Xích Đạo Và Sao Bắc Cực

Chương 5: Sao hỏa 1





Hạ Tiểu Lộc vừa cắm đầu xem bản đồ Cao Đức trên điện thoại vừa đi xuống khỏi xe buýt.



Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố A, một nơi được coi là thành phố ven biển thích hợp để nghỉ mát nhất mà đám thanh niên vẫn thường nói. Đây cũng là lý do sáng sớm ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô liền quyết định ngồi máy bay đến thành phố lạ lẫm này.



Mười tám năm trước đây, cô chưa từng bước chân ra khỏi thành phố T nửa bước.



Thành phố A và thành phố T là hai thành phố hoàn toàn khác nhau, dù là về ánh nắng mặt trời, bờ biển rộng mênh mang hay là tiếng chào hàng của những quán hàng nhỏ ven bờ hòa lẫn trong tiếng gió biển, không gì không khiến cô cảm thấy mới lạ.



Dẫu sao thì thời tuổi học trò tràn đầy sức sống của cô trong ba năm cấp ba trước đây, cả ngày đều bị đống bài vở đè đầu đến mức ngắm nhìn ánh mặt trời cũng là điều xa xỉ.



Vốn dĩ cô muốn theo lịch trình đã định trước đến khu du lịch nổi tiếng bên đường An Điền, thế nhưng với cái tội mù đường, sau khi ra khỏi quán bar họa hoằn lắm cô mới ngồi đúng xe đến đúng điểm, lại chạy khắp nơi hỏi đường, và rồi … lạc đường.



Sau tầm khoảng nửa tiếng hỏi đường cuối cùng cô vẫn trở về điểm xuất phát, Hạ Tiểu Lộc mờ mịt nhìn vào vị trí của mình trên bản đồ Cao Đức, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời.



Và rồi, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích bên tai mình.



Ngoảnh đầu lại, một người đàn ông đang tựa mình vào cửa quán phía sau lưng cô.



Râu mọc lởm chởm dưới cẳm người đàn ông nọ, mái tóc đen hơi quăn, anh ta đeo một cặp kính viền đen, trong tay cầm một điếu thuốc đang cháy dở.



Nhìn dáng vẻ anh ta có lẽ lớn hơn cô rất nhiều, thế nhưng vẻ đẹp trai cuốn hút lại giúp cho anh ta có sự hấp dẫn của một ông chú.



“Chú cười cháu sao ạ?” Hạ Tiểu Lộc nhìn anh ta, niết ngón tay.



Người đàn ông nhìn cô mấy giây rồi lại không kìm được bật cười.



Cô vừa ngờ vực lại vừa xấu hổ, xoa đầu mình, cô bước về phía anh ta một bước: “Trên mặt cháu có gì à?”




Từ lúc xuống máy bay đến giờ cô vẫn lang thang trên đường, đừng nói ăn cơm, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, lẽ nào lúc lấy tay lau mồ hôi đã để lại vết bẩn gì trên mặt ư?



Người đàn ông lắc đầu nhưng vẫn mang cái dáng vẻ cười mà như không cười ấy: “Chỉ thấy thú vị mà thôi, lần đầu tiên em đến thành phố A du lịch phải không?”



“Hả?” Cô gật đầu: “Sao chú biết?”



“Bởi vì trong vòng một tiếng em xuất hiện trước mặt tôi ba lần rồi.” Người đàn ông nọ xem chừng không thể nhịn nổi nữa mà bật cười: “Tôi biết các cô bé hay lạc đường, thế nhưng có thể mù đường đến trình độ như em thì đúng là hiếm thấy.”



Hạ Tiểu Lộc nghe anh ta nói xong, ngây người ra mấy giây rồi phút chốc mặt đỏ như gấc.



“Cô bé, vào đây, tôi mời em cốc sinh tố, tiện thể chỉ đường cho cô bé luôn.”



Đến khi mặt cô đỏ đến mức sắp thành hòn lửa anh ta nhìn cô rồi mở cách cửa phía sau lưng mình: “Tôi là ông chủ của cửa hàng đồ ngọt này.”







Khi Hạ Tiểu Lộc bước vào quán, hớp cốc sinh tố dâu tây mát lạnh, cô cảm thấy cuộc đời mình thế là viên mãn.



Uống thêm liên tiếp mấy ngụm liền, mình mẩy sảng khoái thoải mái, cô đặt chiếc ly xuống, uống ừng ực thêm cốc nước.



Sau đó, cuối cùng cô cũng phát hiện ra vẫn luôn có một ánh mắt nhìn mình từ nãy đến giờ.



Lặng lẽ ngẩng đầu, cô nhìn về phía ông chủ cửa hàng đồ ngọt đang chống cằm cười tít mắt trước mặt cô kia.



“….À” Cô ngại ngùng vuốt tóc, nghĩ đến vừa xong mình bị người ta nhìn sạch rồi, “Ừm….”



“Chào cô bé!” Lúc này người đàn ông chìa tay ra trước mặt cô: “Chào mừng đến với thành phố A, tôi tên là Lịch Đảo, Lịch trong lịch tử (hạt dẻ), Đảo trong biển đảo.”



