Xích Ái Sát Thủ

Chương 103: Phóng ra



Đến hiện tại, Feston xem như đã hiểu rõ, bất luận kẻ nào tiến hành âm mưu đối với Phong Triển Nặc thì đều thất bại, cho dù là hắn cũng vậy, “Nhưng cậu phải cam đoan là cẩn thận dùm tôi một chút.”

“Đã bao giờ anh thấy tôi không cẩn thận hay chưa?” Đây là nguyên tắc đầu tiên của sát thủ.

Mang theo súng, bọn họ tựa như anh hùng trên màn ảnh, đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể hợp lực chiến đấu, đương nhiên tình hình thực tế vẫn chưa đến nỗi nào, ít nhất bọn họ có hai người, hiện tại cũng không phải không có đường lui.

“Đối phương có mấy người, làm sao anh có thể làm cho bọn họ xuất hiện? Chuyện này cũng không dễ dàng.” Ngồi lên xe, Feston cầm vô lăng, Phong Triển Nặc ngồi bên cạnh ghế lái rồi thắt dây an toàn, nhưng trên thực tế đây là xe của hắn.

“Nếu cậu biết mục tiêu của cậu sẽ rời khỏi nơi này thì cậu sẽ làm gì?” Feston nhìn ra phía trước.

Phong Triển Nặc ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời như vậy thì liền nở nụ cười, “Vì không cho con mồi rời khỏi vòng vây hiện tại, nhất định phải hành động trước, đổi một chỗ thì phải tìm lại một cơ hội khác, kế hoạch cũng phải thay đổi tùy theo hoàn cảnh, tỷ lệ thành công cũng sẽ giảm xuống rất thấp, cho nên phải nắm chắc thời gian để hành động.”

“Nhưng kỳ thật đó là một suy nghĩ sai lầm, vì sợ kế hoạch bị thay đổi mà nóng lòng muốn hành động sẽ chỉ càng làm cho xác suất bị giảm thấp.” Thay đổi giọng điệu, là một sát thủ số một quốc tế, nếu để cho đám sát thủ khác nghe thấy lời của Phong Triển Nặc thì có lẽ sẽ hối hận vì quyết định lần này.

“Đáng tiếc bọn họ không phải là cậu, bọn họ cũng không có tính kiên nhẫn của cậu, cũng không có khả năng quan sát tỉ mỉ, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn trước khi tôi rời đi thì động thủ, đây là cơ hội duy nhất mà bất kỳ ai cũng muốn bắt lấy.”

“Khi nào thì anh rời đi? Đi du lịch trong lúc bị đình chỉ công tác sao?”

“Trong khoảng thời gian này bọn họ không thể tìm thấy tôi, chỉ có thể tìm được manh mối mà tôi cố ý lưu lại cho bọn họ, hiện tại tin tức mà tôi tung ra chính là cục điều tra liên bang muốn triệu tôi trở về Washington, bọn họ muốn ra tay lại càng không dễ, càng đừng nói sau đó tôi có thể bị điều đi Virginia, học viện quốc gia Quantico cần huấn luyện viên.”

“Tôi còn nhớ học viện quốc gia của cục điều tra liên bang là căn cứ của đội hải quân lục chiến….” Phong Triển Nặc nhướng mày, “Xem ra tôi sai rồi, không thể trách bọn họ gấp gáp, đến lúc đó muốn giết anh thì thật sự là không có khả năng, anh để lại thông tin như vậy, nói thật, cho dù là tôi thì nói không chừng cũng sẽ mắc mưu.”

So vớiWashingtonhoặc làVirginiathì thật sự ở đây đáng giá mạo hiểm hơn nhiều, bất kỳ ai muốn ám sát Feston thì đều sẽ nắm lấy cơ hội trước mắt, nếu không thì chỉ có thể bỏ cuộc. fynnz.wordpress.com

Xe chạy trên đường phố, xuyên qua dòng xe cộ tan tầm, đối với người khác mà nói thì đây là thời điểm chấm dứt công việc, còn đối với bọn họ thì chỉ mới là bắt đầu, ánh mắt nhìn chăm chú ra đằng xa của Feston rất ít khi di chuyển, hắn luôn xem chuẩn mục tiêu, trước khi bật sang đèn đỏ thì hắn đã phóng xe qua ngã tư, khẩu súng ở ngay trên thắt lưng, sau xe còn có một cái thùng, bên trong là súng ngắm của Phong Triển Nặc.

Phong Triển Nặc chưa từng đếm xem mình đã giết bao nhiêu người, hắn luôn cảm thấy như vậy rất vô nghĩa, nhưng hắn lại nhớ rõ Feston đã ở nhà của hắn bao nhiêu ngày, chuyện này cũng rất vô nghĩa, nhưng lại xuất hiện rõ ràng trong đầu của hắn.

“Anh sẽ bắt bọn họ?” Là đám sát thủ kia.

