Cảnh tượng này không hề xa lạ, nhà bếp rộng rãi thoáng đãng, cửa sổ bên hông được giăng một chiếc rèm che với màu sắc trang nhã, ngăn tủ và kệ bếp màu đỏ sậm rất hài hòa với không gian, Feston đang đứng ở đó để chuẩn bị bữa tối, hắn thuận tay bật máy điều hòa, sau đó mở bếp gas, khi Feston bắt đầu làm những thứ này thì không cần chờ bao lâu nữa mùi thức ăn sẽ lan tỏa khắp nhà.
Trước khi Phong Triển Nặc ý thức được hành động của mình thì hắn đã tiến lên phía trước, ôm lấy Feston từ sau lưng, “Anh biết gì không, hiện tại tôi rất muốn nói cho anh biết, ngoại trừ thời điểm anh bắt tôi rất quyết đoán thì ở nhà bếp anh lại có một sức quyến rũ thật đặc biệt.”
Thì thầm, bờ môi chạm vào sau gáy của Feston, theo mỗi một từ mà hắn cất lên là những cái đụng chạm như có như không, Feston rất muốn quay lại để làm sâu sắc nụ hôn mà vừa rồi hắn đã buông tha, nhưng vì bữa tối của bọn họ cho nên hắn không thể không tiếp tục động tác trên tay, “Hóa ra làm cho cậu nghe lời thật dễ dàng, chỉ cần cho cậu ăn no là được, sớm biết như vậy thì tôi chỉ cần nấu một bữa tiệc lớn để dụ cậu mắc câu thế là xong.”
“Anh đang nói đến những lúc anh muốn bắt tôi đấy à? Nói không chừng có thể lắm chứ, đội trưởng đội đặc nhiệm ST mặc âu phục nấu bữa tối cho tôi, chờ tôi mắc câu mà tự chui đầu vào lưới, nghe thấy tin tức này thì tôi nhất định muốn nhìn xem rốt cục sẽ là cảnh tượng gì, tựa như Tom và Jerry.” Tác phẩm hoạt hình kinh điển, chẳng qua nhân vật chính là mèo và chuột.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Phong Triển Nặc, Feston liền nhịn không được mà bật cười, “Tôi là Tom à?”
“Anh có thể xem như thông minh hơn nó.” Vỗ vỗ thắt lưng của Feston, Phong Triển Nặc thuận tiện xắn lên cổ tay áo sơ mi đã bị tuột xuống của Feston, “Muốn tôi giúp hay không?” Hắn cảm thấy chính mình đã ngửi được mùi mì ý.fynnz.wordpress.com
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, mì mới được bỏ vào trong nồi, còn chưa vớt lên, Feston đưa cho hắn một cái kẹp, “Thấy chín rồi thì vớt bỏ vào bát, tôi đi làm nóng lò cái đã.”
Nhà bếp rộng rãi nhưng chứa hai người đàn ông cao lớn thì đột nhiên trở nên có một chút chật hẹp, Phong Triển Nặc tiếp nhận cái kẹp rồi xoay người lại, thiếu chút nữa đã đụng vào Feston đang muốn đi hướng ngược lại, phản xạ thần kinh nhanh nhạy khiến bọn họ có thể phanh lại đúng lúc, hắn nhìn cái kẹp trong tay của mình, lại nhìn Feston ở trước mặt, “Ai có thể ngờ hiện tại chúng ta đang làm cái gì, tôi và anh.”
Hắn đột nhiên mở miệng, trong lời nói có vô hạn cảm khái, Feston hiểu rõ tâm tình của hắn giờ phút này, “Tôi cũng không ngờ sẽ có ngày này, nhưng hiện tại cậu muốn tiếp tục thảo luận hay là nên vớt mì lên?”
