Xích Ái Sát Thủ

Chương 209: Giám sát



Phong Triển Nặc có thể nói là bị bắt giữ, nhưng chỉ là bị một người bắt giữ, không phải những người khác, là Feston, Feston không dùng xiềng xích nhốt hắn lại trong nhà, tựa hồ đã quyết định tự mình trở thành xiềng xích để canh giữ hành động của hắn.

“Cậu muốn tự do thì tôi cho cậu tự do, chẳng qua cậu không được tự do một mình, cậu phải có tôi ở cùng.” Sau khi phát hiện theo đuôi sẽ không có lợi ích gì thì xem ra Feston không còn kiêng kị phản ứng của Phong Triển Nặc nữa, cách thức theo dõi Phong Triển Nặc của hắn càng ngày càng có khuynh hướng gia tăng.

Đương nhiên đối với Phong Triển Nặc mà nói thì đây là theo dõi, còn đối với người khác mà nói thì đó là quan tâm, chẳng qua sát thủ U Linh cho dù theo phương diện nào thì cũng không tính là người bình thường.

Ngày hôm sau bọn họ mua vé may bay đi Washington, Feston lật báo đọc tin tức, xem có đăng tin chuyện hôm qua hay không, Phong Triển Nặc cảm thấy kỳ lạ, “Đám người của Jonathan không nói gì với anh hay sao? Cũng chẳng hỏi anh về chuyện ngày hôm qua?”

“Cho nên tôi mới xem tin tức trên báo, cấp trên cũng chưa hề đề cập đến chuyện này, đám người của Jonathan cũng không hỏi qua chuyện này, thật sự có gì đó rất kỳ lạ.” Chuyện xảy ra gần nhà hắn, đáng lý phải có người tới hỏi, Feston hiểu rất rõ đám cấp dưới của hắn.

Phong Triển Nặc cũng tin tưởng phán đoán của hắn, “Không ai hỏi thì rất kỳ lạ, chuyện ngày hôm qua rất ầm ĩ mà.”

“Cùng lúc xuất hiện nhiều thi thể ở một chỗ, lúc này phòng pháp y đáng lý phải bận bù đầu mới đúng, nhưng khi tôi gọi điện thì cậu biết bọn họ nói cái gì hay không?” Feston buông tờ báo xuống, “Trong phòng của bọn họ chỉ có một cái xác trong vụ tự sát, người chết là phụ nữ.”

Phong Triển Nặc tin tưởng đám người hôm qua là đàn ông, ít nhất là những người bị hắn và Feston giải quyết đều là đàn ông, “Anh nói đúng, quả thật rất kỳ lạ.”

“Rắn mối chắc là sẽ không lắm mồm như vậy, cậu ta cũng không có khả năng xử lý nhiều cái xác như thế.” Feston đã suy nghĩ đến nhiều khả năng.

“Không bằng đi xem thử rồi hẳn nói.” Phong Triển Nặc đề nghị, “Dù sao vẫn chưa đến giờ bay, nơi đó cũng không xa.” fynnz.wordpress.com

Cùng Feston lái xe đến phụ cận, chuyện quái dị đã xảy ra.

Ánh mặt trời chói chang, con hẻm nhỏ mà đêm qua vẫn còn dầy đặc mùi khói súng được ánh nắng chiếu rọi, nhưng nơi này lại xuất hiện một chút khác biệt.

Trong hẻm nhỏ, bên trong không có thi thể, cũng không có vết máu, rác rưởi đã được dọn dẹp, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, tựa hồ đêm qua bọn họ chỉ là nằm mơ.

Không có viên đạn, cũng không có vết máu, ánh mặt trời đuổi đi tất cả bóng tối, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy tất cả, càng đừng nói là thi thể, ngay cả một mảnh vụn gỗ cũng không có.

“Tôi nhớ rõ ngày hôm qua đã bắn nát thùng rượu bằng gỗ mà.” Phong Triển Nặc đi đến chỗ mà hôm qua hắn đã đứng, thùng gỗ vẫn còn y nguyên, vẫn đặt ở vị trí cũ, cách đó không xa là Feston đang sờ vách tượng, tựa hồ phát hiện cái gì đó, “Cậu xem nơi này đi.”

“Dấu vết của viên đạn.” Sờ vách tường, Phong Triển Nặc liếc mắt một cái là có thể đoán ra là do cái gì tạo thành, “Tôi rất xác định đêm qua không phải là nằm mơ.”