“Mặc kệ như thế nào thì tôi cũng sẽ không cho cậu ra tay, đến lúc đó tôi hy vọng cậu đừng gia nhập, tôi sẽ thu xếp để cho những người khác bắt giam bọn họ.” Hắn nhìn Phong Triển Nặc, “Cho cậu lên xe là vì không còn cách nào khác, nhưng tôi sẽ không cổ vũ một sát thủ tiếp tục nghề giết người của hắn, nhất là vì tôi.”

“Là vì anh hay là vì tôi thì chưa thể nói trước.” Phong Triển Nặc cũng dùng ánh mắt u ám để nhìn Feston rồi mỉm cười, “Không muốn tôi giết người sao?”

“Không dám hy vọng như vậy, muốn cậu thay đổi là chuyện không có khả năng, cậu cũng đâu yêu cầu tôi từ chức.” Chiếc xe tiến thẳng về phía trước, nhìn không ra trên mặt của Feston là lần này bọn họ sẽ đi đâu, giọng nói của hắn cũng vững vàng như tốc độ của xe.

Phong Triển Nặc cùng hắn nhìn về phía trước, “Tôi cũng không dám hy vọng như vậy, anh là Caesar của FBI mà.”

Nụ cười nhẹ vẫn được duy trì trên môi, dưới ánh hoàng hôn nó tựa như một tia nắng mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thấy bóng tối bên dưới.

Rất nhiều chuyện bọn họ đều đứng trên nguyên tắc công bằng, không can thiệp chuyện của nhau, khi hai người có lập trường riêng thì bọn họ không thể không vì đối phương mà nhường một bước, có thể đoán được là càng về sau khi quan hệ của bọn họ càng sâu sắc thì chuyện này sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nên lấy hay nên bỏ sẽ trở thành vấn đề nan giải mà bọn họ phải đối mặt.

Xe dừng lại, trước mắt là Jonathan với vẻ mặt thận trọng, “Em nghe nói chuyện này không được phân công cho đội ST, như vậy là sao hả sếp?”

“Cấp trên không cho các cậu tiếp nhận bất cứ vụ án gì, không cần tôi lặp lại nữa chứ? Chuyện xảy ra ở nhà của tôi là ngoại lệ, chẳng lẽ các cậu vẫn muốn viết thêm báo cáo tự kiểm điểm nữa sao?” Feston đi ra khỏi xe, đến lúc này Phong Triển Nặc mới biết đội đặc nhiệm ST hóa ra vẫn chưa nắm được tình hình, “Anh tìm người khác đến giúp đỡ.” Hắn kề vào bên tai của Feston rồi thấp giọng hỏi.

“Đây là chuyện tất yếu.” Ám chỉ trong mắt của Feston được Phong Triển Nặc nhanh chóng hiểu rõ, hắn gật đầu, “Quả thật là như thế.”

Cũng không nói gì đến quan hệ của đội đặc nhiệm ST đối với Feston, còn có Feston đối với bọn họ, “Người Trung Quốc có câu dùng người thì không nghi ngờ, nghi thì không dùng.” Phong Triển Nặc thấp giọng nói, mặc dù không phải nói bằng tiếng Anh nhưng không ngờ Feston lại biết được câu đó, “Chính là câu này.”

“Em mặc kệ các anh nói gì, hành động lần này không thể không có phần của bọn em!” Jonathan nổi cáu, hắn giận vì Feston vứt bọn họ sang một bên.

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết hay không, Jonathan, vì sao Kraft lại biết quan hệ của tôi và cậu ấy?” Không phải nghi ngờ Jonathan mà là nghi ngờ tất cả mọi người, ngay lúc này Feston lộ ra vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Cục trưởng đã biết?!” Jonathan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Vậy các anh phải làm sao bây giờ? Anh sẽ làm gì? Còn đội của chúng ta nữa?” Nói xong, hắn nhìn sắc mặt của Feston, lúc này hắn mới hiểu, “Sếp đang nghi ngờ em hả?”

“Là một trong các cậu.” Rất khẳng định điều này, Feston lại ngồi vào xe một lần nữa, “Quay về đợi lệnh đi.”

Nhìn thấy bộ dáng bị đả kích của Jonathan, Feston xem như là an ủi, “Nếu không đủ người thì đến lúc đó tôi sẽ thông báo.” Sau đó mặc kệ Jonathan có phản ứng gì, hắn lập tức đạp chân ga.

“Sắp đến rồi, ở ngay phía trước.” Chạy ngang qua mặt của Jonathan được một đoạn thì liền đến mục tiêu của bọn họ, sở dĩ Jonathan ở tại chỗ đó để chặn bọn họ là vì nơi này rất quen thuộc với bọn họ, hầm giữ xe gần trụ sở FBI.

Đã từng ở một nơi như vậy để giải quyết không ít người, Phong Triển Nặc huýt sáo, “Đây là một nơi rất tuyệt.” fynnz810

“Hành trình của tôi là đến đây để gặp người của tổng bộ Washington, những người đó đều do tôi thu xếp, nhớ kỹ, đến lúc đó cậu không được nhúng tay vào.” Dùng sức đè bờ vai của Phong Triển Nặc, Feston lại cường điệu.