“Tôi cảm thấy tôi sắp chết đói rồi.” Không cần phải nói, đương nhiên là lựa chọn vớt mì, ngoại trừ súng thì thức ăn luôn là sự lựa chọn đầu tiên của Phong Triển Nặc, mì trong nồi đã chín, chúng nó quay cuồng bên trong cái nồi đang phát ra tiếng sôi ục ục, khi hắn vớt mì vào trong bát thì Feston đã điều chỉnh nhiệt độ lò nước thích hợp, các nguyên liệu nấu nướng cũng đã chuẩn bị xong, bơ lạt, thịt xông khói, xúc xích, một vài miếng nấm, đem tất cả nguyên liệu sắp xếp lên mặt.
Phô mát phủ lên trên cùng, sau đó đưa vào lò nước, còn lại chỉ cần chờ đợi.
Một miếng bánh mì bỗng nhiên được nhét vào miệng của Phong Triển Nặc, hắn nhìn thấy trong tay của Feston là một bao bánh mì đã được cắt lát theo tiêu chuẩn, “Tuy rằng không còn mới nhưng dù sao có ăn vẫn hơn không.”
Bánh mì hơi khô một chút, Feston cũng ăn một miếng, hắn thoạt nhìn không quá vừa lòng, hắn chọn miếng bánh mì khác trong bao, tựa như đang loại bỏ một cấp dưới không hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Phong Triển Nặc bất chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Feston, khi đó ánh mắt của Feston tựa như chim ưng phát hiện con chuột trong địa bàn của mình, căn cứ quan hệ hiện tại của bọn họ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, ngửi được mùi thơm trong lò nướng thì hắn liền tạm thời buông tha cho vấn đề này.
“Hơi khô một chút nhưng vẫn có thể ăn được, chưa bị mất mùi.” Vừa dựa vào kệ bếp vừa ăn bánh mì, nhìn bộ dáng ăn bánh mì của hắn thì bất cứ kẻ nào cũng sẽ nghĩ rằng miếng bánh mì này chắc chắn có vị rất ngon.
“Xem ra yêu cầu của cậu không quá khắt khe.” Feston ăn xong một miếng rồi đem một miếng khác nhét vào miệng của Phong Triển Nặc, “Khi đói thì ăn cái gì cũng ngon.”
“Nói rất đúng.” Chỉ cần cẩn thận nhai nuốt thì có thể nếm được hương vị lúa mạch của bánh mì, sát thủ chỉ cần no bụng là được, đương nhiên sẽ không lãng phí lương thực, “Vậy mà anh cũng nuốt được.” fynnz810
Feston cầm lấy một miếng bánh mì khác rồi tiếp tục ăn, “Bởi vì tôi đói bụng.” Bỏ đi kính sát tròng, đôi mắt màu xám tro đang nhìn về phía rèm che, màu sắc trang nhã làm cho đồng tử của hắn thêm phần nổi bật.
“Cậu cũng biết bối cảnh của tôi rồi đó, cũng biết trước đây tôi từng được huấn luyện, nhưng cậu có biết toàn bộ quá trình huấn luyện đều chỉ có một mình tôi hay không, khi đó không có bất luận kẻ nào đến giúp đỡ, nội dung huấn luyện bao gồm kỹ năng chiến đấu, kỹ thuật xạ kích, giết người như thế nào, tự cứu như thế nào, cách sống sót nơi hoang dã, đủ loại kỹ năng để người ta có thể sinh tồn, người thừa kế tập đoàn Kada đều phải biết những điều này.”
“Cho nên anh đã biết nấu nướng từ rất lâu?”
“Ừm, chưa đến mười tuổi đã biết.” Nói đến quá khứ, Feston không lộ ra bất cứ hoài niệm hay oán giận gì, hắn chỉ nhìn đồng hồ trên lò nướng, “Cũng không tính là biết nấu nướng, chỉ là vài món cơ bản, dù sao cũng không thể làm cho chính mình chết đói được.”
