Xích Ái Sát Thủ

Chương 207: Kịch chiến nửa đêm



Lồng ngực của Feston nhanh chóng bị tưới sữa, bên dưới chất lỏng màu trắng ngà lộ ra làn da màu đồng, không ngờ Phong Triển Nặc lại vui đùa như vậy, Feston cau mày nhìn dòng sữa trên ngực, giống như một vị thần Hy Lạp vừa bị báng bổ, thân thể cường tráng toát ra vẻ gợi cảm khiến Phong Triển Nặc không thể kháng cự.

“Feston!” Hắn thấp giọng gọi tên của Feston, vì trọng lượng của hai người mà cái bàn vang lên tiếng cọt kẹt, còn có tiếng hô hấp dồn dập của Feston, Feston nắm lấy đầu của hắn, “Lần sau ra khỏi nhà nhớ để lại tin nhắn!”

Feston cắn môi của Phong Triển Nặc, giống như chuẩn bị cắn nuốt, bởi vì kịch liệt đáp lại khiến cho song phương đều run rẩy, bàn tay của Phong Triển Nặc mơn trớn ***g ngực bị xối sữa tươi của Feston, bàn tay ẩm ướt sờ xuống mông của Feston, Feston hơi thoáng do dự một chút nhưng vẫn lập tức thả lỏng.

Feston để mặc hắn sắp đặt tư thế là điều tuyệt vời nhất, hắn phấn khởi cắn tai của Feston, “Có anh ở đây thì làm sao tôi có thể bỏ đi cho được.”

“Nhớ kỹ lời của cậu đã nói, từ nay về sau cậu phải luôn nằm trong tầm mắt của tôi.”

Nắm bắt từng cơ hội chính là sở trường của Feston, không đợi Phong Triển Nặc trả lời thì Feston đã vỗ lưng của hắn, đợt kích tình thứ hai lại diễn ra sau buổi trưa….

Ở góc bàn là một chiếc lọ bằng thủy tinh trong suốt đang lấp lánh ánh sáng quỷ bí, hai người lâm vào biển tình đều không ngờ rằng cái lọ nhỏ mà Feston mang về lại quan trọng như thế nào, nếu xảy ra chuyện gì sai lầm thì mỗi người trên toàn thế giới đều bị ảnh hưởng.

Có lẽ không biết cũng là một điều may mắn, sau khi cái lọ nọ đến tay của Phong Triển Nặc thì nó được giấu vào một nơi bí ẩn, hắn từng giấu vào một món nhạc khí, nhưng rốt cục lại bảo Feston đi đánh tráo, dù sao bọn họ cũng là người cẩn thận.

Nhiều năm về sau bọn họ mới biết quyết định này của mình đã sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với những người khác, lúc này bọn họ không thể tưởng tượng được, khi đến thời khắc đó thì bọn họ mới phát hiện thứ thần bí này lại quan trọng đến như vậy.

Khi đó Phong Triển Nặc đã không còn là sát thủ, mà Feston cũng không còn là FBI, đương nhiên bọn họ vẫn ở bên nhau, có lẽ có đụng chạm, có tranh chấp, nhưng sau tranh chấp là càng thêm ăn ý, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời xa nhau.

Có ai ngờ ông trời lại cột chặt hai người với vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt nhưng bản chất lại rất giống nhau này vào cùng một chỗ, sự việc luôn là như vậy, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại mang đến ảnh hưởng sâu sắc, tựa như một quả cầu tuyết, càng lăn tròn thì càng lớn, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ lăn đến một điểm rồi dừng lại. fynnz.wordpress.com

Lại trải qua một tháng, Phong Triển Nặc rốt cục khỏi hẳn, không còn xuất hiện cảm giác tê dại và bỏng rát, cũng rất ít khi xảy ra tình huống mất thăng bằng đột ngột, bác sĩ chẩn đoán rằng đại đa số dây thần kinh đều đã tự lành, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa thì hắn sẽ hoàn toàn ổn thỏa.

