Xích Ái Sát Thủ

Chương 208: Người em họ may mắn



Đối phương không đuổi theo, có lẽ là đang bận làm chuyện gì đó, Phong Triển Nặc và Feston sau khi rời khỏi nhà của cư dân thì lại vòng qua con hẻm nhỏ, trong con hẻm nhỏ không có bóng người mà chỉ còn lại thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, túi rác bị bắn nát, các loại đồ vật linh tinh vương vãi khắp nơi, thật sự là một đống hỗn độn.

Feston tiến lên dùng chân hất người nằm dưới đất ngã ngửa ra, trên mặt của hắn còn dính máu, vừa rồi nhất định có vài người cách hắn rất gần, “Theo thủ đoạn của những người này thì cũng biết bọn họ là chuyên nghiệp, cậu thấy thế nào?”

Thi thể bị lật ngược lại, Phong Triển Nặc có thể thấy rõ mặt của người chết, chẳng có gì đặc biệt.

“Có quen không?” Vài giọt máu đỏ sậm càng tăng thêm sát khí cho Feston, hắn lau đi vết máu trên mặt, chờ Phong Triển Nặc trả lời.

Xung quanh không còn tiếng súng, nhưng chưa hẳn là mấy người đó đã rời đi, khi Feston hỏi câu đó thì Phong Triển Nặc nhanh chóng quan sát xung quanh, “Không biết, nhưng nói không chừng là đám sát thủ mà Bạch quỷ mới chiêu mộ.”

Năm đó người của tổ chức phân tán khắp nơi, Bạch quỷ muốn trùng kiến tổ chức, có thể sẽ chiêu mộ một số đông sát thủ, nhưng hắn sẽ để cho nhiều người xuất hiện ở trước mặt bọn họ rồi tiến hành ám sát, chấp nhận hao tổn thực lực như vậy hay sao?

Feston đang suy nghĩ đến vấn đề này thì còi cảnh sát hú to từ đằng xa đang dần dần tiếp cận, bọn họ đồng thời quyết định rời xa hiện trường để tránh làm cho tình thế trở nên phức tạp.

Con hẻm này cách chỗ ở của bọn họ không xa, mới vừa đến cửa thì bọn họ cùng dừng chân lại, có người.

Người kia đang ở ngay trên bãi cỏ, đưa lưng về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy cửa kính bị vỡ tung, rèm cửa tung bay trong gió thì người nọ cũng bỗng nhiên ngừng lại, tựa hồ nhận thấy cái gì đó không thích hợp, hắn chậm rãi lui ra phía sau, nhưng lúc này Phong Triển Nặc đã bắn một viên đạn ngay bên chân hắn, “Đã đến đây mà còn muốn đi hay sao?”

Do dự một chút, người nọ xoay lưng lại, giống như không có gì có thể đả động bóng dáng của hắn, đó là một người quen của bọn họ.

Rắn mối, hắn đã trở lại, đối mặt với sự uy hiếp của Phong Triển Nặc, hắn tựa hồ không có ý đồ phản kích hoặc là đào tẩu, “Xem ra hai người rất bề bộn nhiều việc.”

Là sát thủ, luôn mẫn cảm đối với mùi thuốc súng và máu tươi, Rắn mối nhìn thấy vết máu trên mặt của Feton, cũng nhìn thấy vẻ mặt khi giết người của Phong Triển Nặc, hắn không muốn dính vào vũng bùn này, nhưng đáng tiếc là hắn xuất hiện quá trùng hợp.

“Những người đó có liên quan đến cậu hay không?” Lời nói đột ngột nhưng rất thẳng thắn của Feston, Rắn mối nhất thời trở nên bất ngờ, còn có một chút nghi hoặc. fynnz.wordpress.com

Người chưa hề chuẩn bị sẵn sàng thì phản ứng sẽ luôn là chân thật nhất, Phong Triển Nặc và Feston liếc mắt nhìn nhau, “Xem ra là không liên quan.” Cất súng, hắn bước vào nhà, Feston cũng không hỏi thêm điều gì, Rắn mối đứng một mình bên ngoài, giống như một người khách không được hoan nghênh.