Cho nên hắn thường làm thịt bò bít tết, mỳ ý, hoặc một chút trứng chiên thịt xông khói đơn giản, vài thứ cơ bản, nếu nói Phong Triển Nặc từng cảm thấy bất ngờ vì phương diện này của Feston thì hiện tại hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ.
Phong cách kiên cường lộ ra trên người của Feston làm cho hắn hoàn toàn khác biệt với mọi người, khi hắn bày ra bản chất kiên nghị thì thỉnh thoảng sẽ để hiển lộ một chút dịu dàng.
Cho nên Phong Triển Nặc bị hắn hấp dẫn là vậy.
Trên người bọn họ có một vài điểm tương tự, có lẽ Feston cũng chú ý đến điểm này.
Keng, lò nướng phát ra âm thanh, mì của bọn họ đã được nấu chín.
Bát mì nóng hôi hổi được đẩy ra, bơ và phô mát tan chảy, không kịp đặt nó lên bàn ăn, Feston liền đưa cho Phong Triển Nặc một cái nĩa, hai người lập tức cuộn mì rồi đưa vào miệng, đồng thời bọn họ cũng bị nóng đến mức phải uống cả ly nước lạnh.
“Hương vị không tệ, nếu đầu lưỡi của tôi vẫn còn vị giác.” Hít sâu vài lần, trước mặt Phong Triển Nặc có một bát mì, nó được đặt lên bàn, chính là cái bàn này, hắn đã từng ngồi ở đây để ăn thịt bò bít tết.
“Có lẽ nên chậm rãi nếm thử một chút.” Đột nhiên đến gần, Feston nếm lấy vệt tương cà chùa bên môi của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc cũng nếm được mùi bơ lạt vẫn chưa lui ra trong miệng của Feston, cảm giác tê lưỡi dần dần tăng mạnh, khó có thể phân rõ là do bị bỏng hay là vì nụ hôn này….
Tô mì được đặt lên bàn, hắn đứng dậy, ôm lấy khuôn mặt của Feston để làm sâu sắc nụ hôn này, mùi thức ăn vây quanh trong phòng, lần này không phải là thịt bò bít tết, trên tay của hắn cũng không có khóa sắt, chỉ có mùi bơ lạt và phô mát thơm lừng không ngừng khuếch tán trong căn phòng được bật điều hòa.
“Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết ở trong nhà có phải là một quyết định sáng suốt hay không.” Giọng nói khàn đặc, Feston đột nhiên kéo Phong Triển Nặc xuống.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Phong Triển Nặc cúi đầu cướp lấy cổ họng của Feston, liếm mút từ cần cổ rồi đi xuống dưới, hai tay không ngừng cởi bỏ cúc áo sơ mi, khi tay của hắn chạm vào ngực của Feston thì Feston lại ấn mông của hắn.
Tựa như bị châm ngòi trí nhớ mới vừa rồi, Phong Triển Nặc đột nhiên dùng sức nhéo hai điểm nổi lên ở trước ngực của Feston, thân thể cũng bị áp chế thật mạnh, phản ứng của hai người tăng cao, đụng vào bàn ăn, cái nĩa của Feston từ trong bát mì rơi xuống đất, vang lên một tiếng keng.
Bọn họ liền tỉnh ngộ, trên bàn ăn, mì vẫn còn đang bốc khói, bọn họ cảm thấy có một chút buồn cười khi nhìn đối phương, Phong Triển Nặc không ngờ chính mình cũng có lúc không thể khống chế, Feston hiển nhiên cũng như vậy, khi gặp được tên sát thủ ở trước mắt này thì hắn cũng không thể tự kiềm chế chính mình.
“Chúng ta ăn tối trước đi, tôi cũng không muốn anh kiệt sức rồi ngã xuống, như vậy rất phiền phức.” Ngồi lại chỗ cũ, đem cái nĩa đưa cho Feston, Phong Triển Nặc như cười như không mà quan sát Feston, được đáp lại bằng một cái nhướng mày, “Có muốn thử xem thể lực của tôi còn có thể duy trì được bao lâu nữa không?”
