Ít nhất bọn họ còn sống, còn Anthony ở phía sau cũng tránh được lực va chạm cực mạnh ở phía trước, thoạt nhìn có vẻ chỉ bị xây xát nhẹ.
“Tốt lắm, cậu ấy vẫn còn sống…” Nếu mà chết thì xem như uổng công, Phong Triển Nặc cảm thấy kỳ lạ khi giờ phút này còn có thể nghĩ đến nhiệm vụ.
“Cậu ấy còn sống nhưng chúng ta không có thời gian.” Feston đang bị choáng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Nâng khuỷu tay lên, Feston dùng lực đập vào cửa kính chắn gió ở phía trước, làm thủng một cái lỗ, những mảnh kính rạn nứt ở xung quanh cũng bị tác động lực mà vỡ vụn, sau đó trước mắt của Feston xuất hiện một màu đen tối ngắn ngủi, hắn nhắm mắt lại, từ phía xa truyền đến tiếng quát to của Phong Triển Nặc.
“Đừng nhắm mắt lại! Chết tiệt, nếu anh mà dám chết ở nơi này thì tôi thà bắn chết anh ngay hiện tại vẫn hơn, để anh chết ở trong tay của tôi!” Mặc kệ thân thể có lẽ còn bị tổn thương ở những phần khác, nhưng Phong Triển Nặc vẫn chuyển động bên trong chiếc ghế đã bị méo mó, giãy người ra rồi đè chặt cánh tay của Feston.
“Anh dám động đậy một lần nữa thì tôi sẽ giết sạch đám người ở đây! Tôi nói thật, tôi sẽ giết sạch bọn họ, còn anh sẽ phải gánh lấy tội danh này! Anh dám động đậy một chút nữa xem–” Lấy ra khẩu súng không rời thân, hắn muốn chứng minh mình không phải nói đùa.
“Đừng dùng chuyện mà cậu không làm được để uy hiếp tôi, cậu đã nói tôi là người hiểu rõ cậu nhất rồi mà.” Thân thể của Feston rất mạnh mẽ, hắn biết hiện tại hắn vẫn chưa chết được, “Tôi trả giá bằng chính bản thân mình, thật vất vả mới làm cho sát thủ như cậu trở nên nghe lời một ít, tôi làm sao có thể chết cho được….”
“Tôi mà chết thì sẽ không có ai đến trông coi cậu…..Cậu lại lấy cớ giết người lung tung….Chuyện này tuyệt đối không được.” Feston điều chỉnh hô hấp, dùng bàn tay thấm máu chạm lên khuôn mặt âm u lạnh lẽo này.
Có lẽ đây vốn là một sát thủ máu lạnh, đối với người khác thì đúng là như vậy, nhưng đối với Feston thì không, hắn đã sớm đi vào linh hồn của Phong Triển Nặc, nhìn thấu bản chất trong đó.
Phong Triển Nặc lắc đầu, “Ừ, anh là một cảnh sát rất có trách nhiệm, là một FBI khó có thể tưởng tượng được, dùng chính mình để trao đổi sự tín nhiệm với một sát thủ, anh chiếm được một U Linh, anh dùng phương pháp của mình để làm cho cậu ấy phục tùng, nhưng anh cũng tự trả giá bằng mạng của mình….”
“….Ai thua ai thắng?” Feston nói xong, tầm mắt di chuyển, Phong Triển Nặc biết rõ Feston muốn hắn đi ra ngoài.fynnz.wordpress.com
Hiện tại không phải lúc để thảo luận thắng thua, bọn họ vẫn đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, “Anh đã bảo Judy đi gọi người rồi sao? Nhưng cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay về.” Phong Triển Nặc nhìn thấy thi thể ngã xuống đất, đó là người của Judy.
“Đây là tình huống rất tệ….” Feston cũng nhìn thấy, lúc này Anthony mới dám xen mồm vào, “Xảy ra chuyện gì vậy, tai nạn xe cộ hả? Chẳng lẽ ông nội của Olivia muốn tất cả chúng ta đều phải chết hay sao?”
