ở ngoài, nhưng xem tình hình này, có lẽ dăm ngày nữa là có thể dọn về phòng rồi.
Hai ngày nữa lại trôi qua, trời bất chợt đổ một cơn mưa tầm tã. Mưa dừng, mát mẻ chưa được bao lâu, cái nắng nóng đặc trưng của mùa hè lại ngự trị. Hồng Kỳ tranh thủ đem chăn và ga giường vì đã lâu không dùng nên dính đầy bụi bặm và vôi vữa rớt xuống từ trần nhà ra giặt.
Dù làm gì, Hồng Kỳ vẫn luôn mang theo di động bên người, đến giờ là gọi điện cho Phổ Thông. Mấy ngày trước Hồng Kỳ đã đánh điện cho chị họ, nhận được tin nhà bên ấy đều bình an, hắn mới yên tâm thở ra một hơi. Vốn hắn định cùng Phổ Thông qua đó thăm chị họ một phen, nhưng chị họ bảo rằng nhà mình giờ đông lắm, Hồng Kỳ qua không tiện. Chị họ đã nói vậy rồi, Hồng Kỳ đành thôi. Nghe thấy sự mất mát trong giọng nói của Hồng Kỳ, chị họ bật cười, hứa rằng khi nào rảnh, chị sẽ ghé qua thăm hai đứa em.
Vì phần lớn mọi người vẫn chưa dám dọn về nhà, công việc thu gom thùng các tông của Phổ Thông bỗng nhẹ đi thấy rõ, mỗi ngày y chỉ cần chầu chực ở khu chợ chứ không phải đi gom từng hộ như trước nữa. Có điều chuyện buôn bán dạo này rất tốt, Phổ Thông thu được không ít thùng các tông, y còn nhân lúc rảnh rỗi vận chuyển hàng giúp người ta để kiếm thêm thu nhập nữa.
Một ngày như mọi ngày, Phổ Thông về nhà sau một ngày làm việc cũng không vất vả lắm, đợi y là ly nước chanh mật ong tuy vị cực nhạt nhưng cũng đủ làm Phổ Thông vui sướng trong lòng, bởi ly nước chanh Hồng Kỳ làm cho này nhắc cho y nhớ, rằng y thực sự đã có một gia đình nhỏ của riêng mình.
"Sắp một tháng rồi, tối nay hai đứa mình về phòng ngủ nha?" Ngoài lều vừa nóng vừa nhiều muỗi, để bảo vệ giấc ngủ quý giá, Phổ Thông bèn thương lượng với Hồng Kỳ.
Ga trải giường với chăn đã sớm khô rồi, lều ở phía bãi đỗ xe chỉ còn thưa thớt mấy cái, "Cũng được, vậy em hạ lều đi, anh đi nấu cơm."
Phổ Thông răm rắp nghe theo. Mỗi người một việc, làm nhoáng cái là xong, chưa tới chín giờ tối, hai người đã tắm rửa sạch sẽ.
Phổ Thông chỉ mặc mỗi cái quần soóc kiểm tra cửa năm lần bảy lượt, xác định đã khóa kỹ rồi mới vươn móng vuốt nhào về phía Hồng Kỳ.
"Cửa sổ đóng kỹ chưa?" Hồng Kỳ không nôn nóng như Phổ Thông, hắn bình tĩnh hỏi.
"Đóng rồi đóng rồi." Người nào đó vội vàng vuốt ve eo Hồng Kỳ, môi dán lên môi hắn.
"Làm nhỏ nhỏ thôi đó."
"Tuân lệnh!" Phổ Thông gật đầu, động tác nước chảy mây bay nhanh chóng đốt lên ngọn lửa dục trong người Hồng Kỳ. Hồng Kỳ bật cười, bao dung ôm lấy tên nhóc tinh lực có thừa của mình.
Trong lúc chăm sóc cho hai quả nhỏ trước ngực Hồng Kỳ, Phổ Thông vẫn không quên luồn tay vào quần vuốt ve hạ thân hơi ngẩng đầu của hắn.
"Ưm..." Từ đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của Hồng Kỳ thoát ra tiếng rên mê người, nhiệt độ trong phòng phút chốc tăng vọt.
Rầm! Tiếng động lạ ngay lập tức kéo Hồng Kỳ ra khỏi luồng khoái cảm vồn vập như sóng, hắn đẩy đầu Phổ Thông, "Cửa sổ có tiếng động, để anh đi xem thử." Hắn kéo chăn che đi phần thân dưới trần trụi của Phổ Thông, vì lúc nãy động tình, cộng thêm trời nóng, lúc âu yếm nhau hai người cũng chẳng buồn lấy chăn che lại nơi tư mật.
Phổ Thông nhanh chóng mặc lại quần, đi theo Hồng Kỳ đến nơi phát ra tiếng động. Quả nhiên cửa sổ không đóng kỹ, gió vừa thổi một cái, rèm cửa đã bay phần phật, phô ra từng ngóc ngách trong phòng. Tâm trạng Hồng Kỳ rối bời, lúc nãy chỉ là gió thổi, hay là... Hồng Kỳ ảo não, bởi bí mật kinh thiên động địa của họ mãi không bị phát hiện, hắn đã hơi mất cảnh giác, bằng chứng là lúc nãy trước khi hành sự, hắn đã chủ quan không kiểm tra lại cửa sổ. Nếu chỉ là gió thì không sao, nhưng nếu không phải...
"Không sao chứ?" Phổ Thông hỏi. Hồng Kỳ lắc đầu, trước khi xác định rõ sự việc, hắn không muốn làm Phổ Thông lo lắng.
Hồng Kỳ thở dài đóng kỹ cửa sổ, kéo rèm lại, cùng Phổ Thông trở về giường. Sau sự cố tối nay, Hồng Kỳ quyết phải chỉnh đốn lại phòng bị của bản thân, không thể cứ muốn là bất chấp đè nhau ra làm nữa.