Tuy nói bởi chuyện này nên đã làm quen được hàng xóm nhà đối diện, nhưng cũng không thể đi nhờ nhà vệ sinh nhà người ta mãi được. Lần thứ hai sau khi từ nhà đối diện đi ra, Vu Hằng bóp bóp nắm tay, quyết tâm tiến về phòng của mình.
Hắn từ trên mạng tìm được ít bùa chú, từ trong ngăn tủ lấy ra vài tờ A4, cắt cắt thành những mảnh nhỏ rồi bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Vì phòng ngừa tờ A4 không dính, hắn còn bôi rất nhiều hồ dán ở mặt sau.
Được rồi, xuất phát!
Vu Hằng nắm chặt bùa chú rồi đi ra khỏi phòng. Hắn bước từng bước một, thận trọng đi đến trước nhà vệ sinh, nâng là bùa đặt lên đầu, hít một hơi dài rồi vặn nắm cửa.
Cái vật thể kia quả nhiên vẫn còn lơ lửng trong không trung.
Vu Hằng nâng bùa chú lên, hướng về phía cái thứ kia mà chụp mạnh. Nhưng lại ngoài dự tính, hắn cư nhiên xuyên qua.
Tay cầm bùa chú đông cứng lại, Vu Hằng ngẩn người, khi hắn lần nữa phản ứng được, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là: “Đem đầu trực tiếp chôn ở bồn cầu, vĩnh viễn không muốn đi ra”, bất quá một chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn cắm đầu vào bồn cầu mà tay phải nhất quyết đem bùa chú dính lên trán.
Thật không dễ dàng gì mới làm được, không thể lãng phí.
Dán xong, tầm nhìn của Vu Hằng bị che đi phân nửa, căn cứ theo câu nói “Nhắm mắt làm ngơ”, hắn đơn giản nhắm mắt lại, sờ soạng lôi ra tiểu đệ, nhắm ngay bồn cầu bắt đầu đi tiểu.
“Cái này…ngươi không đúng chỗ..” Giữa không trung truyền đến âm thanh.