Ho khan vài tiếng, Phong Triển Nặc chăm chú cuộn một cục mì ý, “Anh không đói sao, tôi đói sắp điên rồi.”
“Cậu đang lái sang chuyện khác.” Feston nhìn Phong Triển Nặc đang há to mồm ăn mì, hắn liền đưa cho đối phương một ly nước.
“Có sao?” Phong Triển Nặc cười cười, hắn nhoài người về phía đối diện, “Cho dù là đúng thì anh có thể làm được gì?” Thì thầm nói nhỏ, che giấu xảo quyệt, hắn nhẹ nhàng bật cười, đem mì bỏ vào miệng của mình.
“Không làm gì cả.” Lấy tay lau đi miếng bơ dính bên khóe môi của Phong Triển Nặc, sau đó Feston nhấm nháp hương vị trên đầu ngón tay của mình, “Tóm lại cậu đừng hòng chạy trốn khỏi bàn tay của tôi.” Đôi mắt màu xám tro đang chăm chú nhìn Phong Triển Nặc, tựa như xung quanh không có bất kỳ thứ gì khác mà chỉ có một mình Phong Triển Nặc.
Những lời này Feston không chỉ nói một lần, nhưng tình huống trước kia khác với hiện tại, ánh mắt của Phong Triển Nặc chuyển động, “Anh cũng nhớ kỹ cho tôi, anh là con mồi của tôi.”
Feston mỉm cười nhìn hắn.
Lần này không tiếp tục khiêu khích, một bát mì lớn nhanh chóng được giải quyết, vì thế kể từ hôm nay Phong Triển Nặc và Feston bắt đầu cuộc sống ở chung đặc biệt của bọn họ, sở dĩ nói là đặc biệt bởi vì lý do bọn họ chung sống khác với mọi người.
Sát thủ nhằm vào Feston vẫn chưa xuất hiện, vì cái gì mà lại có người muốn giết hắn, là vì hắn điều tra vụ gì không nên điều tra hay sao, hay là có lý do khác? Bọn họ đã từng thảo luận chuyện này, kỳ thật cũng là đêm hôm đó.
“Có thể chắc chắn không phải Hecate làm, nếu Stephanie muốn anh chết thì sẽ không nói cho tôi biết, hơn nữa cô ta không có lý do để làm như vậy.” Phong Triển Nặc đang rửa bát, nhìn động tác của hắn thì người khác rất khó có thể tưởng tượng hình ảnh một sát thủ rửa bát sẽ như thế nào, nhưng hiện tại Feston có thể tưởng tượng được.
Hình ảnh đó đáng lý phải có một chút tịch mịch, nhưng người này nhất định sẽ không cảm thấy như vậy, hơn nữa hiện tại hắn cũng không phải ở một mình, Feston đang ở ngay sau lưng hắn, “Nghe cậu nói như vậy thì xem ra cậu hiểu cô ta rất rõ?”
“Hiểu ai? Stephanie à?” Hắn đặt cái bát xuống, thuận miệng trả lời, “Đương nhiên hiểu rõ, bao gồm cả mỗi một nơi trên người của cô ta thì tôi đều–”
Ý thức được mình vừa nói những gì không nên nói, Phong Triển Nặc liền dừng lại, Feston tiếp nhận cái bát đã rửa sạch trong tay hắn, dùng khăn lau khô rồi đặt vào tủ khử trùng, “Vì sao lại không nói tiếp?”
Nâng lên đôi mắt, màu xám tro lạnh lùng vô cùng rõ ràng, mặc dù Feston hỏi như vậy nhưng Phong Triển Nặc đương nhiên sẽ không lập tức trả lời, bởi vì Stephanie và hắn trước đây đã từng có một thời gian linh tinh, những lời này tuyệt đối không nên nói ra khỏi miệng.
……….
P/S: dấm bốc mùi vì cái tật lẻo mồm của em Nặc.