“Cho dù là mơ thì hai người chúng ta cũng không thể cùng nằm mơ giống nhau.” Người theo đạo Chúa chưa hẳn sẽ tin tưởng chuyện hoang đường như vậy, Feston chỉ chỉ xuống đất, “Có thể xử lý tất cả thi thể chỉ trong một bữa tối, lại quét dọn hiện trường sạch sẽ, đây không phải là chuyện mà một người có thể làm được.”

“Phải là một tổ chức có kỷ luật nghiêm ngặt thì mới có thể làm được chuyện này mà không kinh động đến bất luận kẻ nào.” Phong Triển Nặc nghĩ đến cái gì đó, Feston hiển nhiên cũng nghĩ đến, bọn họ gõ vào cánh cửa sổ mà tối hôm qua bị bọn họ phá vỡ — hiện tại chúng nó hoàn hảo, sạch sẽ như mới.

“Làm gì mà gõ lộc cộc vậy?” Mở cửa sổ là một bà lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn nói một cách mất kiên nhẫn.

Đêm qua rõ ràng bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mà. Phong Triển Nặc mỉm cười, ai có thể cự tuyệt nụ cười của hắn cơ chứ? Thái độ của đối phương lập tức trở nên hòa nhã, Feston lấy ra thẻ căn cước, bà lão lập tức phối hợp, trả lời tất cả câu hỏi.

Bà ta rất phối hợp, nhưng cũng tùy theo câu hỏi mà trả lời, ba ta nói rằng bà ta vẫn luôn ở nơi này đã rất nhiều năm, theo lời nói dài dòng liên miên của bà ta thì tựa hồ chẳng có điểm gì đáng để nghi ngờ.

“Không còn thời gian, chúng ta phải đến sân bay nữa.” Lôi kéo Phong Triển Nặc, Feston chuẩn bị rời khỏi nơi này, “Hàng xóm của bà ta nhất định có người biết vì sao lại như vậy, chờ đến khi trở về thì sẽ hỏi lại.”

Một hộ thì không thành vấn đề, nhưng cái khó là có thể đem toàn bộ hộ dân đều biến thành người khác, điều tra rõ ràng ngọn nguồn là thế mạnh của Feston, hắn còn có thể điều tra hồ sơ cá nhân của từng hộ gia đình ở nơi này, đương nhiên Phong Triển Nặc cũng không muốn lãng phí thời gian.

Đem nghi ngờ đặt trong lòng, bọn họ đi đến sân bay để bắt cho kịp chuyến bay.

Đầu phố Washington, người đến kẻ lui, mấy năm trước nơi này vẫn còn được mệnh danh là thủ đô giết người của nước Mỹ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, nhà cao tầng mọc san sát, những cô nhân viên văn phòng và những cô gái trong câu lạc bộ đêm chia thành hai cảnh tượng ban ngày và ban đêm rất rõ nét.

“Không có gì đặc biệt, trong văn phòng đang tiến hành hội nghị.” Jonathan nhìn đồng hồ rồi báo cáo, “Đã một giờ rồi.”

Cửa xe mở ra, Hase cầm theo một cái túi ni lông lên xe, bên trong là sandwich, còn có cả bánh mì hot dog, vài món đồ uống, hắn lấy ra từng thứ rồi thuận tiện hỏi tình hình, “Thế nào, ở chỗ của sếp có tiến triển gì hay không?”

Jonathan lắc đầu, cầm bánh mì hot dog rồi cắn một miếng to, “Không có, Greg vẫn bình thường, xung quanh của anh ấy không có nhân vật gì đặc biệt xuất hiện, những kẻ có biểu hiện là sát thủ cũng chưa xuất hiện, sóng êm biển lặng.”

“Chỉ sợ khi xuất hiện thì lại không kịp.” Hase mở bịch sandwich ra, không dám lơ là, lại tiếp tục điều chỉnh tần suất bộ đàm, trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của thư ký và các viên chức khác.

Đều là những cuộc đối thoại hằng ngày, không có gì đặc biệt, bọn họ đã ở đây ba ngày mà chẳng thu hoạch được gì, là chuyện tốt hay xấu thì vẫn chưa thể kết luận.