Vì chuyện này mà Phong Triển Nặc muốn chúc mừng một bữa, tất nhiên phương thức chúc mừng của hắn khác với mọi người, ngay khi hắn thừa dịp bóng đêm buông xuống để đòi lại nợ nần cần phải thanh toán với Feston thì bất chợt một viên đạn xuyên thấu vào cửa sổ –

Bụp! Một tiếng súng rất nhỏ vang lên!

Cửa kính vỡ vụn, rèm che thoáng chốc tung bay theo làn gió từ bên ngoài thổi vào, Phong Triển Nặc cầm lấy khẩu súng trong tay để bắn trả, Feston nhảy ra từ cửa sổ bị bắn vỡ, nhìn thấy một bóng người quay cuồng từ đằng xa rồi lộn ra sau một vách tường.

Động tác của đối phương rất linh hoạt, chắc chắn là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, Bạch quỷ bắt đầu hành động, phán đoán này chợt lóe qua, khẩu súng trong tay của Feston còn nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn.

Tiếng súng vang lên ngoài cửa sổ, bóng đêm tịch mịch cũng bị kinh động, “Cậu đừng ra đây!” Phong Triển Nặc nghe thấy Feston hô to một câu rồi đuổi theo người nọ.

Nếu mục tiêu của Bạch quỷ là hắn thì hắn đi ra nghĩa là đang tự chui vào lưới, nếu không phải nhằm vào hắn thì như vậy là hướng về cái lọ thủy tinh thần bí kia mà đến, trong hoàn cảnh chưa ai biết nó là cái gì thì phải bảo đảm an toàn cho nó.

Phong Triển Nặc nhanh chóng hiểu được nỗi lo của Feston, giỏi ứng biến là một trong những năng lực của sát thủ, hắn cất lọ thủy tinh vào kho vũ khí của Feston sau đó mới cầm lấy súng rồi đuổi theo hướng mà Feston đã rời đi.

Chưa đến đêm khuya, bên ngoài vẫn có xe qua lại, trong khu dân cư hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng súng vang lên khiến mấy căn hộ trong khu bật đèn, xem ra không quá bao lâu sẽ có xe cảnh sát đến.

Feston đi rất nhanh, đối phương dường như cố ý dụ bọn họ ra ngoài, Phong Triển Nặc đoán được nhưng không thể không đuổi theo.

Đi ra vội vàng cho nên Feston cũng không mang theo điện thoại di động, nhưng Phong Triển Nặc không hề sốt ruột, nếu đối phương chỉ có một người thì muốn đối phó với Feston cũng không phải chuyện đơn giản, ngay cả hắn cũng đã thử qua, nhưng để xem kết quả hiện tại sẽ như thế nào?

Bình tĩnh chạy đến phố đối diện, nơi đó có vài con đường nhỏ, có lẽ Feston đang ở nơi đó, cực kỳ thuần thục trong việc truy đuổi và nổ súng, Phong Triển Nặc đoán một chút rồi lẻn vào ngõ tối.

Có tiếng súng! Trong lòng của hắn nhảy dựng, sau đó lại cười rộ lên, cho dù có tiếng súng thì cũng chẳng có nghĩa gì, rất có thể là Feston nổ súng, đi sâu vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy Feston ở chỗ này.

Vừa định đi lên thì sau vách tường đột nhiên nhảy xuống vài cái bóng đen.

“Là cạm bẫy!” Feston cũng nhìn thấy hắn đến đây, hai người ăn ý tách ra, phân tán hỏa lực của đối phương.

“Tôi phải nói là bọn họ đến rất đúng lúc.” Sắc mặt của Phong Triển Nặc vẫn không thay đổi, thậm chí còn mang theo ý cười, hơi lui ra sau một chút.

Hắn quả thật cần có cơ hội để thử nghiệm khả năng của mình sau khi hồi phục, ngoại trừ khả năng còn bao gồm cả kỹ xảo giết người, đùng đùng đùng, vài tiếng súng vang lên, có người ngã xuống, trong bóng đêm nhất thời tràn ngập mùi máu tươi mà hắn không hề xa lạ.

