Xích Ái Sát Thủ

Chương 211: Buổi trưa ở viện bảo tàng



Đó là cạm bẫy! Tên sát thủ giả dạng làm vệ sĩ không sớm ra tay mà chờ đến bây giờ là vì dẫn bọn họ tiến vào cạm bẫy.

Khi nhận ra điểm này thì tiếng súng đùng đùng đùng đã vang lên trong viện bảo tàng, đám đông hét chói tai, cửa kính vỡ vụn, viện bảo tàng vang lên tiếng chuông báo động hòa lẫn với bản nhạc nhẹ nhàng du dương, đây chỉ là mới bắt đầu.

Đám sát thủ ngụy trang thành du khách đi thăm viện bảo tàng có nhân số không ít, mục tiêu của bọn họ cũng không phải là Phong Triển Nặc và Feston, bị hiện trường hỗn loạn gây trở ngại, còn phải bận tâm đến an toàn của công dân bình thường cho nên hành động truy bắt của cảnh sát lập tức bị ảnh hưởng.

Hết thảy xảy ra rất nhanh, ngay khi Feston muốn Phong Triển Nặc dẫn Greg ra ngoài thì đồng thời tiếng súng liền vang lên, viên đạn bay vùn vụt, hơn chục người bao vây một đám sinh viên đang đứng nghe hướng dẫn viên giải thích, bọn họ bất hạnh trở thành con tin.

“Không ai được nhúc nhích!” Tên sát thủ bị bọn họ truy bắt đang đi ra từ đám đông, có con tin, hắn cũng không bận tâm đến những kẻ khác đang bỏ chạy tán loạn, đồng bọn của hắn đang đứng ở xung quanh cầm những khẩu Cade có đường kính 9mm chỉa vào đám sinh viên.

Không ngờ đi thăm viện bảo tàng lại gặp phải chuyện như vậy, phần lớn đều chưa kịp phản ứng, bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đều ôm đầu ngồi xổm xuống đất theo yêu cầu của những kẻ xa lạ.

Đám du khách khác đều vội vàng chạy trối chết, chỉ có không khí ở một góc viện bảo tàng lại khẩn trương đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Clyde xui xẻo, trong lúc hỗn loạn thì bả vai bị bắn trúng một phát, Feston nhìn thấy cấp dưới của mình bị thương, hắn quyết định thật nhanh, thừa dịp hỗn loạn liền thấp giọng hạ lệnh, “Mau chóng sơ tán dân chúng, Hase dẫn Clyde ra ngoài nhanh lên!”

“Tao đã bảo không ai được cử động rồi mà!” Tên sát thủ lớn tiếng quát to, “Bao gồm cả tụi bây, một người cũng không được nhúc nhích!”

Gỡ cặp kính mát xuống, lộ ra một đôi mắt hình tam giác có vẻ rất hung ác, sau khi nghe thấy hắn hô to thì Hase chỉ có thể dừng lại, “Sếp?” Hase xin chỉ thị nên làm cái gì bây giờ.

“Mấy người trốn không thoát đâu, người thông minh nên biết làm như thế nào.” Feston vẫn trấn tĩnh như thường, bảo Ropol đè lại vết thương cho Clyde, Ropol xuất thân từ ngành pháp y, trước kia tuy rằng hắn chỉ giao tiếp với xác chết nhưng muốn hắn khẩn cấp xử lý vết thương cho Clyde thì cũng không có gì khó khăn. fynnz.wordpress.com

“Người thông minh nên biết hiện tại là ai chiếm ưu thế, tụi bây bao vây bên ngoài nhưng ở trong này thì tụi bây có thể làm được gì?” Vệ sĩ của Greg khinh miệt cười lạnh, “Feston Kada, Ian Noy, còn có mày nữa….Greg Kada, ba người tụi bây hôm nay đừng hòng ra khỏi đây!”

Kể từ lúc hỗn loạn thì Phong Triển Nặc chưa kịp dẫn Greg rời đi, trốn phía sau vách tường, nghe thấy câu nói đó thì trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ, đám người này dẫn bọn họ tiến vào cạm bẫy chẳng lẽ không chỉ nhằm vào Greg mà còn bao gồm cả hắn và Feston nữa sao?

Không tiếc tiêu hao nhân lực vật lực để ngụy trang thành du khách, lại dám ở ban ngày ban mặt tạo thành hỗn loạn, xem ra Bạch quỷ muốn làm một trận lớn….

Đây không phải lúc có thể cười nổi, Greg nhìn thấy độ cong nơi khóe miệng của người nào đó, theo nụ cười âm u lạnh lùng lộ ra sát ý khiến hắn nhịn không được mà sởn gai ốc, nhưng hắn vẫn duy trì bình tĩnh, “Anh nói Feston sẽ làm thế nào? Đối phương có không ít người, hơn nữa còn có con tin.”

“Quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho con tin, có thể anh ấy sẽ sử dụng phương thức đàm phán trước, nếu không được….” Vuốt ve khẩu súng trong tay, Phong Triển Nặc cúi mắt xuống, “Anh ấy sẽ trực tiếp cho đám người kia thứ mà bọn họ muốn để đổi lấy sự an toàn cho con tin.”