Ba ngày trước bọn họ đến Washington, dưới sự phân phó của Feston, chuyện Greg sắp gặp phải ám sát trở thành vụ án hàng đầu, đương nhiên đều được tiến hành bí mật, thái độ của cục trưởng Kraft trong chuyện này rất rõ ràng, mặc kệ là dùng cách nào thì cũng không thể để cho người quản lý tập đoàn Kada gặp chuyện bất trắc.

Bởi vì quan hệ của Feston và Greg cho nên đáng lý hắn không thể tham gia vào vụ án này nhưng còn có ai có kinh nghiệm trong việc đối phó với sát thủ như Feston? E rằng là không có.

Mọi người đều biết rõ đáp án, quan hệ tình cảm giữa Feston và một sát thủ chưa ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết nhưng những vị quan chức cấp cao đều biết, chẳng qua bọn họ đành phải một mắt nhắm một mắm mở, bởi vì đơn giản hắn là Feston Kada.

Cho dù là về năng lực hay là bối cảnh thì trừ phi không còn cách nào khác, chứ bọn họ cũng không muốn mất đi một nhân tài vĩ đại như vậy, không thể khống chế hắn có thể là điểm quan trọng nhất, nhưng hiện tại chuyện mà hắn muốn làm đều có lợi cho các bên, cục điều tra liên bang đương nhiên vui vẻ chấp thuận.

Phong Triển Nặc là một sát thủ độc lai độc vãng, hắn luôn tự mình khiêu chiến mọi nan đề, đó là thói quen của hắn, còn Feston thì am hiểu cách lợi dụng hết thảy những điều kiện có lợi, sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì một kích tất trúng, tuyệt đối không để vấy bùn đất, đây là cách thực hiện của hắn. fynnz810

Kraft từng lợi dụng mối quan hệ của Feston và Phong Triển Nặc, chuyện này nhất định làm cho Feston tức giận, danh hiệu Caesar không phải chỉ có tiếng mà không có miếng, điểm ấy chính Kraft cũng biết rõ, mặc dù sau đó Feston không làm chuyện gì để gây rắc rối cho hắn nhưng Kraft vẫn chưa thể yên tâm.

Lần này Feston đến tổng cụcWashington, muốn điều động sử dụng trang thiết bị giám sát của tổng bộ, Kraft lập tức đồng ý ký duyệt, cung cấp hết thảy dụng cụ và xe cộ cho hắn.

Đến ba giờ chiều, đội đặc nhiệm ST vẫn ở trong xe giám sát hành động của Greg, Phong Triển Nặc và Feston ở trong xe của bọn họ, mãi một lúc lâu mới chấm dứt một nụ hôn sâu.

“Hóa ra cảnh sát làm những chuyện như vậy.” Bên dưới chỗ ngồi của Phong Triển Nặc có đặt mấy khẩu súng, giống như hắn có thể cầm lấy súng bất cứ lúc nào để bắn phá, còn Feston thì giống như không nghe thấy lời trêu chọc của hắn, “Đáng lý không phải nhưng có cậu ở trong này nên mới ảnh hưởng công việc của tôi.”

Đây cũng không phải là nói dối, chưa từng xảy ra chuyện như vậy đối với Feston, cấp dưới ở con phố đối diện để nghe lén và giám sát, còn hắn ở trong xe của mình để làm chuyện gì thì chính hắn cũng biết.

“Tôi sẽ nhớ kỹ để sau này không mang theo cậu trong lúc giám sát, cái này hoàn toàn là tự mình làm khổ mình.” Bộ đàm của Feston đang trong tình trạng đóng máy, bằng không nếu để những lời này cho đám người của Jonathan nghe thấy thì không biết bọn họ sẽ liên tưởng thành cái gì.

“Tôi nói rồi, tôi không thích hợp ngồi chờ ở chỗ này, là anh tự mình kéo tôi đến đây.” Nhún vai tỏ vẻ vô tội, một chút ánh sáng lạnh chợt lóe trên mặt của Phong Triển Nặc rồi biến mất, tựa như ảo giác, nhưng Feston biết rõ là không phải, “Nếu cậu muốn một mình chờ đợi trên sân thượng thì tôi không có ý kiến, nhưng cậu sẽ làm cho những người khác hiểu lầm cậu là sát thủ.”

“Chẳng lẽ tôi không phải là sát thủ à?” Cười khẽ một cách tự giễu, Phong Triển Nặc rút súng ra, sát ý lạnh lẽo tựa hồ đang dần dần lan tỏa.

