Phùng Tầm Kha hôn lên trán Cao Dung, nước mắt nóng hổi của hắn xuôi theo cằm rơi lên gò má Cao Dung. Hắn nhẹ nhàng vỗ về mặt Cao Dung, nói: “Dung Dung, anh là người điên, anh là người điên của Dung Dung.” Hắn cúi đầu hôn môi Cao Dung, sau đó buông Cao Dung ra, lùi về sau vài bước. “Cho nên anh không thể tha thứ những kẻ này.”
Ngay tức khắc Phùng Tầm Kha quay lưng, cầm sợi xích nhỏ dài và khom người tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh nhọn hoắt, chạy đến phía lão khọm kia.
“Phùng Tầm Kha!” Cao Dung vô cùng căng thẳng, lòng cậu dường như bị vô số sợi chỉ vô hình quấn quanh khiến cậu hít thở rất khó khăn. Cậu thừa biết Phùng Tầm Kha muốn làm gì, cậu không thể để hắn làm như vậy, cậu không muốn cuộc đời Phùng Tầm Kha cứ thế bị phá hủy tan tác.
Cao Dung nhấc chân muốn chạy heo nhưng Lưu Quế Lệ đã kéo cậu lại, vội vã ngăn cản: “Dung Dung, con đừng đi. Nó là người điên, nó sẽ giết người…”
Cao Dung cúi đầu nhìn tay mẹ đang nắm chặt tay mình: “Mẹ, con xin lỗi.” Cậu rút tay về, ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện qua sự kiên quyết tuyệt đối. “Con yêu cậu ấy.” Sau đó, dưới ánh nhìn khiếp sợ của cô, Cao Dung đã chạy theo hướng của Phùng Tầm Kha, bóng lưng nhỏ bé cũng mất hút trong dãy hành lang âm u xa dần…
Giống như tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng của Lưu Quế Lệ đã sụp đổ. Tại sao chứ? Cô làm tất cả cũng chỉ vì con trai, nhưng Dung Dung lại ngày càng cách xa mình. Tại sao? Có phải cô sai rồi? Cô đã đẩy Dung Dung ra xa hơn… Có phải cô thật sự sai?
Phùng Tầm Kha ghìm chặt cổ lão già, mảnh vỡ bén ngót chặn ngang cuống họng ông ta. “Phòng giật điện ở đâu? Đưa tao đi!”
Da thịt lão khọm nơi cuống họng bắt đầu ứa máu, vừa rồi bị Phùng Tầm Kha đá một đá vào đầu nên trước mắt biến thành màu đen, cả người cũng choáng váng nặng nề. Thiếu niên đứng phía sau như ác quỷ bò lên từ địa ngục, đôi mắt xanh tràn đầy chết chóc, thật giống như muốn phanh thây ông ta tại chỗ. Y vốn tiếp xúc với nhiều thiếu niên được đưa tới đây, thậm chí gặp phải vài thành phần bất hảo nhưng không có người nào vừa hung ác vừa đáng sợ như thế.
Khát vọng sinh tồn khiến y thở hổn hển van xin: “Tha cho tôi… Tha cho tôi.. Tôi dẫn cậu đi…”
Lão khọm bị Phùng Tầm Kha lôi xềch xệch đến phòng giật điện. Bởi vì buổi trưa, cũng đang ngoài ‘giờ hành chính’ nên trong tòa nhà không có nhiều người, xem như kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy. Phùng Tầm Kha nhìn ba chữ ‘phòng giật điện’ viết trên lớp kính trong suốt, hắn dúi đầu ông ta, tàn nhẫn nói: “Mở cửa!”
Lão khọm luống cuống lấy chìa khóa bên hông ra mở cửa, cửa vừa mở đã Phùng Tầm Kha đạp ngã vào trong, sau đó ‘rầm’ một tiếng, Phùng Tầm Kha khóa trái lại. Hắn cười lạnh lẽo: “Mày muốn biết bị điện giật có cảm giác gì chăng?”
Ông ta bị hắn đạp khuỵu trên chiếc giường nhỏ hẹp có một chuỗi dây điện máy móc phức tạp, sau đó hắn mở công tắc, còn liên tục tăng cường độ điện lên. “A! AAA! A!” Y bắt đầu kêu rên thảm thiết.
Phùng Tầm Kha nghe tiếng kêu khốc liệt của y, đôi mắt xanh ngày càng tăm tối. Dung Dung của hắn chịu khổ sở như thế, làm sao có thể tha thứ được? Làm sao có thể tha thứ đây? Hắn lấy sợi xích quấn trong tay xuống, quàng vào cổ ông ta. Hai đầu giao nhau, một đầu buộc ở cạnh giường, một đầu cầm trong tay hắn. Chỉ cần hắn tàn nhẫn kéo sợi dây này, thằng chó chết ấy sẽ bỏ mạng tại đây.
“Phùng Tầm Kha! Phùng Tầm Kha!” Tiếng thét run rẩy kèm theo âm thanh dội trên cửa kính khiến hắn khẽ ngẩng đầu lên.
Cao Dung như dùng hết sức bình sinh để vỗ vào cửa kính. Hai tay cậu dần đỏ ửng, cậu khàn giọng kêu to: “Phùng Tầm Kha, cậu ra đây, cậu mau ra đây! Cậu không thể giết người, cậu không thể giết người!”
Phùng Tầm Kha thấy gương mặt Cao Dung tràn đầy nước mắt, đôi tay nện trên cửa kính ‘rầm rầm’ một tiếng lại dội một tiếng. “Phùng Tầm Kha, mình muốn ở bên cậu! Mình muốn cậu bước ra, mình muốn ở bên Phùng Tầm Kha!”
“Dung Dung…” Phùng Tầm Kha thì thào trong miệng, sợi xích trên tay cũng đột nhiên buông lỏng ra. Hắn đưa tay áp lên tay Cao Dung cách một lớp cửa kính, dịu dàng bảo: “Dung Dung, em đừng khóc.”
.
.
Xin em đừng khóc, cái gì anh cũng cam nguyện nghe em…