“…Chào.” Cô nắm lấy bàn tay đang chìa ra đó: “Cháu tên là Hạ Tiểu Lộc, Hạ trong mùa hạ…”



“Lộc trong con tuần lộc đó ư?” Cô còn chưa nói xong đã bị anh ta ngắt lời: “Trên đầu có hai cái sừng đúng không?”



“…Ừm.”



“Tên hay lắm.” Nói xong Lịch Đảo lại cười, đôi mắt cong, kết hợp với vẻ ngoài tang thương của anh ta có chút gì đó kệch cỡm song lại khiến anh ta trở nên đáng yêu.



Thoạt đầu Hạ Tiểu Lộc đã cảm thấy người đàn ông anh tuấn nhiệt tình thái quá này hơi kỳ lạ nhưng vẫn không hề cảm thấy anh ta là người xấu. Người ta vẫn hay nói người thành phố A rất nhiệt tình với khách đến du lịch, xem ra lời đồn ấy không phải là giả.



“Cô bé là người thành phố T phải không?” Anh ta đột nhiên hỏi.



Cô ngây người: “…Sao chú biết?”



“Nghe giọng em là biết liền.” Câu tiếp theo anh ta nói luôn bằng tiếng thành phố T, “Quê cũ, tôi cũng là người thành phố T.”



Gặp được đồng hương nơi đất khách quê người khiến con người ta cảm thấy ấm lòng và an toàn biết bao nhiêu, vừa rồi cô còn dè chừng ấy thế mà bây giờ cô đã hoàn toàn thả lòng, ánh mắt nhìn anh ta cũng dần trở nên tin tưởng: “Khéo quá, chắc chú đến thành phố A lâu lắm rồi nhỉ?”



Anh ta lắc đầu cảm thán: “Không lâu, ba năm… Nhớ lại ba năm trước, tôi vẫn còn làm giám đốc thị trường (giám đốc Marketing) trong một công ty xuyên quốc gia, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thấm thoắt đã ba năm.”



“Sao anh lại muốn đến thành phố A mở cửa hàng đồ ngọt?” Ông chú này đã khơi gợi lên sự tò mò trong cô: “Giám đốc phòng thị trường của một công ty xuyên quốc gia và ông chủ một cửa hàng đồ ngọt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”



Cô thấy ánh mắt anh ta lóe lên, rồi thở dài một hơi: “Bởi vì tôi thất tình.”



Hạ Tiểu Lộc ngớ người, hai giây sau cô nhìn anh ta với ánh mắt tiêu điều lại mang theo sự kính nể.




Lịch Đảo bị ánh mắt ấy của cô chọc cười: “Cô bé đáng yêu quá.”



“…Cảm ơn?”



“Không có gì.” Lúc này anh gọi nhân viên phục vụ trong tiệm đến nói vài câu gì đó rồi quay sang bảo cô: “Đợi em ăn xong, tôi đưa em đến đường An Điền, từ đây đến đó khá gần, chỉ năm phút là đến nơi.”



“OK.” Cô gật đầu, móc ví tiến ra: “À, chú không cần mời cháu sinh tố đâu, để tự cháu trả tiền, cảm ơn chú dẫn đường cho cháu.”



Lịch Đảo thấy cô có vẻ kiên quyết nên cũng không nói thêm gì.



***



Ra khỏi của hàng đồ ngọt, Lịch Đảo đưa cô đi đến đường An Điền, cả đoạn đường anh ta giới thiệu cho cô những địa điểm hot nên đi ở thành ở A, còn thuận tiện chỉ luôn cho cô ngồi xe bao nhiêu đến mấy chỗ đó cùng với những quán ăn ngon gần đó, cô ghi vào ticket trong điện thoại, trong lòng lại cảm ơn anh ta muôn phần.



“Đó, đến rồi, từ đây đi thẳng về phía trước là phố đồ ăn vặt nổi tiếng đường An Điền rồi.” Đi đến một ngã rẽ, Lịch Đảo dừng chân, chỉ về phía trước: “Nếu đi thẳng mà em vẫn lạc đường thì tôi cũng hết cách rồi.”



Hạ Tiểu Lộc đỏ mặt cười bẽn lẽn, gật đầu: “Cảm ơn chú.”



“Vậy tôi không tiễn em nữa.” Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra: “Em quét ID Wechat của tôi đi, có gì đi đến chỗ nào không biết thì hỏi tôi nên đi thế nào.”



“Cảm ơn chú rất nhiều.” Cô thêm Wechat của anh ta, lại cảm ơn một lần nữa: “Cảm ơn chú.”



“Không có gì.” Lịch Đảo xua tay: “Em tính ở đây bao lâu?”



“Một tuần ạ!” Cô nói: “Đến thứ bảy tuần sau!”



Anh ta ngoảnh lại, trước khi đi còn cười nói với cô: “Thành phố A nhỏ lắm, nói không chừng mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ gặp lại đó.”