“Không, không phải là Rainier đệ tam, thật đáng tiếc đây là do tôi tạo ra.” Bên ngoài ồn ào và hỗn loạn, bình xăng có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào, không ai dám đi lên hỗ trợ, mà những người có gan tiến lên thì đều đã bị giết.
Anthony không biết vì sao hai người ngồi ở phía trước vẫn có thể bình tĩnh như thế, “Anh gây ra? Làm sao lại có thể? Các anh tốt nhất là đừng nhúc nhích, theo góc độ của tôi thì có thể nhìn thấy thương tích của các anh, các anh không biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào đâu, người thường đã sớm bất động, nhẹ nhất có thể là chấn động não bộ, như thế đã là quá đủ, huống chi còn có khả năng xảy ra những chuyện khác…”
“Câm miệng.”
“Câm miệng.”
Hai âm thanh cùng nhau ngăn cản Anthony phát huy sở trường chuyên nghiệp của mình, hắn hit sâu một hơi rồi nhìn bọn họ, “Được rồi, tôi không nói nữa, các anh cũng không phải là người bình thường, các anh đều là siêu nhân, nhưng tôi thì không phải, hiện tại tôi rất đau, tôi muốn đi ra ngoài–”
“Không được!” Phong Triển Nặc vừa động đậy thì liền biết bả vai của mình đã bị thương, cơ thể co rút đau đớn, “Bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa, mặc kệ người đi ra ngoài là ai, hắn sẽ không để ý, cậu vừa ra thì sẽ bị giết, tựa như người kia.”
Anthony không nghe thấy tiếng súng nhưng hắn quả thật nhìn thấy người chết, “Chẳng lẽ không có ai quản lý chuyện này hay sao? Hôm nay là lễ quốc khánh mà, vì sao cảnh sát nhìn thấy có chuyện lớn như vậy xảy ra mà không có ai đến xem xét?”
“Bởi vì có lẽ hoàng tử rất thích nhìn thấy chuyện này, có thấy chúng ta đang ở đâu hay không, sắp đến nhà hát opera rồi, đây là đường nhỏ, chỉ cần không phải đại lộ thì sẽ không bị giới truyền thông phát hiện, bọn họ có thể xem tình hình phát triển như thế nào, thiết lập chướng ngại vật, có người khác ra tay giải quyết nan đề cho bọn họ thì bọn họ còn cầu không kịp nữa là.” Đây không phải là tình huống nguy hiểm nhất mà Phong Triển Nặc gặp phải, hắn giật giật ngón tay.
“Chúng ta sẽ không chết.” Lời nói của hắn là sự an ủi cho Anthony, dời mắt, hắn lại nhìn sang Feston, còn có vết thương trên đầu của đối phương, “Tôi sẽ không để cho anh chết ở chỗ này.”
“Tôi tin tưởng cậu sẽ không.” Feston lại nhìn chăm chú vào cái lỗ bị vỡ ở cửa kính chắn gió, “Từ nơi đó đi ra ngoài, Judy nhất định bị bám đuôi….Cậu mang Anthony đến nhà hát opera đi….”
“Anh bảo tôi bỏ lại anh ở đây một mình hay sao?” Phong Triển Nặc nhướng mày, lấy tay đè lại vết thương trên trán của Feston, “Dù sao đã mấy tháng rồi tôi chưa tiếp nhận nhiệm vụ, nếu nói anh là cảnh sát liên bang sa đọa thì tôi cũng là một sát thủ sa đọa, đã mấy tháng tôi không nhận tiền giết người rồi.”
Anthony kinh ngạc khi nghe Phong Triển Nặc nói ra bản thân là một sát thủ, người đàn ông nói ra những lời này lại lập tức cười rộ lên, “Caesar, anh đã làm rất gọn gàng sạch đẹp.”
Phong Triển Nặc nói bên tai của Feston, “Hiện tại đến phiên tôi, tôi cũng phải làm một trận cho đã tay.”