Thứ mà mấy người kia muốn….Greg chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lập tức phục hồi tinh thần lại, “Chẳng phải đối phương muốn lấy mạng của chúng ta hay sao?!”

“Đúng vậy.” Mỉm cười trả lời, tầm mắt của Phong Triển Nặc dời khỏi khẩu súng, “Đưa thứ mà đối phương muốn, đổi lấy sự an toàn cho con tin, đây là sự lựa chọn tốt nhất của Feston, dựa theo suy nghĩ của anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ làm như vậy.”

Hắn sờ cằm suy nghĩ, chẳng qua lời này của hắn xem như rất chắc chắn, vẻ mặt của Greg trở nên nghiêm trọng, “Nếu Feston làm như vậy thì anh sẽ không trách anh ấy à?”

“Vì sao lại trách anh ấy?” Buồn cười hỏi lại, tên sát thủ này tựa hồ cũng không cảm thấy có cái gì là sai, “Đây là biện pháp tốt nhất, còn có thể giảm bớt thương vong, tất cả con tin đều được rút lui, thành viên của đội ST cũng rút lui, tuy rằng bên ngoài viện bảo tàng vẫn có cảnh sát bao vây nhưng đối với những người đó mà nói thì không phải là nan đề, bọn họ rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết ba người chúng ta, đã có khả năng làm được thì tại sao lại không cơ chứ?”

“Mặc khác ở đây càng ít người thì càng có lợi cho chúng ta, ít nhất trong lúc hành động sẽ không ngộ thương người một nhà.” Đáng tiếc là hắn quên mang theo khẩu súng trường, Phong Triển Nặc vuốt ve khẩu súng trong tay, “Tăng thêm hệ số nguy hiểm cho ba chúng ta nhưng có thể giảm bớt tổn thất lớn hơn, nếu tôi là Feston thì tôi sẽ làm như vậy.”

Nghe hắn bình tĩnh phân tích, tiếng nói thản nhiên không hề phập phồng, vẫn dễ nghe như cũ, lại làm cho trong lòng của người ta trở nên rét lạnh, “Đây là hành vi tự sát, ba người chúng ta đối phó với mười mấy người?”

“Không phải ba người chúng ta, mà là tôi và Feston.” Sát thủ chậm rãi nâng súng sau vách tường.

Ở đầu bên kia, Feston quả nhiên đang tiến hành đàm phán với đối phương, đầu tiên là thử, sau đó là đưa ra điều kiện, “Muốn mạng của chúng tôi, cũng được, trước tiên thả những người đó ra, ba người chúng tôi sẽ lưu lại.”

“Mày nghĩ tao là thằng ngu hay sao, có con tin mà không cần, lại đi so sánh tốc độ với tụi bây?” Đôi mắt tam giác như rắn độc đang xẹt qua nụ cười chế nhạo, thở dài như đang tiếc nuối, “Đám sinh viên này chắc mới vào đại học, bọn nó vẫn chưa tận hưởng hết tuổi thanh xuân, đáng tiếc mạng của bọn họ sẽ chấm dứt ở ngay tại đây…”

“Tụi bây muốn cái gì thì cứ nói đi!” Nhìn thấy đồng nghiệp bị thương, Hase đang dìu Clyde, Ropol giữ chặt vết thương cho hắn, Jonathan biết rõ thời gian không còn nhiều.

“Tất cả mọi người đều rút lui, hai tên nhà Kada và U Linh lưu lại, với lại bọn bây phải buông súng xuống.” Cái tên kia không phải ngu ngốc, hắn biết rõ chính mình đang đối phó người có cấp bậc gì, trước khi tiến hành vụ này thì hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng.

“Hừ, gặp phải loại người phiền toái rồi.” Cảm giác được thủ đoạn của đối phương, Phong Triển Nặc cất lên một câu. fynnz810

Trong sát thủ cũng chia thành ba bảy loại, có gọn gàng dứt khoát, tìm tới cửa, nổ súng, xác nhận mục tiêu tử vong, cất súng vào rồi chấm dứt, độc lai độc vãng, loại người này làm việc rất sạch sẽ rõ ràng, cũng khó bị cảnh sát tra ra manh mối.

Còn một loại khác không xuất quỷ nhập thần như vậy nhưng thủ đoạn lại cực kỳ khó chơi, bọn họ không tiếc bất cứ cái giá nào, chỉ cần có thể đẩy người ta vào chỗ chết là được.

Mà những người này hơn phân nửa là giết người vì tiền, trong nghề sát thủ thì loại người này luôn bị đồng nghiệp khinh thường, không có chí hướng, không có nguyên tắc, rất ít khi bận tâm đến danh dự, càng không có danh dự của một sát thủ, nếu nói Rắn mối là sát thủ hạng A thì đám người này chính là hạng C, lực sát thương không sánh bằng hạng A nhưng trình độ khó chơi thì hơn hẳn.

Feson hiển nhiên cũng cảm giác được, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì trên khuôn mặt bất động của hắn, “Tôi đồng ý, hiện tại thả mọi người ra.”