“Ở con phố đối diện rất náo nhiệt, vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng còi cảnh sát, là hai người làm ra?” Khi U Linh và Caesar liên thủ thì Rắn mối muốn làm cái gì là chuyện không có khả năng, mà kỳ thật hắn cũng không tính làm gì.

“Không biết cậu đang nói cái gì.” Vẻ mặt luôn thể hiện sự chững chặc và trầm ổn lại nói ra câu này mà không hề chớp mắt, Feston đã sớm xử lý khẩu súng ở bên ngoài, hắn xắn tay áo, đi xem xét cửa sổ bị bắn nát.

Phong Triển Nặc rất muốn cười nhưng trong mắt của Rắn mối là bộ dạng như cười như không, “Cậu nhìn thấy cái gì?”

“Tôi chưa từng nhìn thấy cái gì cả.” Ánh mắt của Rắn mối bất giác dừng trên cổ của Phong Triển Nặc, nghĩ đến bộ dáng với chiếc áo sơ mi mở rộng cổ của Feston, quần áo của Phong Triển Nặc cũng xộc xệch, hắn lập tức hiểu được cái gì, trên mặt có một chút mất tự nhiên.

“Tôi chỉ đến nói cho mấy người biết đừng hòng lợi dụng tôi, Bạch quỷ không thể thì mấy người cũng đừng hòng.” Rắn mối nhất định hiểu rõ vì sao bọn họ lại bỏ qua cho hắn, hiện tại Phong Triển Nặc không cần phải kiêng dè, sau khi rót hai ly rượu thì nói, “Còn gì nữa?”

Vẻ mặt hàm chứa nguy hiểm làm cho người ta khó có thể hiểu rõ, mặc dù hắn vẫn đang tươi cười nhưng Rắn mối biết rõ chính mình không phải đến nơi này để điều tra, “Với lại đừng kéo tôi vào chuyện của cậu và Bạch quỷ, mặc kệ là tổ chức gì thì tôi đã chính thức từ chối hắn ta, về sau tôi và mấy người không có liên quan gì nữa.”

Rắn mối cũng là người thông minh, hắn luôn biết rõ chừng mực và giới hạn của mình so với rất nhiều tên sát thủ chuyên nghiệp khác, Phong Triển Nặc rất tán thưởng điểm đó, “Đương nhiên, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu.”

Rắn mối hừ lạnh, “Nói là nói như vậy nhưng kỳ thật cậu hy vọng tôi có thể làm được cái gì đó ở chỗ của Bạch quỷ đúng không?”

“Nếu có thì đương nhiên rất tốt, còn không thì cũng chẳng sao.” Có cũng được mà không có cũng không thành vấn đề, ngoại trừ đối với chuyện của một người luôn khiến hắn có vẻ phản ứng kịch liệt thì ở những thời điểm khác cái tên sát thủ này luôn làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn.

Hắn thản nhiên mỉm cười, nhìn Rắn mối, hai tay khoanh lại, tựa hồ đang đợi Rắn mối nói cái gì đó, nếu không sẽ không nhúng tay vào, như thể sẽ không đếm xỉa vì sao Rắn mối lại xuất hiện ở trong này? Rắn mối có thể đọc ra điều đó từ trong ánh mắt tựa như cười nhạo của hắn.

“Còn có một chuyện, tôi không có hứng thú đối với cậu, phải nói là tôi không có hứng thú đối với đàn ông!” Khuôn mặt gầy xọp của Rắn mối vẫn lạnh lùng như trước, bây giờ còn có một chút tức giận, “Tôi thừa nhận năng lực của cậu nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là vì tình cảm kỳ quái gì, tên cảnh sát kia mê cậu nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy, đừng tự đắc ý, U Linh.”