Cho dù đây không phải là kế hoạch của Feston, Phong Triển Nặc quả thật đã nhường nhịn rất nhiều, khi ở cùng với Feston thì hắn chỉ bận….giải quyết vấn đề của bọn họ, không thể tiếp nhận bất cứ vụ giao dịch giết người nào.
Có lẽ Stephanie nói hắn trở nên yếu chính là vì nguyên nhân này, hắn tự mình chui vào lốc xoáy tình cảm. Đây là sự thành công của Feston.
Hiện tại hắn muốn thu hoạch thắng lợi, “Anh xem đi, tôi sẽ mang anh ra ngoài, còn những tên sát thủ khác, tôi sẽ để cho bọn họ biết vì sao có người gọi tôi là U Linh.”
Đây là vẻ mặt vô cùng quen thuộc, hàm chứa liều lĩnh, sát ý xảo quyệt, một chút ý cười, cùng với đôi mắt màu xanh biển lạnh lùng có thể thấy bóng tối của tử vong, hắn đến gần rồi hôn lên khóe miệng của Feston, “Tôi muốn giết người trước mặt anh, mà anh thì không thể ngăn cản.”
Đôi môi chạm nhau, “Nếu không cam lòng thì anh phải sống, còn sống thì sẽ ngăn cản tôi, trừng phạt tôi, đừng quên anh là FBI.”
Nụ hôn này vẫn chưa đủ, nhưng Feston vẫn đang kiềm chế lý trí, “….Tôi là một FBI bị đình chỉ công tác, lại là một FBI có tình cảm với một sát thủ, đi đi, U Linh….” Hắn cố gắng dời môi.
Hiện tại điều cần lo lắng không phải là kịp nhìn thấy Bailey Olivia mà là có thể sống sót để rời khỏi vụ tai nạn xe cộ này, rời khỏi khu vực nguy hiểm bị cách ly này hay không. fynnz810
Phong Triển Nặc vươn tay, tiếng súng vang lên.
Tình thế lập tức thay đổi.
“Hiện tại tôi biết vì sao tôi không thể đi ra mà anh ấy thì vẫn có thể….” Anthony thì thào tự nói, người nọ vừa mới ra ngoài một chút là lập tức bắn ra một viên đạn, đồng thời cũng trúng mục tiêu một cách chính xác.
Chuyện xảy ra ở ngã tư đường giống hệt một thước phim, Phong Triển Nặc chưa bao giờ có loại cảm giác không giống thật như vậy, nhưng hiện tại thì có, vết thương của Feston được Anthony đè chặt, không biết khi nào thì chiếc xe sẽ bị nổ, đang lật ngửa ở nơi đó, từ trong xe đi ra tựa như rời khỏi một thế giới để đến một thế giới khác.
Thế giới này không có Feston, chỉ có tử vong.
Bấm cò súng, sát ý ngủ đông một hồi lâu rốt cục bị đánh thức, đứng ở giữa đường, đám người ở xung quanh bỏ chạy hỗn loạn, viên đạn bay tứ tung.
Phong Triển Nặc ngửi được mùi thuốc súng, nụ cười ở trên mặt biến mất, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo.
Nếu nói Phong Triển Nặc bị tình cảm ràng buộc thì bản tính sát thủ của hắn cũng bị buộc chặt, hiện tại, nguy hiểm từ bên ngoài đã đánh thức sát ý của hắn, một khi sát ý trỗi dậy thì cần phải có vô số máu tươi mới có thể bình ổn.
Vận khí của đám sát thủ không tốt lắm, Feston cũng không nghi ngờ năng lực của Phong Triển Nặc, cho dù có bao nhiêu người, có bao nhiêu sát thủ thì kết cục cũng chỉ có một.
Bọn họ không biết mục tiêu của bọn họ không phải là Macro Ventress chân chính, càng không biết vị nam tước giả này biết rõ hết thảy kỹ thuật giết người, quen thuộc hết thảy tập tính của sát thủ, bởi vì hắn cũng là một trong số đó.
Đứng yên, ẩn nấp, ít di chuyển nhưng lại thu được kết quả lớn nhất.