Bị đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo nhìn chằm chằm thì làm sao mà Phong Triển Nặc không biết Feston đang nói rất nghiêm túc, nhưng hắn là Phong Triển Nặc, “Nếu có thể không nhúng tay thì tôi sẽ tận lực không nhúng tay, nói như vậy đã được hay chưa?”

Trả lời một cách dư thừa, Feston cau mày, kéo Phong Triển Nặc đến gần rồi hôn một chút, “Ngoan ngoãn ở trong xe chờ tôi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết.”

Mở cửa xuống xe, Feston đi đến địa điểm mà hắn sẽ xuất hiện, vẫn sớm hơn dự định một chút, hắn không trực tiếp dừng xe trong tầng hầm để tránh đi tai mắt ngầm do đối phương an bài, hắn đậu xe ở xa nơi này một chút, đồng thời cũng là vì làm cho Phong Triển Nặc rời xa hiện trường.

Còn chưa đi đến mục tiêu thì đã có một viên đạn từ sau lưng bắn đến, đùng!

Có thể nhìn thấy một chút loang loáng từ kính chiếu hậu, đã sớm tránh né, nhưng tiếng súng vẫn không đình chỉ, ngược lại có xu hướng càng ngày càng nhiều, Feston rút súng ra, đối phương còn đến sớm hơn cả hắn, trong khi người mà hắn thu xếp vẫn chưa xuất hiện.

Bắn trả trong ánh sáng mờ mịt, xa xa vang lên một tiếng kêu rên, hắn tiến lên nhìn, lại là một tên sát thủ chán sống, bước ngang qua thi thể, hắn dựa vào cảm giác để tìm kiếm con mồi ở xung quanh.

Phong Triển Nặc nói đúng, bọn họ là đồng loại, chỉ khác nhau ở mục tiêu đi săn mà thôi.

“FBI, buông súng xuống sẽ còn đường sống, nếu không tôi chỉ có thể nổ súng bắn chết.” Phát ra một câu cảnh cáo cuối cùng, đây là điều mà hắn phải làm.

“Bọn tao biết mày là mối đe dọa…..nhưng người mà bọn tao muốn tìm chính là mày.” Trả lời Feston không chỉ một người, chuyện này đã nằm trong tính toán của Feston, hắn bóp cò súng, lại thêm một người ngã xuống.

“Giải quyết hắn.” Không tỏ vẻ thương xót cho đồng bọn, giọng nói của sát thủ giống như đã sớm mất hết nhân tính.

Đi theo tiếng bước chân, Feston đuổi theo.

Đây là một trò chơi săn đuổi, ai là con mồi, ai là thợ săn thì phải chờ đến khi kết thúc mới có thể phán đoán.

Khi Feston rời khỏi tầm mắt thì người trên xe liền cầm lấy khẩu súng ngắm ở băng sau, kiểm tra ống ngắm và số lượng đạn, cũng đem thêm một khẩu Colt bên người, hắn đi theo hướng của Feston, muốn hắn ở lại trên xe để chờ kết quả? Đó là chuyện không có khả năng.

Không khí dưới tầng hầm giữ xe luôn ngột ngạt, khiến cho người ta không thể hô hấp, chỉ cần một bước chân cũng đủ vang vọng cả tầng hầm, sau giờ tan tầm, trong hầm giữ xe cũng không còn nhiều xe cộ, hắn lẳng lặng đứng chờ ở một góc trong chốc lát để xác định phương hướng.

Theo nơi mà hắn đang đứng thì không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, sau đó có mấy chiếc xe lái đi, lại có vài chiếc xe tiến vào từ một đầu khác, hắn không xác định có phải là người của Feston đến hay không, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên.

Đấu súng! Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn nhanh chóng tiếp cận nơi vang lên tiếng súng, chạy đến gần địa điểm thì tiếng súng dần dần dày đặc, đây là đương nhiên, không có sát thủ nào sẽ chịu bó tay chịu trói, hơn nữa lại đang ám sát đặc vụ liên bang, nếu bị bắt ngay tại trận thì xem như nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ.

Dưới chân giẫm phải cái gì đó, hắn nhìn thấy vỏ đạn, còn có vài bóng người, nhưng không phát hiện Feston.

Nâng tay lên, một phát súng chuẩn xác.

Có lẽ hắn nhận ra thi thể dưới đất, có lẽ là không, hiện tại không quan trọng, hắn cũng không thèm nhìn đến, móc ra di động rồi bấm số của Feston, “Anh đang ở đâu? Tôi không nhìn thấy anh.”

“Tôi đã bảo cậu ngồi chờ ở trong xe mà–” Tít tít, chưa dứt lời thì điện thoại đã bị cắt đứt.

…………

P/S: Em Nặc không nghe lời chồng, lỡ xảy ra chuyện gì thì chồng xót chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.