Khi Feston nói những lời đó thì Phong Triển Nặc đang đi tắm, nhưng trước khi hắn đi ra thì không phải là chưa từng nghe thấy cái gì, “Là vì chuyện này à?” Phong Triển Nặc khoát tay chặn lại, “Lời này cũng không phải là tôi nói.”

Hắn thản nhiên trả lời, sau khi giết người thì tâm trạng luôn rất vững vàng, đây là điều mà Bob luôn kinh ngạc vì hắn, có lẽ hắn đang hưởng thụ vì đã giết chóc cũng không chừng, hai chân đặt trên bàn trà, Phong Triển Nặc duỗi tay chân ra, giống như một con thú sau khi đi săn thì chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ở trong tù Rắn mối chỉ thấy bộ dáng nửa thân trần của U Linh, còn đánh nhau trong phòng tắm, lần đó thiếu chút nữa đã mất mạng, Rắn mối có ấn tượng rất sâu sắc đối với lần đó.

Khi Feston quay lại phòng khách thì lại phát hiện Rắn mối vẫn chưa rời đi, hắn nhìn bộ dáng nằm dựa vào ghế sô pha của Phong Triển Nặc, ánh mắt kia không biết đang nhìn cái gì, đang suy nghĩ cái gì.

“Nước chuẩn bị xong rồi.” Bước đến rồi sờ lên mái tóc mềm mại của Phong Triển Nặc, sự xuất hiện của Feston làm cho Rắn mối tỉnh ngộ, vội vàng chuyển mắt, “Vừa rồi tôi đã nói, hiện tại tôi nói lại với anh một lần nữa, Feston Kada, tôi không có hứng thú đối với người đàn ông này.”

Feston lạnh lùng cười, “Tốt nhất là như vậy.” Hắn ở trước mặt Rắn mối mà hôn lên má của Phong Triển Nặc, sau đó quay đầu hỏi Rắn mối, “Còn chuyện gì muốn nói nữa không?”

Dù sao cũng không thể vì hai câu này mà lại đến đây, Phong Triển Nặc mất kiên nhẫn khi ngồi ở đây chờ Rắn mối mở miệng, “Có chuyện thì gọi tôi.” Hôn ngược lại Feston, hắn chuẩn bị đi vào phòng tắm trước.

Chờ bóng dáng của Phong Triển Nặc khuất sau cửa phòng tắm thì Rắn mối mới bỗng nhiên nói một câu với Feston, “Mục tiêu tiếp theo của Bạch quỷ là Greg Kada.”

“Lặp lại một lần nữa?” Giọng nói bất ngờ trở nên lạnh lùng âm trầm của Feston ngăn cản bước chân của Rắn mối.

“Mục tiêu tiếp theo của Bạch quỷ là Greg Kada, đừng hỏi vì tôi vì sao đến tìm cậu ấy, tôi chỉ biết như vậy.” Nói xong, Rắn mối cũng không quay đầu lại mà chỉ đi ra ngoài.

“Vì sao vừa rồi không nói?” Feston như có một chút đăm chiêu, tầm mắt của hắn rất có trọng lượng, Rắn mối lại dừng chân, “Chẳng lẽ anh muốn để cậu ta biết chuyện này à?”

Bởi vì Bạch quỷ không thể đối phó được bọn họ nên mới tìm Greg, nếu Phong Triển Nặc mà biết thì sẽ thế nào, Feston bảo trì trầm mặc, ánh mắt lại đột nhiên trở nên thâm trầm, Rắn mối dường như sợ hắn hiểu lầm nên liền hừ cười một tiếng, “Bởi vì là người nhà của anh cho nên đương nhiên tôi phải nói cho anh biết, tôi cũng không phải là vì cậu ta.”

Nực cười, hắn căn bản không có hứng thú đối với đàn ông, nghĩ đến cơ thể rắn chắc hoàn mỹ bên trong làn hơi nước kia, Rắn mối lại cười lạnh, đàn ông với cơ bắp như vậy thì có gì là tốt, hắn làm sao lại đi thích một người đàn ông chỉ biết giết người mà sống? Quả thật rất vớ vẩn. fynnz810

Lần này Rắn mối không dừng lại, Feston cảm giác được ánh mắt chăm chú ở sau lưng, nhìn thấy Phong Triển Nặc đứng trước cửa phòng tắm, trên người và mái tóc đều không thấm nước, trên cổ vắt khăn lông, nhưng chỉ dùng để lau mồ hôi.