Sát ý dần dần nổi lên, hắn lại càng thêm bình tĩnh, nụ cười trên khóe miệng lộ ra một chút lạnh lùng, nhẹ nhàng nói, “Hey, món nợ này đừng ghi sổ tôi nha, tôi không muốn ra tay, là bọn họ muốn chết mà thôi.”

“Không cần nể mặt, đúng là tôi muốn cậu đừng giết người bậy bạ, nhưng không muốn cậu hoàn toàn thu tay lại, nếu không cầm súng thì U Linh sẽ không phải là U Linh.” Ung dung trốn sau một tòa nhà, Feston tranh thủ thời gian mà trả lời, đồng thời đếm số viên đạn còn trong súng.

Mỗi lần hắn nổ súng thì sẽ không vội vàng, hơn nữa lại tuyệt đối không thất bại.

Hắn chính là cảnh sát, nhưng hắn không chính nghĩa đến mức yêu cầu Phong Triển Nặc chắp tay để người khác khinh thường, tương phản, một khi chọc giận Feston thì hắn ra tay đủ tàn nhẫn khiến người ta phải kinh sợ.

Chỉ cần nhìn những thi thể ở xung quanh thì sẽ biết, thủ đoạn của ngài đặc vụ FBI chuẩn bị từ chức kia khiến người ta nghi ngờ có phải hắn từng dựa vào giết người để sống hay không.

Phong Triển Nặc huýt sáo một cái, “Nếu anh sớm ra tay thì trước kia anh và tôi đã có thể xác định ai thắng ai thua.”

“Cậu tưởng là tôi không nghĩ đến hay sao, tôi cũng muốn làm như vậy nhưng chỉ là không thể ra tay được mà thôi.” Đó là chuyện trước kia, Feston đột nhiên đi ra từ đằng sau một tòa nhà, vài tiếng súng vang lên, lại nhanh chóng ẩn nấp.

Ánh trăng chiếu xuống người hắn, đối phương bị bắn trúng, máu tươi văng tung tóe, sau đó thi thể ngã xuống, trong bóng tối súng đạn không ngừng phát ra tia lửa, đối phương có không ít người, nhưng không ai nói chuyện, giống như những cái bóng vô hồn, Feston muốn bắt sống ít nhất một người nhưng tình hình trước mắt e rằng không dễ làm như vậy.

Nhân số của đối phương không ít, bọn họ dồn vào trong ngõ nhỏ, hai bên là khu dân cư, con đường nhỏ hẹp không thiếu những thứ linh tinh nằm bên lề, chúng nhanh chóng bị bắn nát thành từng mảnh nhỏ, mùi rỉ sắt của máu tươi và thực vật ôi thiêu trộn lẫn vào nhau làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Đây không phải là lần đầu tiên Phong Triển Nặc và Feston cùng nhau đối địch, ngoài miệng nói chuyện nhưng động tác lại không hề nhàn rỗi, sau khi dùng sạch đạn thì lại lấy súng của những thi thể nằm dưới đất.

“Chờ cảnh sát đến đây rồi phát hiện là anh ở trong này thì sẽ nghĩ như thế nào, không bằng để bọn họ cho tôi giải quyết?” Đối thủ có không ít người, Phong Triển Nặc bừng bừng phấn chấn đề nghị, ham muốn giết người một khi bị kích thích thì sẽ khó có thể ngăn cản. fynnz810

“Giải quyết người như thế nào là chuyện của tôi, bây giờ tôi vẫn là cảnh sát, tôi không muốn nhìn thấy thân thể mới khỏi hẳn của cậu lại xảy ra chuyện.” Ngắm bắn bóng đen trong đêm tối, Feston ra tay rất nhanh, hai người giống như đang tranh xem ai sẽ giành chiến thắng, hai bóng dáng lần lượt đan xen vào nhau, thuận tiện trao đổi ý kiến.

“Anh xem thường tôi quá, anh là người biết rõ nhất năng lực của tôi mà.”

“Tôi là người biết rõ nhất năng lực của cậu trên mọi phương diện, nhưng trong chuyện này thì cậu phải nghe lời của tôi.” Lời nói của Feston rất dễ làm cho người ta liên tưởng và hiểu lầm, Phong Triển Nặc cũng không ngờ đến thời điểm này mà Feston còn có tâm tình nói đùa, vì vậy hắn liền bật cười, “Anh chắc chắn là hiểu rõ năng lực của tôi thật à?”