“Không phải là sát thủ giết Greg, lần này cậu đến là để bảo vệ cậu ấy.” Có người từng nói sẽ không bao giờ bảo vệ người khác mà chỉ biết giết người, trước khi Phong Triển Nặc mở miệng thì Feston đã nắm áo của hắn mà cảnh cáo, “Tốt nhất cậu đừng chọc giận tôi, mỗi lần cậu tự hạ thấp mình thì đều khiến tôi muốn dạy dỗ cậu một trận.”

Kỹ thuật giết người thành thạo mang lại tự tin cho một sát thủ, còn những phương diện khác thì cần phải tự tăng cường, nhất là ở phương diện làm một người bình thường, nếu thừa nhận mình không bình thường thì coi như đang tự hạ thấp chính mình, Phong Triển Nặc chỉ có thể thừa nhận lời nói của Feston.

“Chẳng qua là tôi chưa đi xem phim mà thôi.” Lúc này hắn tươi cười rất bình thản.

Trong cuộc đời của Phong Triển Nặc, hắn từng ra vào rạp chiếu phim rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ ngồi yên ổn xem hết một bộ phim nhựa, trong một lần nói chuyện với nhau hắn có nhắc đến chuyện này, sau khi Feston nghe xong thì đột nhiên trở nên trầm mặc, cũng không quá cao hứng, cách vài ngày sau đó hai người liền cùng nhau vào rạp chiếu phim.

Hai người đàn ông mua vé xem phim cho cặp tình nhân, ôm hộp bắp rang bơ ngồi xem phim trong bóng đêm, một bộ phim hành động theo phong cách của Hollywood, cho đến khi bộ phim kết thúc, sau đó bọn họ về nhà thảo luận, bọn họ đều cảm thấy bộ phim này không được tốt lắm, kỳ thật có một chút vụng về, nhưng lúc ấy Phong Triển Nặc không hề cảm thấy buồn cười.

Bọn họ cùng nhau thảo luận thao tác sử dụng súng của những nhân vật trong phim, cuối cùng Phong Triển Nặc còn trực tiếp cầm súng để diễn tả lại, Feston cũng bừng bừng phấn chấn, rốt cục bọn họ trò chuyện cả đêm.

“Greg đi ra.” Thu được báo cáo, Feston thúc khuỷu tay vào Phong Triển Nặc đang xuất thần, “Suy nghĩ cái gì vậy? Tập trung tinh thần đi!”

“Nghĩ đến anh.” Thuận miệng trả lời, nhìn thấy vẻ mặt nhất thời trở nên phức tạp của Feston, Phong Triển Nặc vỗ lên tay của đối phương, “Đừng khẩn trương, bởi vì có anh cho nên tôi mới có thể phân tâm, nếu là những người khác thì tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình thất thần như vậy.”

“Cậu thật thẳng thắn và thành khẩn.” Feston vừa cười vừa nắm tay của Phong Triển Nặc, sau đó hôn lên mu bàn tay, “Bọn họ báo tin là Greg đang đi ra khỏi văn phòng, tôi bảo Jonathan ở phụ cận giám sát vì để dẫn dắt lực chú ý của đối phương, hiện tại là lúc cậu phát huy khả năng của mình, nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay không rồi nói cho tôi biết.”

“U Linh như tôi cũng có ngày phải bán mạng cho FBI, món nợ này tôi sẽ tính sổ với anh.” Nói đùa xong, hắn cầm lấy kính viễn vọng, bỗng nhiên nhìn thấy Greg đang đi về phía bọn họ.

“Tôi nhớ rõ em họ của anh cũng không phải ngu ngốc, cậu ấy biết sẽ bị ám sát, làm sao bây giờ…..” Ném kính viễn vọng sang một bên, Phong Triển Nặc cầm súng lên, “Tình huống không đúng, để ý tên vệ sĩ bên cạnh Greg!”

“Đó là người mới!” Sắc mặt của Feston trở nên trầm xuống, hắn cầm lấy bộ đàm, “Jonathan, vệ sĩ bên cạnh Greg chính là sát thủ!”

…………

P/S: Nặc càng ngày càng giống người thường, anh Phê quyết tâm đem lại cuộc sống bình thường yên ổn cho vợ yêu của mình mà :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.