“Đối phương không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là hài lòng gật đầu, “Ba người các ngươi buông súng xuống trước.”

“Hiện tại mà buông súng xuống thì lấy cái gì để bảo đảm mày sẽ thả con tin? Đừng nhiều lời vô ích, thả người đi, hay là mày thích ăn đạn của tao hơn?”

Ở phía sau đám người, Phong Triển Nặc nhàn nhã cầm súng, giọng nói được cất lên.

“Mày nên biết đám con tin ở trong tay của mày chẳng có quan hệ gì với tao, nói cách khác, bọn họ sống hay chết thì tao cũng không bận tâm.” Đây là sự thật, cùng là sát thủ, bọn họ đều biết đây là sự thật.

Sát thủ U Linh, là người đại diện cho tử thần, ai cũng không thể xem thường sự tồn tại của hắn, còn tên cảnh sát kia cũng là một nhân vật khó giải quyết, được người ta xưng là Caesar của FBI, đối mặt với hai người kia thì ai cũng biết đều phải cẩn thận, chẳng qua hiện tại bọn họ đang chiếm ưu thế, tại sao phải sợ hai người này cơ chứ?

Tên cầm đầu có đôi mắt tam giác suy nghĩ trong chốc lát, hắn quơ quơ khẩu súng trong tay rồi chỉ ra ngoài, “Trước tiên bảo đám cảnh sát đều ra ngoài hết đi.”

“Sếp?!”

“Sếp?!”

Các thành viên của đội ST đều lo lắng nhìn Feston, nếu bọn họ rời đi thì sếp sẽ như thế nào?

“Đưa tất cả mọi người ra ngoài, đây là mệnh lệnh.” Chỉ vào Clyde, giọng điệu của Feston vẫn ổn định như trước, “Mau chóng đem cậu ấy vào bệnh viện lân cận, có lẽ đã tổn thương đến động mạch.”

“Sếp! Các anh chỉ có ba người lại không có vũ khí, như vậy chẳng phải là…” Chờ chết hay sao?!

“Rút lui nhanh!” Cả buổi trưa hỗn loạn, giọng nói của Feston cũng mang theo một chút nóng nảy của ánh nắng chói chang, “Đây là mệnh lệnh!:

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, khuôn mặt của Feston giống như đá cẩm thạch, đường nét cứng rắn được ánh nắng bên ngoài hắt vào, ánh mắt như chim ưng lóe ra ánh sáng lạnh, chuyện mà hắn quyết định thì người ngoài rất khó khuyên can, huống chi ngay cả U Linh Ian cũng không đứng ra lên tiếng, chẳng lẽ Ian cũng quyết định làm như vậy?

Không thấy Phong Triển Nặc phản ứng thì bọn họ cũng không thể làm được gì.

“Dạ.” Chỉ có thể lui ra sau, Jonathan và Hase đứng ở hai bên, cùng nhau đỡ Clyde đã bị hôn mê vì mất máu, Ropol vẫn cố gắng đè chặt vào vết thương của Clyde.

Cảnh sát Washington biết có con tin trong tay của tội phạm nên không dám quá mức mạo hiểm, nếu không để ý đến an toàn của công dân thì không biết báo chí sẽ viết thành cái gì, cảnh sát Washington nhìn thấy đội đặc nhiệm ST rút lui thì bọn họ cũng rút lui, chuẩn bị tiếp tục bao vây viện bảo tàng từ bên ngoài.

Đám người lần lượt đi ra, đúng lúc này Feston hơi liếc mắt ra sau một cái, động tác này rất nhỏ nhưng lại tránh không được tên sát thủ có đôi mắt tam giác kia, vừa định chất vấn thì một cái bóng đen bỗng nhiên lủi về phía trước.

Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng giữa trán của tên sát thủ có đôi mắt tam giác, máu tươi phun ra như mưa, Phong Triển Nặc một phát đắc thủ, không hề tạm dừng, hắn cùng Feston hành động rất nhanh, tước lấy vũ khí của bọn sát thủ đang bao vây đám sinh viên, chỉ kịp thấy một loạt băng đạn rơi xuống đất.

Chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy một tiếng quát chói tai, Feston hô to đối với bọn họ, “Chạy nhanh!”

Bọn sát thủ ở xung quanh đám sinh viên này dù sao cũng không phải là đối thủ của Feston, tiếng xương cốt gãy răng rắc vang lên cực kỳ chói tai, hết thảy chỉ xảy ra trong vòng mười giây ngắn ngủi, sát thủ có ý đồ nổ súng không thể bắn trúng con tin, trong lúc bị tấn công thì họng súng của bọn họ lệch lên trần nhà, bắn trúng bóng đèn trần.

Bóng đèn lắc lư, đám sinh viên chạy trối chết ra ngoài cửa, máu tươi bắt đầu văng tung tóe trong viện bảo tàng.

Hiện tại chỉ còn lại Phong Triển Nặc và Feston, còn có Greg đang đứng ở một góc cố gắng làm cho mình không trở thành trói buộc.

……….

P/S: Bạn Greg cứ gian gian thế nào ấy =)).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.