Tiếng cười của hắn đầy ám muội, bọn họ thản nhiên nói chuyện với nhau, đối phương hiển nhiên không ngờ lúc này bọn họ lại có thể tán tỉnh nhau như vậy, súng đạn lại nhất thời tăng thêm hỏa lực, phá hủy tâm tình thoải mái của Phong Triển Nặc.

Kỳ thật vừa rồi bị quấy rầy cũng đã phá hủy tâm tình của hắn, “Nói cho tôi biết là ai bảo mấy người đến đây, như vậy mấy người có thể chết thoải mái một chút.” Giọng điệu đột nhiên trở nên biến đổi, quỷ bí và lạnh lẽo.

Nhưng trả lời hắn chỉ có tiếng đạn và tiếng súng, không có bất kỳ phản ứng gì, những người này nhất định xuất phát từ một tổ chức nghiêm ngặt, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Giẫm qua thi thể, Phong Triển Nặc đi ra từ chỗ tối, vài cái bóng hơi động, Feston lập tức ngắm bắn, “Muốn chết hay sao!”

Hắn rống to đối với Phong Triển Nặc, “Cậu đi ra để làm bia ngắm hả?!”

“Là anh nói muốn tôi không ra tay, như vậy tôi không có gì để làm, làm bia ngắm cũng không thành vấn đề.” Xuyên qua mưa bom bão đạn, có người nhàn nhã tản bộ nhưng tốc độ rất nhanh, bước chân cũng tuyệt đẹp.

Những cái bóng trốn trong góc làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hỏa lực chia làm hai bộ phận, nhắm vào hai người, Feston đập vỡ một chướng ngại vật rồi kéo Phong Triển Nặc vào, “Đã có kết luận, còn chưa chịu đi!”

Thay đổi thái độ nhàn nhã lúc trước, ý cười nơi khóe miệng của sát thủ U Linh bắt đầu trở nên dữ tợn, “Bọn họ không phải nhắm về phía tôi, cũng không phải về phía anh.”

“Là chúng ta.” Vẻ mặt của Feston trở nên nghiêm trọng.

Hành vi của Phong Triển Nặc khiến đối phương phản ứng, Feston phụ trách yểm trợ, bọn họ chuẩn bị rút lui, bị ép vào ngõ cục sẽ gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ leo rào nhảy vào căn hộ nhà người dân, nửa đêm bị tiếng súng đánh thức, lại bị phá vỡ cửa sổ, người trong nhà đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

“Ai?! Đi ra nhanh! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Một người đàn ông da trắng hơn bốn mươi tuổi mặc quần đùi kiểu Hawaii, cầm gậy bóng chày trong tay, cảnh giác cau mày nhìn hai người xa lạ vừa nhảy vào nhà.

“Tôi là cảnh sát, FBI đang phá án, thật xin lỗi, anh tốt nhất nên lập tức báo cảnh sát đi.” Feston đi ra khỏi phòng ngủ, Phong Triển Nặc vứt khẩu súng không còn đạn xuống đất, Feston quay đầu nhìn, lại rút ra một khẩu khác rồi ném cho hắn, “Đi về trước rồi nói sau.”

“Ngày mai sẽ tiếp tục bị đăng báo.” Giật giật cổ tay, hai người đi ngang qua trước mặt người đàn ông trung niên đang ngơ ngác nhìn, cuối cùng Phong Triển Nặc vẫn không quên nhắc nhở người nọ, “Đừng quên gọi cảnh sát.”

Cảnh sát FBI? Quên mất trong tay đang cầm gậy bóng chày, chủ nhà ngơ ngác nhìn hai vị khách đột nhiên xuất hiện rồi đi xuyên qua phòng ngủ để đến cửa cái, sau đó mở cửa rời đi.

………..

P/S: Suýt nữa anh Phê bị Nặc lôi ra ăn mừng rầu =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.