Đợi Lịch Đảo đi rồi, Hạ Tiểu Lộc đi thẳng về phía trước, đến đúng biển ghi phố đồ ăn vặt nổi tiếng đường An Lộ thật.



Vừa rồi mới uống sinh tố nên cô không cảm thấy đói, sau khi nếm thử mấy món đồ ăn vặt, cô lấy chiếc máy ảnh SLR trong ba lô ra, chăm chú chụp quanh cảnh cũng như con người ven đường.



Do ở đây những một tuần nên cô cũng chẳng vội vã ngắm cảnh này cảnh nọ gì, cô thích phong cảnh nơi này nên cô tính sẽ dành cả một buổi chiều để đi thăm thú quanh đây.



Gặp cảnh mặt trời sắp lặn cô suy nghĩ gì đó rồi lấy điện thoại chụp một tấm ảnh trong máy ảnh lại rồi gửi cho Lịch Đảo qua Wechat.



Hai giây sau nhận được hồi âm từ anh.



“Kỹ thuật chụp khá đấy.”



Khóe miệng Hạ Tiểu Lộc khẽ giương lên, những ngón tay thoăn thoắt trên màn hình điện thoại: Hồi cấp ba cháu là hội trưởng câu lạc bộ chụp ảnh của trường.



Lịch Đảo: Cấp ba tôi là hội trưởng hội “ngủ”.



Hạ Tiểu Lộc: Hả?



Lịch Đảo: Giống kiểu người lên lớp toàn đi ngủ nhưng điểm thi không bao giờ lọt khỏi top 10.



Hạ Tiểu Lộc: Ông trời đúng là không công bằng đây mà.



Lịch Đảo: Cho nên tôi đoán cô bé mới tốt nghiệp cấp ba đúng không?



Hạ Tiểu Lộc: Vâng, mới tốt nghiệp hôm qua.




Lịch Đảo: Khá đó, mới tốt nghiệp đã chạy đi “phượt” rồi.



Hạ Tiểu Lộc: Đấy là đương nhiên.



Lịch đảo: Thế sao lại đi có một mình, không rủ thêm người đi cùng cho vui?



Hạ Tiểu Lộc: Một người yên tĩnh.



Tán gẫu đến đây thì không thấy anh ta trả lời gì, cô cất điện thoại, cũng tính rời khỏi đường An Điền.



Thực ra trước khi đến đây, cô lên mạng xem bản đồ xác định nơi đến thì nơi cô muốn đến nhất chính là bãi biển ở thành phố A, vào nhiệt độ ban ngày mà đến bờ biển phơi nắng kiểu gì cũng bị nóng cho điên người, còn buổi tối mà đi thì không nhiều người mấy, cũng khá mát mẻ.



Bước ra khỏi taxi, cơn gió mát lạnh từ biển thổi về, cô hít sâu một hơi, bất giác há miệng, cô cảm giác tâm trạng của mình cũng tốt lên rất nhiều.



Cô mua một trái dừa ở quầy hàng ven đường, cô cầm trái dưa đi men theo bậc thềm đi ra bờ cát, vừa đi vừa uống, thoải mái sáng khoải đến nỗi mắt như sắp nhắm lại.



Kỳ thực cô là người rất dễ hài lòng, chỉ cần có ăn là ok, chỉ cần có ăn dù trời có sập xuống cũng chẳng sao cả.



Lúc sắp đi đến chỗ gần bở cát, cô lấy đôi tông đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra, xắn ống quần bò lên, bỏ đôi giày thể thao vào ba lô rồi xỏ đôi tông vào chân.



Ngay đúng lúc này, chiếc điện thoại cô bỏ trong túi áo rung lên.



Cô lấy điện thoại ra, không ngờ Lịch Đảo lại gửi đến một đoạn tin nhắn thoại dài hai giây.



Dán vào bên tai, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Cô bé đang đâu đó?”



Cô cũng trả lời bẳng tin nhắn thoại: “Chú đoán xem.”



“Bờ biển gần đường Lỗ Thất.” Hai giây sau anh ta liền trả lời.



Hạ Tiểu Lộc ngạc nhiên: “Chú đặt thiệt bị định vị GPS bên người cháu đấy à?”



Qua một lúc vẫn không thấy anh ta trả lời, cô liền đi về phía bờ cát.



Mới đi được hai bước, cô liền nghe thấy có người gọi tên mình: “Hạ Tiểu Lộc.”



Cô giật mình, quay đầu lại nhìn.



Ngay tại bậc thềm cô vừa đứng lúc nãy, không phải là người mà cô chào tạm biệt cô mấy tiếng trước đó ư?



Lịch Đảo thấy cô ngây ra, cười đến vui vẻ, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp: “Lại gặp nhau rồi.”



Mãi cho đến sau này nghĩ đến khung cảnh ấy: Người con trai mặt chiếc T-shirt đen cùng chiếc quần màu gạo, mái tóc hơi loạn, đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn cô khẽ cườ. Chỉ thế thôi đã đủ để trong mắt cô không thể chứa nổi bóng dáng của bất kỳ người đàn ông khác.



Có lẽ đây chính là vận mệnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.