“Tôi đã nghe thấy.” Gương mặt của hắn bị bóng tối bao phủ, không thấy rõ biểu cảm, Feston tiến lên vài bước, đem ý cười tựa như đùa cợt của hắn thu vào đáy mắt, “Cậu đã nghe thấy…”

“Greg là mục tiêu kế tiếp.” Phong Triển Nặc vắt khăn lên cổ của Feston, “Làm em họ của anh quả thật là cậu ấy rất may mắn, luôn có người muốn lấy mạng của cậu ấy.”

“Chuyện đó không liên quan đến cậu, vốn có không ít người muốn lấy mạng của cậu ta, cái thằng nhóc đó cũng tự biết như vậy.” Nghe được lời nói của hắn có ý châm chọc, Feston cũng không che giấu, “Quản lý một tập đoàn lớn, trong kinh doanh cũng thỉnh thoảng sẽ đắc tội người khác, người ngồi trên chiếc ghế cao nhất của tập đoàn Kada cũng rất nguy hiểm, đó là nguyên nhân vì sao trước kia tôi phải học tất cả kỹ năng này.”

Muốn kế thừa tập đoàn Kada thì trước hết phải học cách bảo vệ chính mình, năm đó Feston vẫn chưa xác định việc vứt bỏ quyền kế thừa cho nên không thể không tuân theo quy củ của tập đoàn Kada.

“Nói như vậy thì tôi phải cám ơn bọn họ, mặc kệ là ai đã ép buộc anh có khả năng này, cũng vì như vậy mà hôm nay anh mới có thể đứng ở đây, nếu không thì anh đã sớm thành vong hồn dưới súng của tôi rồi.” Loại tự tin này không phải mù quáng, Phong Triển Nặc có tư cách nói như vậy.

Ánh mắt của hắn tuần tra trên mặt của Feston, người đàn ông vì hắn mà vứt bỏ nguyên tắc lại lên tiếng, “Tốt nhất là cậu nên rút lại những lời này đi vì tôi không muốn cám ơn Bạch quỷ, tuy rằng là hắn đã dạy cậu trở nên xuất sắc như vậy.”

“Cám ơn đã khen ngợi.” Ngoài miệng nói cám ơn nhưng Phong Triển Nặc không cười, “Anh có biết hiện tại Greg ở nơi nào hay không?”

Greg hiện tại đang quản lý tập đoàn Kada, sẽ không ở lâu một chỗ, không ngờ Feston vẫn có đáp án, “Washington.”

Hắn cầm lấy ly rượu được đặt ở trên bàn mà Phong Triển Nặc vẫn chưa uống xong, “Cậu ấy ở Washington, nghe nói bên trong tập đoàn đang có điều chỉnh, Greg muốn ngồi an ổn ở vị trí kia cũng không phải dễ dàng như cậu ấy đã nghĩ.”

“Xem ra tôi phải đi Washington một chuyến.” Ngồi ở bên cạnh Feston, Phong Triển Nặc nhẹ giọng nói lên quyết định cho hành trình kế tiếp của mình.

“Không phải cậu, mà là chúng ta.” Feston dùng ánh mắt chỉ về sợi dây xích ở trong phòng ngủ, “Đừng tưởng là tôi sẽ thả cho cậu tự do, tôi sẽ không cho cậu đi một mình, đối với cậu thì tôi phải tự mình giám sát.”

………..

P/S: Bạn Phê anh anh em em trước mặt Rắn mối, giống như khẳng định quyền sở hữu *hiển nhiên khỏi bàn cãi* của bạn Phê với bạn Nặc vậy, làm chuyện dư thừa :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.