Trong đám người, trên đỉnh xe….viên đạn bay vụt ra ngoài, đã lâu mới có lại loại khoái cảm này.
Càng là khẩn trương thì sẽ càng bình tĩnh, bình tĩnh để có thể phán đoán ra vị trí của mỗi một tay súng, nhanh chóng tính toán góc độ, bấm cò súng, thu gặt mạng người, hết thảy đều thuần thục mà tự nhiên như vậy.
Đám sát thủ ẩn nấp lần lượt ngã xuống, bọn họ không hề chuẩn bị để đối mặt với sự phản kích khủng bố này.
Anthony cảm thấy chính mình giống như đang xem một buổi diễn xuất đầy hoa lệ, trong tầm mắt của hắn thì người đàn ông kia với thương tích đầy người mà làm được chuyện như thế thì thật sự là khó có thể tưởng tượng, đây là lần đầu tiên hắn hiểu cái gì là sát thủ chân chính.
Ánh mắt linh hoạt tìm kiếm con mồi, giống như đã được huấn luyện sự phối hợp giữa mắt và tay vô sô lần, giống như một cỗ máy giết người được khởi động, Feston tận mắt nhìn thấy món vũ khí tinh vi đã được hắn kiềm chế lại bị mở chốt, mà hiện tại hắn chính là cái chốt kia, là nguyên nhân làm cho Phong Triển Nặc gây ra trận giết chóc tàn sát này.
Trước khi khép mắt lại thì hắn chỉ thở dài một tiếng, “Anthony….đừng gọi cậu ấy…”
Đừng gọi cậu ấy, là sao? Anthony dời mắt khỏi tình hình bên ngoài, Feston đang chậm rãi nhắm mắt lại, Anthony nhất thời hoảng hốt, “Mở mắt ra! Anh phải tỉnh táo, nếu anh ấy quay lại mà thấy anh như vậy thì tôi…”
“….Đừng kêu nữa, tôi vẫn chưa chết.” Trên đầu co rút đau đớn, đau đến mức tựa như hết thảy dây thần kinh đều bị xoắn chặt với nhau, trước khi ngất thì Feston đã an bài hết thảy mọi thứ, “Mang tôi ra ngoài, với lại đừng nói cho cậu ấy biết tình trạng nghiêm trọng của tôi….hiện tại cậu ấy phải chuyên tâm….”
Chuyên tâm cái gì, chuyên tâm giết người sao? Anthony liếc mắt ra ngoài một chút, là bác sĩ thì hắn không thích nhìn thấy tử vong, ấn lên gáy của Feston, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy tên FBI kỳ lạ này cười khổ rồi thì thầm một câu, “2%”.
Cái gì là 2%, Anthony hoàn toàn không hiểu, hắn biết chiếc xe này có thể nổ tung bất cứ lúc nào, vì vậy liền chuyển động Feston, người này có vẻ bị thương rất nặng.
“Nếu bình xăng không bị hỏng thì sẽ không bị nổ, nếu bình xăng không bị hỏng thì sẽ không bị nổ…..” Anthony thấp giọng lặp đi lặp lại những lời này, tự mình lẩm bẩm, hắn biết hắn yêu Olivia, nhưng suy nghĩ này chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Hắn muốn gặp Olivia, hắn muốn bảo toàn mạng sống với sự giúp đỡ của hai người này để đi gặp nàng.
Hắn sẽ gặp được Olivia.
Anthony kéo Feston từ trong xe ra ngoài đằng xa, hắn mắt điếc tai ngơ với tiếng súng ở bên ngoài, sau đó hắn nhớ đến còn có hành lý ở trong xe, bên trong có túi cấp cứu, hắn nhìn thoáng qua vết thương trên đầu của Feston, hắn biết hắn phải lấy túi cấp cứu kia, lấy đủ can đảm mà quay lại trong xe, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa bốc lên tận trời.
………..
P/S: suốt ngày vào bệnh viện…chắc nơi 2 bạn vào nhiều nhất ngoài nhà của 2 bạn ra thì chính là bệnh viện T___T.